Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 510: Các anh xác định thua chắc!



Văn phòng Bộ trưởng.

Sau hai giờ chờ đợi cùng với sự phân tích kín đáo của thị trưởng Tô Xu. Nàng đã trình bày một cách có lý có cơ sở, nói rõ ràng cho Quý Minh Dương thị trưởng một việc ——

Lần này, truyền thông Thiên Chinh của thành phố Lang Bắc bọn họ thắng chắc!

- Anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt a, lão Quý. Cần nghĩ xem nên trấn an vị tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng của anh như thế nào đi, người trẻ tuổi thì không nhất định sẽ tiếp nhận được đả kích đâu.

Hiện giờ, tư thế ngồi của Tô Xu rất ưu nhã, trong tay có nâng một cuốn sách bình tĩnh lật xem, thỉnh thoảng cũng sẽ liếc sang Quý Minh Dương một chút.

Quý Minh Dương vẫn ngột ngạt không nói như cũ.

Càng giống như không có chuyện gì có thể nói, trong lòng đã thừa nhận cục diện bất lợi rồi.

Chuyện này làm cho thị trưởng Tô Xu rất vui vẻ.

- Kỳ thật, anh có thể nói cho cậu ta biết, thua bởi chúng tôi cũng không có gì mất mặt, Mục Bắc Thần lớn hơn mười tuổi so với Bạch Tiểu Thăng, lịch duyệt trong nghề có thể xưng là người thứ nhất của Lang Bắc, coi như là tại tỉnh An Giang thì cũng có tên tuổi. Anh có biết lúc tôi dẫn cậu ta tới gặp mặt lần đầu tiên với bộ trưởng Phiền, bộ trưởng đã nói sao không?

Vẻ mặt của thị trưởng Tô Xu rất đắc ý,

- Ngài ấy nói, đã nghe qua về Mục Bắc Thần! Ông nói xem, đến bộ trưởng cũng nghe qua về Mục Bắc Thần thì cái này có ý vị gì, anh chắc chắn cũng nên hiểu chứ, Mục Bắc Thần so với Bạch Tiểu Thăng thì càng ưu tú hơn!

Thị trưởng Quý Minh Dương cúi đầu loay hoay điện thoại di động, liếc nhìn từng dòng tin tức được đưa lên các web portal lớn, trong đôi mắt ẩn ẩn có ánh sáng chớp động.

Hiện nay, mấy công ty của Trung Kinh bị đẩy lên đã bắt đầu lộ diện trên tiêu đề của các trang web lớn, lần tạo thế này đúng là quá mạnh.

Quý Minh Dương ngẩng đầu lên nhìn thị trưởng Tô Xu, sau đó cười một tiếng,

- Có câu nói tôi không biết cô đã từng nghe qua chưa.

Tô Xu đưa ra ánh mắt qua như muốn hỏi hắn là câu gì.

- Anh hùng xuất thiếu niên!

Quý Minh Dương cười ha hả nói,

- Còn có một từ, tôi không biết cô có từng nghe chưa.

Tô Xu nhắm hai mắt lại.

- Yêu nghiệt!

Quý Minh Dương tiếp tục cười,

- Tôi đã thật là nhiều năm không có nghe cô càm ràm như thế rồi a, đúng là có chút hoài niệm, nhưng mà chuyện đó không có nghĩa là tôi ngầm thừa nhận các cô đã thắng? Không dễ dàng như vậy đâu!

Quý Minh Dương có lòng tin mười phần.

Hắn cảm giác được hai câu phản bác này của mình rất có lực lượng, rất đẹp trai a.

Thị trưởng Tô Xu giống như bị chấn động, kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt quả nhiên có chút thay đổi.

- Được lắm, Quý Minh Dương, anh nói ai lải nhải, anh đang mắng tôi già đúng không!

Thị trưởng Tô Xu nổi giận quát.

Nụ cười của Quý Minh Dương cứng đờ.

Hắn sống vài chục năm rồi nhưng quả nhiên phụ nữ là tồn tại khó hiểu nhất!

Cộc cộc cộc.

Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Vương Tự ló đầu vào mang theo nụ cười trên mặt,

- Hai vị thị trưởng, các ngài hiện giờ có thể đi qua rồi.

- Đã báo cáo xong rồi sao? !

Quý Minh Dương vội vàng nói.

Nghe xong lời này thì thị trưởng Tô Xu cũng lập tức ngồi thẳng người, nhìn sang.

