Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1483: Đưa cô ấy đến đây gặp ta (2)

- Mới vừa rồi ta còn muốn hỏi, hắn có lai lịch gì? Vậy mà có thể làm bạn bè với mấy người nước ngoài khó chơi kia.



Mã Thiên Kình hừ lạnh một tiếng, hóe môi hiện lên nụ cười, có điều lại lạnh lẽo đến tận xương tủy:



- Dám làm hỏng chuyện tốt của ta!

Trầm Thanh Khâu nhìn thấy nụ cười kia của Mã Thiên Kình, lập tức cảm thấy sống lưng phát lạnh.

- Vẫn còn đang điều tra!



Trầm Thanh Khâu vội vàng đáp:



- Có điều người kia trẻ tuổi như vậy, hiển nhiên không phải đại nhân vật nổi danh gì, sợ là không thể có kết quả nhanh được.

- Các ngươi đúng là một đám phế vật.



Mã Thiên Kình ném cho Trầm Thanh Khâu đầy vẻ bất mãn, mắng cho một câu.

m thanh mắng chửi này cũng không có bao nhiêu tâm tình phẫn nộ, chỉ có mấy phần khó chịu, dù vậy cũng khiến cho Trầm Thanh Khâu không dám lên tiếng.

- Cũng là tới từ Châu Á, tuổi tác không mấy chênh lệch so với ta, lại có thể làm cho đám người nước ngoài kia có cách nhìn như thế với hắn, vả lại còn có thể làm cho phó viện trưởng Logan kia phải kinh ngạc nữa. Quả nhiên là thú vị, ta muốn gặp mặt hắn.



Mã Thiên Kình nói.

Trầm Thanh Khâu nhất thời ngẩng đầu, nhìn về phía Mã Thiên Kình, trực tiếp lấy điện thoại di động ra.



- Ở đây tôi có một tấm ảnh, có điều chỉ là chụp lén nên không được rõ ràng cho lắm.

Dứt lời, Trầm Thanh Khâu tìm tấm ảnh chụp kia đưa cho Mã Thiên Kình xem.



Trong hình chỉ có nửa gương mặt của Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng bị che mất, trái lại Lâm Vi Vi thì lại lọt hết vào khung hình.

Thời điểm Lâm Vi Vi phát hiện người chụp ảnh, mắt hạnh trợn lên, có mấy phần tức giận, mấy phần kháng cự, ngược lại càng làm cho bức ảnh có vẻ linh hoạt sống động hơn.

Mã Thiên Kình lập tức đoạt lấy điện thoại di động của Trầm Thanh Khâu, ánh mắt đầu tiên không phải chú ý Bạch Tiểu Thăng, mà là rơi xuống trên mặt Lâm Vi Vi.

Hắn tỉ mỉ xem xét, tiếp theo nụ cười hiện lên.

- Quả là một cô gái xinh đẹp!



Mã Thiên Kình không nhịn được mở miệng tán thưởng.

Câu thứ hai, cũng theo ra ngay sau đó.

- Đôi mắt thật là linh động!

Có thể được Mã Thiên Kình tán thưởng, còn đến tận hai câu, xem ra ngược lại bản thân vị thiếu gia này rất có hứng thú với cô gái kia.

Kỳ thực, Trầm Thanh Khâu thấy thì nhan sắc cô gái kia dường như cũng không đến mức khoa trương như vậy.

Có thể là Thiên Kình thiếu gia duyệt nữ vô số, nhãn quang càng thêm đặc biệt.

- Nếu ngươi đi tìm ba người này, bảo cho bọn họ tới gặp ta, có phải có phải bọn họ cũng sẽ không chịu nghe lời hay không?



Mã Thiên Kình bỗng nhiên hỏi.

Trầm Thanh Khâu sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu.

- Ngươi nói xem, trong ba người bọn họ nhìn không giống như chủ tớ, mà càng giống bạn bè với nhau hơn phải không?



Mã Thiên Kình sờ sờ cằm, lại hỏi.

Trầm Thanh Khâu nhớ lại một chút rồi gật gật đầu.

Hắn đi theo Mã Thiên Kình lâu như vậy, hình ảnh giữa chủ tớ đã khắc sâu trong lòng.

Những lúc bình thường, quan hệ giữa Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chính là bạn bè, tự nhiên khiến hắn sản sinh ảo giác.

- Vậy thì tốt, ngươi đi dẫn cô gái này đến đây gặp ta, chẳng phải hai người kia sẽ chủ động đến hay sao.



Mã Thiên Kình cười bảo.

Trầm Thanh Khâu khẽ giật mình, không dám chần chờ, gật đầu nói rằng:



- Hẳn là vậy.

Mã Thiên Kình giơ tay ném điện thoại di động của Trầm Thanh Khâu qua, Trầm Thanh Khâu luống cuống tay chân cuối cùng cũng tiếp được.

- Vậy thì đi thôi, mang thêm mấy người theo, đưa cô gái kia đến đây, thuận tiện cũng làm cho hai người nọ theo tới. Ta muốn gặp bọn họ một chút.



Mã Thiên Kình phân phó.

Trầm Thanh Khâu không dám từ chối, lập tức lên tiếng đáp ứng, xoay người đi xử lý.

- Chờ một chút.

Trầm Thanh Khâu vừa mới đặt tay lên chốt cửa, lúc định đi ra ngoài liền nghe giọng nói của Mã Thiên Kình vang lên sau lưng.

Hắn không dám trì hoãn, vội vàng quay đầu lại lắng nghe chỉ thị.

Mã Thiên Kình vừa thưởng thức mỹ tửu vừa nghiêm túc phân phó:



- Đừng làm cô ấy bị thương, đối đãi với mỹ nữ nên khách khí một chút.

Mã Thiên Kình nghiêm túc nhìn hắn một cái, âm thanh uy nghiêm đáng sợ:



- Nếu không thì, ta sẽ rất không hài lòng.



….

Ba người Bạch Tiểu Thăng cùng nhau hợp lực giúp nhóm nghiên cứu của Rhino dọn dẹp đồ đạc. Các loại số liệu điện tử thì đều được chuyển tới các thiết bị di động, chỉ là cần dọn dẹp mấy tư liệu giấy tờ thôi, những thứ này đương nhiên có sẵn chuyên gia đến làm, chuyện mà đám người Bạch Tiểu Thăng có thể giúp được thật sự rất ít.

Nhưng mà cho dù chỉ hỗ trợ cầm đồ vật gì đó dùm thôi cũng đã coi như là có lòng giúp đỡ rồi.

Bởi vì Phó viện trưởng Logan muốn từ đám người Rhino kiếm thêm chút 'tiền trung gian bỏ túi riêng' nên nhóm nghiên cứu của Rhino hoàn toàn không có kí kết bất cứ văn bản hợp tác nào có thể ràng buộc bọn họ, điều này càng khiến cho bản thân bọn họ trở nên càng thêm 'tự do'

Ngay lúc nguy nan mới biết nhân tâm, giữa lúc hoạn nạn nhận ra tình bạn.

Nhóm nghiên cứu của Rhino lúc nhìn thấy bọn người Bạch Tiểu Thăng lại đây hỗ trợ đều lộ ra ánh mắt đầy thiện ý, cho dù là ánh mắt của Grace lúc nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng đã dịu đi rất nhiều.

Lúc bên này đang thu dọn đồ đạc thì Taylor vốn đã đi lại quay trở về.

Mà tên mập như trái banh này lúc đi về đây thì mang theo vẻ mặt âm trầm lạnh lùng, bộ dáng làm việc theo phép công, nói rõ bên phía học viện đã đưa ra 'tối hậu thư' cho đám Rhino.

Thật ra, người sai hắn đến đây có thể là Phó viện trưởng Logan.

Taylor nói, dựa theo chỉ thị thì bên phía học viện chỉ cho đám Rhino hai giờ để thu dọn đồ đạc, quá thời gian sẽ không chứa chấp, đến lúc đó sẽ phong bế hoàn toàn phòng thí nghiệm.

Taylor còn mang thêm mười mấy tên bảo vệ dáng người cao lớn mạnh mẽ của học viện, để cho bọn họ đứng đây canh giữ. Hắn cũng đã nói rõ trước mặt tất cả mọi người, để cho các nhân viên bảo vệ đứng đây canh chừng kiểm tra cẩn thận, một là không để cho đám Rhino vượt quá thời gian, hai là đề phòng bọn họ trộm mang đi đồ vật thuộc sở hữu của học viện.

Cái này chính là có ý muốn sỉ nhục bọn họ.

Đám Grace nghe xong đều lộ ra vẻ mặt tức giận, thậm chí còn muốn đi lên tranh cãi một hồi nhưng đều bị Rhino sắc mặt âm trầm ngăn cản lại.

