Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 566: Thuyết Trình Hoàn Hảo



Bạch Tiểu Thăng không phải đang pha chế rượu, nói đúng hơn là hắn đang diễn thuyết.

Bắt đầu bằng một câu thơ và kết thúc bằng một câu nói.

"Gặp gỡ bất ngờ" là gì, đây chính là gặp gỡ bất ngờ!

Vào lúc này, nó không phải là cảm xúc mà không ai nhìn thấy, mà nó đang tồn tại ở trong một ly rượu.

Trong mỗi ly chỉ có chút ít, chính xác cũng chỉ có chút ít như vậy.

Mùi hương của rượu bay khắp nơi, làm khơi gợi cảm xúc thèm khát của khán giả.

Tất cả những người có mặt ở đây đều đang nín thở và nhìn vào những ly rượu được đặt trên một chiếc bàn dài.

Bảy tám ly rượu đặt trên bàn không có gì đặc sắc, nhưng chỉ cần lắc nhẹ những ngôi sao sáng lấp lánh sẽ hiện ra, làm cho những vị khách nơi đây suy nghĩ miên man.

Mọi người đều ngửi thấy một mùi hương hấp dẫn đầy êm dịu, không thể kìm chế được thả hồn vào bài diễn giải của Bạch Tiểu Thăng.

Mạc Hân cảm thấy choáng váng, một đôi mắt đẹp mở to, ánh mắt rực rỡ nhìn Bạch Tiểu Thăng trên khán đài không chớp mắt.

Cô không thể nhịn được vỗ tay nhiệt liệt.

Bài diễn thuyết của Bạch Tiểu Thăng quá hoàn mỹ!

Thậm chí Mạc Hân còn cảm thấy với tư cách là một người pha chế rượu, mình cũng phải làm như vậy!

Thứ bọn họ nên điều chế không phải là rượu, mà là sự lãng mạn, một cảm xúc ngọt ngào.

Mặc dù, Bạch Tiểu Thăng không phải là một người pha chế rượu, nhưng ở trong mắt Mạc Hân tài năng của hắn ta hơn hẳn bất cứ người pha chế rượu chuyên nghiệp nào.

Phó chủ tịch Phùng Sĩ Kiệt, thậm chí một số người pha chế rượu chuyên nghiệp, cũng nhìn ngây cả người.

Phùng Sĩ Kiệt im lặng đứng dậy, đi thẳng lên sân khấu.

Bước tiếp theo sẽ là chủ nhân của rượu đem rượu cho mọi người nếm thử.

Nhưng ông ta không muốn chờ đợi!

Không chỉ có ông ta, Trương Phi Độ, Đường Tiểu Kỳ, Kim Đại Lục, thậm chí ngay cả Vũ Sĩ Nhất cũng đều đứng dậy và tiến lên phía trước, Mạc Hân thì đi một bước mà chạy hai bước.

Ngay cả những người giám khảo cũng đi lên.

Phùng Sĩ Kiệt cẩn thận cầm một ly rượu lên, nhìn vào một ít rượu bên trong ly, uống chầm chậm vào trong miệng rồi nhắm mắt lại.

Mí mắt của ông ta hơi run rẩy, khuôn mặt như say như mê và khóe miệng của ông từ từ nở một nụ cười.

Sau khi mở mắt ra, trong ánh mắt của Phùng Sĩ Kiệt thể hiện một nỗi buồn chưa từng có.

- Rượu ngon!

Phùng Sĩ Kiệt thầm nói,

- Cái này là "Gặp gỡ bất ngờ" sao!

Trương Phi Độ, Đường Tiểu Kỳ, Kim Đại Lục đều bị rung động.

Mạc Hân đã uống qua "Gặp gỡ bất ngờ" thậm chí còn tự tay điều chế nó. Nhưng giờ uống vào loại rượu do Bạch Tiểu Thăng điều chế ra, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Có vẻ như có một sự thăng hoa tuyệt vời ở trong đó.

Khuôn mặt của Mạc Hân ửng đỏ, sắc mặt thoải mái, mừng rỡ lại có mấy phần mê ly.

Ở kế bên, Vũ Sĩ Nhất cũng nhìn ly rượu trong tay mình, không thể tưởng tượng nổi giống như muốn uống thêm một ly.

Thế nhưng, không còn nữa.

Rượu này, mỗi một ly chỉ có một chút mà thôi.

Như là gặp gỡ bất ngờ, nó làm cho mọi người thích thú nhưng lại không phải lúc nào cũng có.

Dưới sân khấu, hai ba trăm người cứ như vậy trông mong, âm thanh nuốt nước miếng thậm chí tập hợp lại với nhau vang lên.

Nhiều người muốn nếm thử một ly, nếm thử nó, nếm thử thứ đã làm khơi gợi vị giác của họ có hương vị như thế nào?

Ban đầu, có rất nhiều người ở hiện trường, coi như nguyên liệu chuẩn bị nhiều gấp đôi, cũng không thể nào làm cho mỗi người một ly được. Nhưng Bạch Tiểu Thăng đã làm cho họ có một cảm giác tuyệt vời, chỉ thông qua tưởng tượng, thông qua hương thơm của rượu, cũng đưa hương vị của rượu đến tâm trí của mọi người.

Phải nói rằng phần trình diễn của hắn rất thành công!

- Rượu ngon, rượu ngon!

Phùng Sĩ Kiệt là người tỉnh lại đầu tiên, bỏ ly xuống, giơ ngón tay cái với Bạch Tiểu Thăng và bước xuống sân khấu.

Những người khác cũng khen ngợi không dứt miệng.

Chỉ có Vũ Sĩ Nhất, bởi vì Mạc Hân mà đè nén lời khen ngợi xuống không nói một lời rời khỏi sân khấu.

- Bạch tiên sinh, xin, xin mời cậu làm tiếp bước tiếp theo.

Người dẫn chương trình bởi vì tác dụng của rượu, tâm tình không ổn định, nói chuyện cũng cà lăm.

Tuy nhiên, hắn đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhẹ nhàng.

Bước tiếp theo đã không còn quan trọng nữa, không có gì ngoài việc mô tả tâm lý khi tạo ra loại rượu này hoặc là cảm xúc lúc điều chế ra nó hoặc có cảm xúc gì kích thích làm hắn điều chế ra loại rượu này.

Nói một cách dễ hiểu chính là kể cho mọi người một câu chuyện thật có, giả có. Một câu chuyện thơ mộng để cho mọi người biết rượu này có "ý nghĩa" gì.

Nói thẳng ra, đây là văn hóa của một loại rượu, một khi rượu được lưu thông trong thị trường những người pha rượu kia có chuyện để nói đem nó giới thiệu cho khách hàng. . .

Giai đoạn này, cũng là một loại quy tắc ngầm. . .

Mạc Hân đã làm việc trong hội này khi cô còn rất nhỏ biết rõ những điều đó. Nên ban đầu cô muốn viết thẳng một câu chuyện đưa cho Bạch Tiểu Thăng đọc.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng đã từ chối.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng nhìn lên sân khấu.

- Hôm nay, tôi muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện có thật, câu chuyện của tôi.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nói ra.

Cặp mắt của hắn vô cùng chân thành và có phần tĩnh lặng.

Mạc Hân nhìn chăm chú như một con bé ngốc.

Bạch Tiểu Thăng bắt đầu kể.

Trong câu chuyện hắn, hắn đã bất ngờ gặp một cô gái, hai người thu hút lẫn nhau và yêu nhau. Hắn biết rõ cô gái này không tầm thường, một ngày nào đó sẽ rời khỏi hắn. Cô gái kia cũng biết một ngày nào đó mình phải rời đi. Tuy nhiên hai người vẫn chôn sâu điều này, vẫn yêu nhau da diết, hạnh phúc bên nhau cho đến lúc ngày đó xảy ra.

Cuối cùng, cô gái cũng rời đi.

Chàng trai chưa kịp nghe lời tạm biệt từ miệng của cô gái.

Tuy nhiên cô gái đã yêu cầu người hầu của mình nói một câu đến chàng trai, nó chỉ có ba từ.

- Em chờ anh.

(Có một câu đố vui:

Hai người nam nữ đứng ở hai bên con sông, vì không thể truyền lời lẫn nhau nên chàng trai cầm cái chai và cô gái cầm trái chanh, các bạn có hiểu được điều mà hai người họ muốn truyền đạt cho nhau không? )

Chàng trai vẫn chưa bao giờ chán nản, luôn phấn đấu chăm chỉ, anh tin rằng có một ngày anh sẽ đứng trước mặt con gái nói với nàng ba từ...