- Cái này thì ngược lại còn không có, nhưng mà tôi nghĩ cũng sắp rồi, căn cứ vào an bài lịch trình hôm nay của bộ trưởng Phiền thì bên kia nhiều nhất có thêm mười phút đồng hồ là sẽ kết thúc.

Vương Tự cười nói,

- Cho nên, nếu như muốn thì hai vị có thể đi qua.

- Tốt, chúng tôi cũng tới xem đi.

Quý Minh Dương nói với Tô Xu.

Tô Xu hừ lạnh một tiếng, phớt lờ hắn, nhưng cũng phối hợp đứng dậy, cầm đồ đạc của mình lên rồi đi ra cửa.

Một thị trưởng lớn như vậy rồi mà sao tâm nhãn còn nhỏ như vậy.

Quý Minh Dương cười khổ, yên lặng đứng dậy đi theo ở phía sau.

Thời điểm hai vị thị trưởng đi qua, Trương Manh tranh thủ thời gian tiến đến chào hỏi.

Bây giờ, ngay cả thị trưởng cũng ở bên ngoài đợi tin lành, chuyện này cũng coi như là kỳ quan.

Chỉ là không biết bên nào đi ra trước!

Bên nào thông qua xét duyệt trước thì có tính là thể cao hơn một bậc không. . .

Vẻ mặt Quý Minh Dương và Tô Xu rất bình tĩnh, nhưng ở sâu trong đôi mắt cũng ẩn ẩn vẻ chờ mong.

Trương Manh, Vương Tự thì yên tĩnh đứng ở bên cạnh, hai mắt cũng nhấp nháy nhìn vào cửa hai gian phòng họp.

Dù chỉ mấy phút đồng hồ, nhưng lại có cảm giác dày vò giống như mấy giờ vậy.

Rốt cục, một tiếng kẹt kẹt rất nhỏ vang lên, trục cửa chuyển động phát ra tiếng vang rất nhỏ, lập tức làm cho ánh mắt của mọi người hội tụ tới!

Dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của đám người, cửa phòng họp thứ hai mở ra, Mục Bắc Thần với vẻ mặt bình tĩnh bước ra ngoài, trên khuôn mặt mơ hồ có chút mệt mỏi.

Đột nhiên đối mặt với lãnh đạo cấp bộ trưởng cầm đầu tiểu tổ xét duyệt, còn đặt câu hỏi luân phiên.

Đối với năng lực chịu đựng cùng năng lực ứng biến của người báo cáo cũng là một lần khảo nghiệm lớn!

Mục Bắc Thần bằng vào đầu óc nhanh nhẹn, tài ăn nói siêu phàm của mình, trái đột phải tiến, dưới sự không chuẩn bị như thế mà đã đánh ra một trận thắng xinh đẹp.

Hắn nhìn ra được những người lãnh đạo này cũng rất hài lòng!

Mục Bắc Thần đối với biểu hiện vừa rồi của mình cũng rất hài lòng!

- Đi ra trước là Mục Bắc Thần!

Tô Xu không nhịn được hô nhỏ một tiếng, mắt thấy trên mặt của Mục Bắc Thần lộ ra vẻ bình tĩnh trầm ổn, nhìn qua có vẻ rất tốt làm cho trong lòng nàng hoa tâm nộ phóng!

- Lão quý, có thấy không, đây chính là thực lực, anh có phục hay không!

Tô Xu không nhịn được vừa hưng phấn vừa đắc ý nói.

Quý Minh Dương gật gật đầu.

Bất kể nói thế nào thì Mục Bắc Thần người này đúng là rất xuất sắc! Bất luận là đầu óc, tư duy, sức quan sát hay lịch duyệt thì đều là nhân vật nổi trội nhất ở An Giang!

Nhưng mà ở trong mắt của Quý Minh Dương thì Bạch Tiểu Thăng không kém chút nào!

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng làm sao còn chưa đi ra?

Chẳng lẽ báo cáo gặp vấn đề gì sao, hay là hắn có phiền phức rồi? !

Quý Minh Dương không nhịn được liếc sang cửa phòng họp số một một chút, bên trong ánh mắt ẩn ẩn có chút lo lắng.

Tô Xu đang đi về phía Mục Bắc Thần.

Trương Manh đi đến bên người của Quý Minh Dương, không khỏi lo nghĩ nói,

- Thị trưởng, ngài nói xem Tiểu Thăng cậu ta sẽ không phải. . .

- Không cần nói, suy đoán cũng vô ích, lập tức sẽ có đáp án thôi!