Nói chuyện với Taylor và đám bảo vệ này cũng chả thay đổi được bất cứ chuyện gì cả, chỉ tổ lãng phí thời gian và nước bọt mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng đứng nhìn một bên cũng nhíu mày, cảm thấy vị Phó viện trưởng Logan kia thật sự đổi mới nhận thức về giới hạn cuối cùng của một con người trong đầu bọn họ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng có vẻ mặt tức giận.

Taylor dựa theo lời dặn dò của Phó viện trưởng Logan mà nói xong hết mấy lời này rồi nhưng vẫn không rời khỏi đây, mà là sắc mặt thoáng dịu đi, giống như muốn nói chút lời ngon tiếng ngọt với đám Rhino.

- Thật ra, theo như ta thấy thì Rhino, các ngươi cần gì phải khổ như vậy chứ. Phó viện trưởng Logan nhiều năm qua đều cẩn thận chiếu cố cho các ngươi rất nhiều, cung cấp cho các ngươi nào là thiết bị nào là tài chính, còn che chở cho các ngươi đầy đủ, cho dù chia cho ông ta một chút thành quả nghiên cứu thì có làm sao đâu chứ.

Taylor nói tiếp,

- Coi như là cảm ơn ông ấy đi.

Thật ra loại chuyện giống như vậy trong giới học thuật cũng đâu có thiếu. Giáo sư lấy đi thành quả nghiên cứu của học sinh là chuyện 'vô cùng bình thường', không cần phải kích động làm quá lên như thế.

- Bây giờ thì Phó viện trưởng Logan cũng không phải là không muốn phân một chén canh với các ngươi mà ông ta chỉ muốn làm việc cho giáo đổng mới của học viên chúng ta mà thôi.

Taylor chậc chậc lưỡi nói,

- Giáo đổng mới là một nhà tư sản lớn như vậy, tiếp nhận đầu tư của hắn thì các ngươi cũng đâu chịu thiệt thòi gì đâu chứ!

Đám người Rhino dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Taylor, hoàn toàn không bị lời nói của hắn đả động chút nào.

Taylor nhìn thấy bọn họ đều biểu lộ ra vẻ mặt như vậy thì lập tức có chút chán nản không muốn nói nữa.

Nhưng mà hắn vẫn phải tiếp tục khuyên nhủ.

- Ngươi nói coi, các ngươi lại lăn lộn như vậy thì tổn thất biết bao nhiêu thứ đây. Ta đã nghe nói những hàng mẫu y học này chỉ có thể bảo tồn trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu muồn bồi dưỡng chúng nó một lần nữa cũng phải mất ít nhất một hai năm, nếu như trong lúc đó làm sai một thao tác nào thì thời gian có khi còn lâu hơn nữa.

Taylor làm như tiếc nuối dùm cho đám Rhino mà lắc lắc đầu,

- Nếu như thật sự phải làm lại từ đầu thì ngay cả ta cũng cảm thấy đáng tiếc nữa đó!

Không thấy đám Rhino phản ứng gì, nhưng dù sao thì Taylor cũng bày ra thần sắc vô cùng thành khẩn tiếp tục nói,

- Các ngươi thật sự không suy nghĩ lại một chút sao? Hiện tại bên ngoài có bao nhiêu người cũng đang nghiên cứu hạng mục giống các ngươi, lỡ như một hai năm sau, thành quả nghiên cứu của bọn họ công bố ra trước, vậy không phải công sức của nhóm các ngươi đều uổng phí hết sao. Theo ta thấy thì cần gì phải làm lớn ra như vậy. Từ nay về sau, Phó viện trưởng sẽ không liên quan gì đến nghiên cứu của nhóm các ngươi nữa, lại càng sẽ không chạy lại đòi lấy thành quả nghiên cứu của đám các ngươi, như vậy còn không được sao?

Nghe Taylor dài dòng lải nhải nói một đống lời, ngay lúc hắn tạm dừng lấy hơi thì Rhino mặt không chút thay đổi hỏi han:

- Nói xong rồi sao?

- Nói xong rồi...

Taylor trả lời theo bản năng, sau đó mới giật mình bổ sung một câu,

- Đây đều là lời thật lòng của ta, ta cho các ngươi một ít lời đề nghị mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng đứng bên cạnh nhịn không được mà bật cười giễu cợt.

Những lời này chỉ sợ đều là do vị Phó viện trưởng Logan kia dạy cho hắn, Taylor chẳng qua chỉ là học vẹt rồi trả bài lại mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn có thể nhìn ra được Taylor lúc nãy giống như đang trả bài.

- Vậy ta cảm ơn ngươi.

Rhino mặt không đổi sắc nói với Taylor.

Bạn cần đăng nhập để bình luận