- Anh đã đến.

- Không có một tình yêu oanh liệt, không có lời thề non hẹn biển, gặp lại như gặp gỡ bất ngờ, đây chính là ý nghĩa của loại rượu này!

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng xuống coi như là dấu chấm hết cho một câu chuyện.

Giọng nói của hắn, bình tĩnh và dịu dàng, có một vẻ đẹp như một vùng trời tĩnh lặng, yên bình mà ấm áp.

Làm cho người ta bị hấp dẫn vào đó.

Khi hắn kể xong, khán giả im lặng trong vài giây.

Sau đó, Mạc Hân vỗ tay, đám người cũng tỉnh lại và vỗ tay theo!

Rượu ngon, chuyện hay!

Ở hàng ghế đầu ngoại trừ Vũ Sĩ Nhất, Phùng Sĩ Kiệt và những người khác liên tục gật đầu.

Mạc Hân nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng ở trên khán đài. Bằng vào sự nhạy cảm của người con gái, nàng cảm giác được câu chuyện mà Bạch Tiểu Thăng kể chứa tình cảm quá mức chân thành, như một chuyện đã xảy ra với hắn vậy!

- Chuyện này là chuyện tình cảm của anh sao!

Mạc Hân thở dài một tiếng, cô cảm thấy rất bất ngờ về ý tưởng này của mình.

Không đâu, đây chỉ là một câu chuyện mà thôi!

Mạc Hân nhịn không được cắn môi dưới nhưng nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng. Nàng càng lúc càng nhận thấy được điều mình nghĩ là đúng!

Câu chuyện này thật hay!

Tuy nhiên, coi như là thật mình cũng sẽ không từ bỏ! Mình phải đấu tranh vì tình yêu của mình!

Mạc Hân tự nhủ ở trong lòng.

- Tiếp theo là giai đoạn cuối cùng.

Người chủ trì nói với năm người pha chế rượu chuyên nghiệp,

- Xin hỏi các vị ở đây có ai muốn đặt câu hỏi không, nếu không có thì bây giờ có thể biểu quyết.

Trong năm người chỉ cần bốn người đồng ý, liền thành công.

- Tôi không có vấn đề.

Mạc Hân nói trước,

- Thông qua!

- Tôi cũng vậy!

Trương Phi Độ cũng phi thường sảng khoái.

- Tôi cũng không có.

Đường Tiểu Kỳ cười một tiếng.

Thuận thuận lợi lợi, ba phiếu đã tới tay.

- Tôi muốn hỏi vài câu!

Vũ Sĩ Nhất bỗng nhiên mở miệng.

Sau đó hắn ta hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến việc pha chế rượu chỉ có những người chuyên nghiệp mới trả lời được.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Không có việc gì có thể làm khó được hắn.

Với sự giúp đỡ của Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng trả lời tất cả các câu hỏi trong một hơi, thậm chí hắn còn giành được rất nhiều tràng pháo tay!

- Tôi vẫn không đồng ý thông qua, nguyên nhân tôi không nói!

Sắc mặt của Vũ Sĩ Nhất tuy khó coi, những vẫn lạnh lùng tuyên bố.

Là một người giám khảo, hắn có quyền lời để từ chối, không tiết lộ ra lí do của bản thân.

Hội trường đột nhiên lặng ngắt như tờ nhưng Bạch Tiểu Thăng không quan tâm, hắn đã biết trước điều đó.

- Còn ông thì sao, Kim Đại Lục tiên sinh?

Người chủ trì tiếp tục đạo.

Kim Đại Lục khi nãy vỗ tay rất nhiều, cũng cho thấy hắn rất vui vẻ công nhận loại rượu này

- Tôi cũng như thế.

Kim Đại Lục nói.

Không có cản trở.

- Được rồi, bốn phiếu thông qua, rượu này. . .

Lời nói của người dẫn chương trình có vài phần kích động.

- Bốn phiếu lúc nào?

Kim Đại cắt ngang lời nói của người dẫn chương trình, hừ lạnh nói.

- Tôi nói 'Tôi cũng như thế', là tôi cũng không thông qua!

Bạn cần đăng nhập để bình luận