Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 686: Tôi cũng ở đây!



Chu Huyễn tới rồi, lúc còn ở xa hắn đã nghe đến động tĩnh không nhỏ bên kia, thậm chí giật mình.

Tầng này là phòng cách âm, làm ra động tĩnh lớn như vậy là muốn phá nhà sao?

- Chi Hào không lẽ không có nói cho Lỗi Trát biết tuyệt đối đừng nặng tay.

Chu Huyễn lúc trẻ tuổi cũng từng luyện qua, tự nhiên biết rõ sự lợi hại Lỗi Trát.

Theo hắn thấy Lỗi Trát ở Trung Kinh là không có đối thủ.

Chỉ có hắn chà đạp người khác.

- Nếu thật sự đem đồ đệ của nàng đánh chết, thì chỉ sợ thù hận này cả đời cũng không hết được.

Chu Huyễn kìm nén không được, nhanh chân chạy tới.

Người sau lưng Chu Huyễn giật nãy mình. Bản thân Chu đổng (cách xưng hô của tổng giám đốc) chưa thất lễ như thế bao giờ.

Chạy đến cửa phòng, Chu Huyễn thấy rõ ràng tình hình bên trong, mặt mũi choáng váng.

Lỗi Trát co rúm lại như chuột, bị người ta bắt quỳ xuống ở nơi đó.

Sao có thể có chuyện như vậy! Chu Huyễn trợn mắt hốc mồm.

Lỗi Trát hung hãn, sao lại bị đánh đến nông nỗi này…

Chu Huyễn sau khi kinh ngạc cũng có mấy phần xấu hổ.

Lỗi Trát quỳ như thế là ném đi mặt mũi nhà họ Chu.

- Chuyện gì xảy ra?

Chu Huyễn gầm lên một tiếng, xông vào.

Nhưng mà, Lỗi Trát như không thấy hắn đến đây, vẫn như cũ quỳ xuống đất không dậy nỗi, thâm chí còn không ngẩng đầu nhìn hắn.

Lôi Nghênh nhàn nhạt lườm Chu Huyễn một chút, ánh mắt kia như dã thú.

Chu Huyễn đối mặt với hắn, bỗng nhiên rùng mình một cái, người trước mặt này cho hắn cảm giác như lúc còn nhỏ, đi vườn bách thú cùng một con sư tử cách nhau song sắt mà nhìn nhau, con sư tử kia cứ bình tĩnh thâm thúy nhìn hắn, bỗng nhiên một móng vuốt vươn ra lồng sắt.

Lúc ấy, cái móng vuốt bén nhọn kia cách chóp mũi của hắn không đầy một tấc.

Loại cảm giác sợ hãi linh hồn đều muốn bay đi mất, lúc nãy chỉ là nhìn thoáng qua một cái mà lại cho hắn có cảm giác tương tự như thế.

Cái này là người hay là dã thú?

Chu Huyễn nhịn không được lui ra phía sau hai bước.

- Chu Huyễn, rốt cục cậu cũng chịu xuất hiện rồi sao?

Tôn Huyền Bắc nhìn Trử Đại Sơn được tiểu Phùng kéo tới ghế số pha mà vẫn hôn mê như cũ, sắc mặt khó coi cực độ.

- Sư tỷ, ngài…

Chu Huyễn nhìn xem Tôn Huyền Bắc, vốn định nói một câu rất bá khí.

- Các người tới cửa làm ồn như vậy, có phải quá mức lắm không?

Nhưng khi nhìn thấy Tôn Huyền Bắc, lờ mờ lại nhớ về năm đó, lời nói đến cổ, cuối cùng lại nói ra một câu khác hẳn.

- Tính tình vẫn giống như năm đó.

- Cậu đừng cùng tôi lôi kéo làm quen.

Tôn Huyền Bắc mặt như sương lạnh, chỉ Trử Đại Sơn.

- Tên đệ tử kia của tôi bị người của cậu đánh thành như vậy, đừng nói với tôi là cậu cái gì cũng không biết! Còn nữa, đem cô gái kia giao ra đây cho tôi! Sau đó cậu và tôi không gặp mặt nữa.

Lời nói của Tôn Huyền Bắc quyết tuyệt để cho Chu Huyễn lạnh cả tim.

- Mấy chục năm nay, trong lòng tôi luôn nghĩ tới tình cảnh khi hai chúng ta gặp lại nhau sẽ ra sao. Tôi không có yêu cầu xa vời gì, chỉ muốn cùng sư tỷ nói chuyện một chút. Giống như lúc ban đầu. Đáng tiếc…

Chu Huyễn một câu một bước, đi về ghế sô pha, chậm rãi ngồi xuống

-Chị vẫn đối xử với tôi như vậy.

Chu Huyễn thất thần một lát, lại ngẩng đầu nhìn về Tôn Huyền Bắc, ánh mắt hung ác.

- Vậy tôi cũng không cần khách khí với chị nữa.

- Người thì tôi sẽ không giao.

Thái độ của Chu Huyễn cứng rắn, mỗi chữ mỗi câu đều lạnh như băng.

- Ở đây là địa bàn của nhà họ Chu, ở chỗ này, mọi chuyện là do tôi quyết định! Sư tỷ, chị cho là chị mang đến một người rất biết đánh nhau, liền có thể uy hiếp tôi sao? Chị đã sai! Tại Trung Kinh, người có thể uy hiếp tôi, cũng có, đáng tiếc không ở chỗ này, với lại chị cũng không mời nổi.

Lời nói này của Chu Huyễn để sắc mặt Tôn Huyền Bắc thật khó coi.

Bạch Tiểu Thăng nghe được mặt mũi cũng không biểu tình gì.