Quý Minh Dương khẽ quát một tiếng, ngăn hắn lại.

Hiện giờ mà nói thất bại thì còn sớm!

Ở bên kia, Tô Xu cùng Mục Bắc Thần nói chuyện vài câu, trên mặt của nàng liền hiện ra vẻ vui mừng. Mục Bắc Thần cũng lộ ra nụ cười.

Xem ra, bên bọn họ đúng là rất thuận lợi.

Cửa phòng họp thứ hai vừa mở, mấy vị lãnh đạo nối đuôi nhau đi ra.

Quý Minh Dương nhìn thấy người cầm đầu thì ánh mắt lập tức biến đổi, vậy mà lại là bộ trưởng Vương của bộ tuyên truyền!

- Lão Trương, tính cách bộ trưởng Phiền so với bộ trưởng Vương ở phòng họp thứ hai thì nhanh gọn hơn một chút, nếu như các anh bên kia mà thuận lợi thì người đi ra trước, hẳn phải là các anh.

Vương Tự không nhịn được nói thầm cùng Trương Manh một chút.

Quý Minh Dương cũng nghe thấy làm trong lòng phát khổ.

Hẳn là Bạch Tiểu Thăng bên kia gặp nan đề gì rồi.

Nhưng bất kể nói thế nào thì khi lãnh đạo đi ra, cũng nên đi lên chào hỏi một tiếng.

Quý Minh Dương mang theo Trương Manh, Vương Tự đi qua, cùng từng lãnh đạo bắt chuyện qua.

Bộ trưởng Vương nở nụ cười ôn hòa, không nhanh không chậm bắt chuyện hai câu cùng Quý Minh Dương và Tô Xu, nhìn thấy Mục Bắc Thần đứng đó liền tán dương một phen.

Được bộ trưởng tán thưởng ở trước mặt mọi người, chuyện này có thể coi là vinh quang cùng khẳng định lớn lao.

Mục Bắc Thần khiêm tốn vài câu, nhưng cũng không ngăn được có mấy phần hăng hái.

Chờ đến lúc những người lãnh đạo này đi, Tô Xu không nhịn được cười to với Quý Minh Dương,

- Lão quý, thế nào, phục sao!

Quý Minh Dương hừ lạnh một tiếng, quay người trở về cửa phòng họp thứ nhất chờ đợi.

Tô Xu đuổi theo, tiếp tục đắc ý khoe khoang, nói Mục Bắc Thần ứng đối như thế nào.

Quý Minh Dương nghe, dù cứ việc không phục nhưng cũng phải thừa nhận Mục Bắc Thần ở dưới điều kiện lúc đó, xác thực đã làm được tốt nhất, biểu hiện có thể xưng hoàn mỹ không một tì vết.

Vấn đề hai bên cũng là do các bộ trưởng tùy ý ra, Quý Minh Dương hiển nhiên không biết được, cho nên Bạch Tiểu Thăng mới là người chiếm tiện nghi lớn hơn!

- Bạch tổng tuyệt đối không đến mức không thể thông qua, chúng ta kiên trì chờ đợi một chút là tốt rồi.

Mục Bắc Thần cũng nói.

Hắn trái lại muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng.

Quý Minh Dương gật gật đầu.

- Thông qua thì thế nào, dù miễn cưỡng thông qua thì điểm ấn tượng cũng sẽ thấp hơn chúng tôi.

Tô Xu cười lạnh nói.

- Giờ tại sao vẫn chưa ra, đã vượt qua hai mươi phút rồi!

Vương Tự không nhịn được nhíu mày nói, hắn đi qua muốn gõ cửa, dù sao hiện giờ đã chiếm vào thời gian an bài ở lịch trình của bộ trưởng Phiền rồi!

Đúng lúc hắn muốn gõ cửa.

Cửa liền mở, bộ trưởng Phiền đi ra, theo sát phía sau là Bạch Tiểu Thăng!

- Cậu nhìn báo cáo của cậu đi, làm trễ nải thời gian dài như vậy rồi!

Bộ trưởng Phiền bất mãn nói với Bạch Tiểu Thăng.

Trong lòng Quý Minh Dương lập tức xiết chặt!

- Sau khi trở về thì sửa sang lại đồ vật tiếp sau đó cho tôi, rồi báo lên!

Bộ trưởng Phiền nói ra một câu sau cùng làm cho tất cả mọi người bên ngoài choáng váng,

- Tôi còn không nghe đủ đâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận