Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 430: Đâu chỉ hoang đường!



Cô gái chạy tới chào hỏi cùng Lâm Vi Vi có tóc mái ngang trán, tóc dài xõa vai, đôi mắt cong cong, chiếc mũi tinh xảo, khuôn miệng khéo léo, mặc dù không có tư sắc mười phần động lòng người nhưng lại khiến cho người ta nhìn thấy rất thoải mái.

Bạch Tiểu Thăng đã nhìn ra khi Lâm Vi Vi thấy được cô gái này thật sự rất vui mừng.

Loại vui vẻ kia là sinh ra từ nội tâm.

Xem ra đây là bạn bè chân chính của nàng. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Hai cô gái tụ cùng một chỗ, hưng phấn mà trò chuyện với nhau.

- Thật không nghĩ tới, Tống Giai Giai, cậu có thể tới!

- Mình đã nghĩ không biết có thể nhìn thấy cậu ở chỗ này hay không, cho nên mới tới!

- Chúng ta đã ba năm rồi không gặp nhau a!

- Nói chính xác là ba năm lẻ một tháng! Mình xuất ngoại học tập, quay về lại thực tập một đoạn thời gian, vừa về Trung Kinh thôi!

- Lần này không đi nữa chứ!

- Không đi, phát triển ngay tại Trung Kinh luôn!

Hai chị em tốt đang vui sướng nói chuyện phiếm, Bạch Tiểu Thăng chỉ mỉm cười đứng ở bên cạnh, lẳng lặng mà nhìn các cô.

Từ trên thân các cô, Bạch Tiểu Thăng thấy được bóng dáng bản thân cùng Trịnh mập mạp.

Thế giới này, không chỉ có xấu xa mà vẫn còn có tốt đẹp.

Không chỉ có tình thân âm u, còn có hữu nghị hồn nhiên, thậm chí có thể trải qua được khảo nghiệm của thời gian, thời gian lâu vẫn như mới.

- Mình nghe nói cậu làm ở truyền thông Trung Kinh, lần này tới, mình cũng muốn đi thử xem sao, nhìn xem chúng ta có thể làm đồng nghiệp hay không!

Tống Giai Giai cười hì hì nói.

- Cậu muốn đến truyền thông Trung Kinh?

Lâm Vi Vi kinh ngạc, có mấy phần ngoài ý muốn, nhưng cao hứng vẫn nhiều hơn:

- Được, tốt lắm, đại học sĩ du học về như cậu chính là nhân tài khó có được, tới đi, tới đi, mình chào đón cậu!

- Mình còn chuẩn bị đi nói với người phỏng vấn, tôi có người ở truyền thông Trung Kinh! Ông không để tôi trúng tuyển, tôi sẽ cho ông đẹp mặt!

Tống Giai Giai cười to.

Lâm Vi Vi chỉ cười không nói gì.

Tống Giai Giai nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng bên cạnh đang nhìn mình, lập tức thè lưỡi, có chút xấu hổ.

- Đây là ai nha, rất đẹp trai đó!

Tống Giai Giai thì thầm cùng Lâm Vi Vi.

- Anh ấy là… bạn trai mình!

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, có mấy phần thẹn thùng cười nói.

- Nha, cậu còn biết xấu hổ a!

Tống Giai Giai chế nhạo một câu, sau đó ‘soi’ kỹ Bạch Tiểu Thăng, hạ giọng nói thầm với cô:

- Rất đẹp trai nha, đẹp trai như vậy cũng để cậu cầm tới tay, hâm mộ chết đi được… nói thật cho mình, hai người đến bước nào rồi!

Lâm Vi Vi bị dọa sốc, sắc mặt liền đỏ bừng, nhịn không được đánh Tống Giai Giai:

- Sao cậu đi nước ngoài một chuyến, da mặt liền dày như vậy a, cái gì cũng dám nói loạn.

- Mình nói loạn cái gì nha…

Tống Giai Giai cười toe toét.

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh bị ‘soi’, bị chế nhạo, cười khổ gãi gãi mặt. Tống Giai Giai, rõ ràng chính là phiên bản nữ của Trịnh Đông Tỉnh, nhưng mà còn may không có mập giống tên mập mạp chết bầm kia...

Bất quá loại tính cách ngay thẳng này, Bạch Tiểu Thăng trái lại có mấy phần thưởng thức.

Nghe ý tứ các cô ấy, Tống Giai Giai là du học sinh về nước, không biết là chuyên ngành gì, cũng không biết năng lực thực tế như thế nào, nếu là một nhân tài, trái lại thật có thể tuyển vào công ty.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

Tống Giai Giai có lẽ nằm mơ cũng nghĩ không đến, cô muốn đi truyền thông Trung Kinh phỏng vấn, còn chưa có đi đã được người đứng đầu công ty chú ý…

Cô càng không nghĩ tới là, khuê mật trước kia, nếu muốn cho cô đi cửa sau là dễ như trở bàn tay, nhẹ nhàng linh hoạt một câu nói…

Giờ phút này.

Trong một góc phòng khách, Mạnh Băng đang tranh luận cùng ba mẹ mình.

Xác thực mà nói, là cô đang cùng ba mình khuyên mẹ mình.

Khuyên mẹ cô thay Doãn Đông Lôi làm mai mối cùng Lâm Vi Vi.

Trên thực tế, Mạnh Băng đã nói trước chuyện này cho Mạnh Hải Sơn.

Nghe được Doãn gia cũng không hoàn toàn đồng ý chuyện của Doãn Đông Phong cùng Mạnh Băng, sắc mặt Mạnh Hải Sơn hết sức khó coi.

Lời đã nói ra ngoài, da trâu (khoác lác) cũng đã thổi ra, chuyện này vẫn còn không đáng tin cậy ông chỉ còn cách thuận theo đứa con gái này…

Mạnh Hải Sơn có tâm trách cứ Mạnh Băng hai câu, nhưng cuối cùng cũng coi như thôi, lão không nỡ.

Có câu nói là mẹ nuông chiều thì con hư, làm cha quen nuông chiều con gái lại càng hư…

Nghe được Doãn Đông Lôi đề nghị muốn giúp Mạnh Băng bọn họ, ánh mắt của Mạnh Hải Sơn sáng lên. Lão hiển nhiên cho là Doãn Hạo Nhiên giống lão, yêu chiều con cái vô biên, một người nói không được, hai người khuyên ắt sẽ hiệu quả.

Vì tương lai con gái, lão cơ hồ không do dự liền cảm thấy tác hợp Doãn Đông Lôi cùng Lâm Vi Vi là ý kiến hay.

- Có được hay không, để Lâm Vi Vi làm đối tượng cho Nhị công tử Doãn gia, còn để nó thiệt thòi hay sao!

Đây là suy nghĩ lúc ấy của Mạnh Hải Sơn, giờ phút này, đang nói với Lâm Lộ.

- Thật là hồ nháo, hồ nháo! Lão Mạnh, con gái không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, ông làm sao cũng đi hồ nháo theo!

Lâm Lộ vừa nghe xong, kịch liệt phản đối:

- Con bé Vi Vi là mang theo bạn trai tới, có ý tốt chúc thọ cho ông, ông thì ngược lại, vừa đến liền muốn chia rẽ người ta, ông, ông…

Lâm Lộ đâu chỉ cảm thấy hai người hồ nháo, quả thực là hoang đường.

Nếu không phải là chung quanh nơi này quá nhiều người, bà thế nào cũng phải trách móc.

- Ai nha, mẹ, vậy người mặc kệ hạnh phúc của con sao!

Mạnh Băng giậm chân một cái tỏ ra vẻ đáng thương nói.

- Hạnh phúc của con, vậy cũng phải dựa vào chính con đi nỗ lực! Tội gì phải kéo em họ con vào!

Lâm Lộ hầm hừ nói.

- Lộ Lộ, bà trước bớt giận a, chúng ta không thể kích động, lúc này nhiều người hỗn tạp, trách móc không dễ nhìn!

Mạnh Hải Sơn đối với vợ mình, thật là có hai phần e ngại, đây là tật xấu mấy chục năm trị cũng không hết.

- Tôi cho rằng chuyện này bà xem như vầy được không.

Mạnh Hải Sơn nói:

- Lâm Vi Vi là cháu gái ruột của bà, bà trông nó từ nhỏ đến lớn, so với thân sinh còn thân hơn, bà cũng mong nó tốt đúng không. Đứa bé kia từ nhỏ khổ đã quen, hiện tại rốt cục trưởng thành, bà muốn nó về sau gả cho người thật tốt, sống thật tốt. Anh em của bà còn đang trồng trọt cày ruộng ở quê, bọn họ cũng nên hưởng phúc rồi. Thời kì này là ‘củi gạo dầu muối chất đống’ (ý chỉ vật chất), chỉ dựa vào tình cảm không thể ăn được, cũng không uống được! Doãn gia, đây là hào môn thế gia, khó có được Nhị công tử Doãn gia coi trọng Lâm Vi Vi, bà liền tác hợp một chút thì đã làm sao? Thành công, không phải là một chuyện tốt à, còn không thành… chúng ta lén lút nói, cũng không trì hoãn tình cảm của Vi Vi cùng Bạch Tiểu Thăng kia, bà nói đúng không.

Mạnh Hải Sơn nhắc tới Lâm Vi Vi trước kia chịu khổ, cha mẹ Lâm Vi Vi còn đang canh tác dưới quê, Lâm Lộ có chút trầm mặc.

- Ông làm sao lại biết rõ, điều kiện đối tượng hiện tại của con bé không tốt…

Lâm Lộ nhịn không được lẩm bẩm.

Có cửa!

Bà ấy có ý buông ra rồi!

Hai mắt Mạnh Hải Sơn tỏa sáng, tiếp tục nói:

- Có tốt hay không còn nhìn không ra sao, tốt có thể mua hàng vỉa hè đưa tôi? Giả vờ có tiền?!

Mạnh Băng ở bên cạnh dùng sức gật đầu.

- Tóm lại, bà trước tiên gọi Lâm Vi Vi đến, chúng ta hỏi trước một chút, lần mò nội tình của Bạch Tiểu Thăng, đến lúc đó bà lại nhắc cái khác như thế này là chu toàn nhất.

Mạnh Hải Sơn tiếp tục thương lượng:

- Gọi một mình nó đến phòng khách lầu một, chỉ mấy người chúng ta nói chuyện, được chưa.

- Mẹ à…

Mạnh Băng bộ dáng tội nghiệp đong đưa cánh tay của Lâm Lộ.

Ánh mắt Lâm Lộ xoắn xuýt nhìn bọn họ, cuối cùng vẫn gật đầu:

- Vậy được rồi, vì Vi Vi, tôi gọi nó tới tâm sự một chút… Bất quá, các người không thể bức bách con bé!

Bạn cần đăng nhập để bình luận