- Lúc trước chị không xem tôi ra gì, hiện nay thì chị không có tư cách nói điều kiện với tôi.

Sắc mặt Chu Huyễn kêu căng.

Trong mắt Tôn Huyền Bắc lộ ra lửa giận, lại không có sức phản bác.

- Chu lão đệ.

Bên ngoài phòng truyền đến một giọng nói, sau đó Mưu Ngọc Thiên cất bước đi đến.

Vừa rồi Chu Huyễn gào thét những gì hắn đều nghe được, lúc đó hắn vừa đến cửa.

Tới không đúng lúc a!

Có thể bị xấu hổ một chút, nhưng Mưu Ngọc Thiên cuối cùng vẫn là kiên trì đến đây.

- Mưu lão ca?

Chu Huyễn có vẻ ngoài ý muốn khi nhìn thấy hắn tới, lễ phép đứng lên.

Đứng sau lưng Mưu Ngọc Thiên là Trầm Ngọc, giống như là mới làm chuyện sai trái, sắc mặt khổ sở, không dám nhìn Chu Huyễn. Hắn đâu biết được tình hình bên này đang như vậy đâu, nếu biết thì có đánh chết hắn cũng không dám dẫn Mưu Ngọc Thiên tới đây rồi.

- Chu lão đệ, tôi có chút việc ở bên kia, bí thư thị trưởng Trương Manh tự mình đi đến khảo sát công ty, tôi phải về sớm mới đến đây cùng cậu nói tạm biệt một tiếng, không ngờ cậu lại đang bận.

Mưu Ngọc Thiên cười ha ha một tiếng, áy náy nói.

- Thật là quấy rầy cậu quá rồi, là lão ca như tôi có tội.

Mưu Ngọc Thiên xin lỗi một tiếng với Chu Huyễn.

- Như vậy đi, tìm một ngày nào đó, tôi đặc biệt giới thiệu vị Bạch tổng của truyền thông Trung Kinh kia với cậu, như thế nào?

Mưu Ngọc Thiên khách khí nói.

Hắn không cần kiêng kị những người ở chỗ này, nói ra lời này là đã cho Chu Huyễn mặt mũi, cũng là là bớt đi vẻ xấu hổ.

Chu Huyễn biểu hiện vui vẻ liền gật đầu.

- Cám ơn lão ca.

Chu Huyễn cười to, đồng thời liếc Tôn Huyền Bắc một chút, ý kia là muốn nói: thấy chưa nhà kinh doanh số một Trung Kinh cũng muốn lấy lòng tôi, cái này là năng lực của tôi.

Tôn Huyền Bắc im lặng, Mưu Ngọc Thiên thường xuyên xuất hiện trên báo nên nàng tự nhiên biết rõ.

Nhà họ Chu vốn lớn như thế, bây giờ còn có nhân vật như Mưu Ngọc Thiên chống sau lưng, thử hỏi ai có thể cưỡi lên đầu của hắn nữa?

Sợ là chỉ có người của thị trưởng mới làm được chuyện này!

Không lẽ lần này chúng ta thật không biết lượng sức, không công mà về? Bà lão âm thầm cắn răng.

- Mưu lão ca đã muốn gặp mặt, vậy thì bây giờ gặp đi, còn chờ hôm nào nữa, hôm nay không được sao?

Một giọng nói trẻ tuổi, từ sau lưng Tôn Huyền Bắc vang lên.

Tôn Huyền Bắc vô cùng giật mình quay đầu.

Bạch Tiểu Thăng ung dung bước lên phía trên, trên mặt giống như cười mà không phải cười.

Mưu Ngọc Thiên nhìn kỹ Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt biến đổi, không thể tưởng tượng nổi nói.

- Bạch lão đệ, sao cậu lại ở chỗ này?

- Tôi? Ở đây nãy giờ rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt cười một tiếng.

Ở đây nãy giờ?

Mưu Ngọc Thiên giật mình, nhịn không được nhìn Chu Huyễn một chút.

Vừa rồi trong đám người bị Chu Huyễn mắng chửi, cũng có Bạch Tiểu Thăng?

Chu Huyễn thấy ánh mắt Chu Ngọc Thiên không đúng, khẽ giật mình.

Mưu Ngọc Thiên đã chạy đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, nhiệt tình bắt tay với Bạch Tiểu Thăng.

- Từ lúc tạm biệt nhau đã rất lâu không gặp, thế mà lại gặp được nhau ở chỗ này, Bạch lão đệ, đó đúng là duyên phận.

Không biết Bạch Tiểu Thăng cùng nhà họ Chu có thù hay không, mình tuyệt đối không thể đắc tội Bạch Tiểu Thăng, đặc biệt là ở thời kỳ này.

Mưu Ngọc Thiên nghĩ thầm.

Biểu hiện của hắn như vậy lập tức để Chu Huyễn biết người họ Bạch này là ai.

- Ngài là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng?

Ánh mắt Chu Huyễn nóng bỏng lên.

Xưng hô lại có thêm chữ ngài.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười ngầm thừa nhận.

- Chuyện này, chuyện này! Thật là không biết ngài đến nơi đây! Thất lễ, thất lễ! Không, để ngài chê cười rồi, Bạch tổng.

Chu Huyễn không biết phải nói cái gì cho đúng, chạy tới làm vẻ mặt vui cười bồi tội.

Vừa rồi còn vênh váo hung hăng, hiện giờ Chu Huyễn lại ở trên chính địa bàn của mình đi nịnh nọt người khác.

Tôn Huyền Bắc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngơ ngác nhìn xem Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu gia hỏa này đến cùng là có lai lịch gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận