Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 361: Xuyên tạc báo cáo



Lông mày của Tống Trường Không cũng dựng đứng lên, trong mắt lộ ra một vòng ngoan lệ.

Ông ta thật sự bị Bạch Tiểu Thăng làm cho nôn nóng!

Lúc đầu ông ta nghĩ chỉ cần nhờ vào thủ đoạn bình thường là có thể đè ép được Bạch Tiểu Thăng rồi.

Nhưng không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng lại sử dụng biện pháp "Ý kiến tranh luận", một mình đấu với hai người bọn họ.

Cái tin này mà được truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói hai người bọn họ hợp lực đánh bại một mình Bạch Tiểu Thăng, thế thì họ còn mặt mũi gì nữa!

Sắc mặt của Trần Trường Khoảnh cũng tái xanh.

- Bút lực của tên này làm sao lại đáng sợ như vậy!

Trần Trường Khoảnh không thể không thừa nhận, chỉ bằng vào cách hành văn, cho dù có năm người như hắn cũng không thể bằng một mình Bạch Tiểu Thăng.

Hai người Tống, Trần làm sao biết được Bạch Tiểu Thăng cũng không phải chiến đấu một mình.

Năm người chuyên môn viết văn hợp lực sửa chữa một ngàn chữ này thì làm sao người bình thường có thể địch lại nổi. . .

- Bây giờ chúng ta đi bắt cậu ta sửa lại!

Tống Trường Không kiên quyết nói.

- Nó đã được truyền lên rồi, mặc dù còn không có gửi đi nhưng chúng ta chỉ có quyền hạn xem mà thồi. Làm sao sửa đổi?

Trần Trường Khoảnh không hiểu hỏi lại.

Hắn cùng Bạch Tiểu Thăng đối với cái hệ thống này của tập đoàn cũng không có hiểu rõ chi tiết.

- Không phải là không có phương pháp sửa chữa, chỉ là điều kiện hơi hà khắc mà thôi!

Tống Trường Không âm trầm cười một tiếng.

Ông ta ở cương vị lãnh đạo nhiều năm như vậy, đối với mấy cái này tự nhiên rất thành thạo, lúc này ông ta chỉ vào một dòng chữ nhỏ mà người khác ít khi để ý đến cho Trần Trường Khoảnh xem.

- Phải cần nhân vật số một và số hai của công ty đồng thời trao quyền?

Trần Trường Khoảnh thì thào đọc dòng chữ đó, đôi mắt của hắn theo đó cũng sáng lên.

"Ý kiến tranh luận" nhằm vào loại công ty giống như truyền thông Trung Kinh. Nhân vật số một và số hai cùng có thực quyền. Ở tình huống có ý kiến rất xung đột với nhau thì có thể "Kiện cáo" đến tập đoàn.

Một khi truyền lên trên thì không cho phép hủy bỏ, bởi vì làm như vậy rất có thể ẩn tàng mâu thuẫn.

Hai bên phú quyền, ý là hai bên đã đạt thành chung ý kiến, đại biểu cho mâu thuẫn đã tiêu trừ.

Loại chế định này có lẽ có lý, có lẽ hơi lý tưởng hóa, nhưng chế độ thì vẫn là chế độ.

Bây giờ, Tống Trường Không là tổng giám đốc, Trần Trường Khoảnh là phó tổng giám đốc, hai người cùng một chỗ đã phù hợp với điều kiện, có thể xóa hoặc sửa chữa báo cáo của phó tổng Bạch Tiểu Thăng!

- Được!

Trần Trường Khoảnh đọc xong thì chỉ nói một chữ.

Tống Trường Không tự mình thao tác, hai người bọn họ đồng thời ủy quyền.

Cuối cùng, phần tài liệu kia tiến vào hình thức biên tập!

- Tôi trước tiên sẽ đưa cho cậu ta sửa lại, sau đó Trần tổng, cậu lại đến đây một lần nữa nhé!

Tống Trường Không cười nói.

Chuyện này nếu đã làm thì không thể để một mình mình gánh trách nhiệm được, Trần Trường Khoảnh coi như đổi một dấu chấm câu, cũng phải nhúng tay vào trong đó, không thể đứng bên ngoài xem được!

Đó cũng coi như là nhập đội!

Trần Trường Khoảnh tất nhiên hiểu được ý tứ của ông ta, lúc này gật đầu một cái, biểu thị đồng ý.

Tống Trường Không không tiếp tục nói nhảm mà nhận xét xem bài báo cáo của Bạch Tiểu Thăng phải chỉnh sửa như thế nào.

Ông ta làm rất có kỹ xảo, đối với nội dung và quan điểm bên trong cũng không có cắt giảm, mà là đem một vài câu có tính kích động cao, những câu có sức cuốn hút biến hóa thành những câu bình thường, đồng thời còn thêm vào mấy lỗi chính tả. Lỗi chính tả tuy nhỏ, nhưng lại rất dễ để cho người đọc sinh ra bực bội, có cảm giác khó chịu.

Nó sẽ đem ấn tượng kéo thấp xuống, cho dù có lý cũng sẽ trở thành không có lý. . .

Trần Trường Khoảnh ở bên cạnh nhìn xem, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra tia khâm phục.

Tống Trường Không đúng là cay độc láu cá, chỉ cần tăng thêm năm, ba lỗi chính tả, sửa lại năm, sáu câu thì làm cho khuôn mặt hoàn mỹ xuất hiện điểm rỗ.

Quan trọng nhất là coi như Bạch Tiểu Thăng có mở lên xem lại cũng sẽ không chú ý đến!

- Nào, Trần tổng, cậu đến xem một chút đi.

Tống Trường Không nhường chỗ cho Trần Trường Khoảnh.

Trần Trường Khoảnh cũng theo cách đó, sửa lại mấy chỗ tượng trưng coi như là mình có đóng góp.

Làm xong tất cả thì hai người mới nhìn nhau cười một tiếng.

- Còn bài báo cáo của chúng ta bây giờ cũng gửi đi sao?

Trần Trường Khoảnh nhịn không được hỏi lại.

Chậm thì sinh biến, vạn nhất Bạch Tiểu Thăng muốn xem lại bài báo cáo mà mình rất đắc ý thì sao, xem lại một lượt rồi lại phát hiện ra chỗ sai thì rất phiền toái.

Tống Trường Không nháy mắt mấy cái, ấn mở bài báo cáo của mình rồi nhìn lại một chút.

- Nếu không thì chúng ta cũng sửa lại một chút?

Bị bái báo cáo của Bạch Tiểu Thăng làm cho kích thích, bây giờ Tống Trường Không càng nhìn bài báo cáo của mình càng không vừa mắt.

- Lại sửa đổi một chút đi.

Trần Trường Khoảnh bây giờ nhìn thấy bản của chính mình cũng nghĩ như vậy.

Sau đó hai người mỗi người một cái máy tính, gõ bàn phím. Thỉnh thoảng còn lầm bầm một câu.

- Làm sao lại không có hiệu quả giống như vậy nhỉ. . .

- Bạch Tiểu Thăng tên này, đại não cấu tạo bằng gì thế. . .

. . .

Cuối cùng, Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh giày vò trọn vẹn hai giờ, mới sửa xong.

Hai người kiểm tra lẫn nhau một phen, quả nhiên cảm giác so với trước đây tốt hơn nhiều, lại lần nữa tán dương lẫn nhau sau đó mới gửi báo cáo đi.

Sau khi đã có đủ bài báo cáo thì hệ thống lập tức đem ba bài “ý kiến tranh luận” gửi đến tập đoàn.

Thời điểm Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh rời đi thì các nhân viên đang tăng ca ở trong công ty cũng rất cảm khái —— gần đây công việc bề bộn, hai vị tổng giám đốc cũng tăng ca muộn như vậy, đúng là hết lòng lo lắng cho công ty. . .

Giờ này. Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không nghĩ tới báo cáo của mình đã bị người ta xuyên tạc.

Hắn mới vừa cùng Ron nói chuyện với nhau, theo tin tức mà thành viên đoàn đội của Ron ở Châu u truyền về, bọn họ đã thuê một luật sư giỏi, nhưng mà tình hình vẫn không lạc quan cho lắm, dù sao người một nhà thì hiểu được thực chất của nhau, dù sao trước đây họ là cổ đông của Kesson nên trong tay cũng nắm giữ rất nhiều "Chứng cứ" . . .

Theo tính toán của luật sư thì khả năng đoàn đội của Ron thua kiện rất cao. Nếu muốn đảm bảo cho các thành viên không phải vào tù thì bọn họ phải xuất ra ít nhất 2 triệu Euro để bồi thường cho chuyện này.

Số tiền này so với số Bạch Tiểu Thăng tính ra cũng gần như nhất trí.

Bởi vì Kesson giải thể nên đoàn đội của Ron cũng bị tổn thất thật lớn.

Trước mắt chớ nói đến 2 triệu Euro coi như 200 ngàn Euro chỉ sợ cũng không có.

- Chuyện tiền thì ông không cần chú ý đến chỉ cần nhanh chóng lấy được kết quả phán quyết cuối cùng là được! Điều cần nhất bây giờ là tất cả mọi chuyện đều được giải quyết xong, tránh cho cục diện này xuất hiện một lần nữa!

Bạch Tiểu Thăng nói với Ron.

- Tốt! tôi nghe cậu!

Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng cau mày, đi đến ban công nhìn bầu trời đêm của thành phố Thiên Nam, nhìn cao ốc của truyền thông Trung Kinh.

Nhìn được một lúc thì hắn mới đi về trước bàn sách, ngồi xuống bật máy tính lên, đăng nhập vào hệ thống của tập đoàn, phát hiện "Ý kiến tranh luận" đã được gửi đi.

- Dựa vào hiệu suất của tập đoàn, cùng với độ quan trọng của sự việc lần này thì hẳn là ngày mai sẽ có kết quả.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hơi nhíu mày.

- Coi như tập đoàn đồng ý tiếp tục thông báo tuyển dụng đoàn đội của Ron thì cũng sẽ không chi ra một số tiền lớn như thế, còn chưa biết được. . . Không được, mình không thể gửi hi vọng ở mỗi tập đoàn! Mình phải suy nghĩ thêm cách khác!

Khi chuẩn bị đóng lại giao diện hệ thống thì Bạch Tiểu Thăng vô tình phát hiện phía dưới "Ý kiến tranh luận" có một câu. Liên quan tới việc sửa chữa báo cáo thì cần nhân vật số một, số hai đồng thời ủy quyền. . .

Trong đầu của Bạch Tiểu Thăng bây giờ toàn là việc của đoàn đội Ron nên cũng chỉ nhìn thoáng qua dòng chữ này chứ không bận tâm cho lắm.

Tắt giao diện, tắt máy vi tính, Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị đi ngủ sớm.

Chín giờ sáng ngày thứ hai.

Bạch Tiểu Thăng vừa tới công ty bật máy tính lên thì một tin tức hiện ra.

Tập đoàn đã trả lời!

Bạn cần đăng nhập để bình luận