Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 339: Đại nhân vật tới chơi



Đỉnh Hương Lâu, phòng nhỏ ở giữa.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn ba người trước mắt này. Bạch Nhiên, Bạch Phỉ, Dương Thiến Nhi giống như ba con quỷ chết đói, đối mặt với một bàn đồ ăn lớn như vậy, ngay cả rượu cũng không kịp uống, ăn một cách điên cuồng nhanh như gió cuốn.

- Tôi nói này, tất cả mọi người chúng ta đều là người văn minh, chú ý một chút có được không?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được thì thào.

Nghe được lời nói của hắn, Bạch Nhiên, Bạch Phỉ lập tức có chút xấu hổ, giảm tốc độ lại.

Dương Thiến Nhi lại hừ lạnh một tiếng.

- Chúng tôi đều sắp chết đói rồi, với lại quen với anh như vậy thì cũng không cần quá dối trá, ở đây lại không có người ngoài. . . Mà nếu anh không ăn thì đem cái đĩa tôm hấp muối lớn kia bưng đến đây cho tôi.

- Dựa vào cái gì, tôi còn không có ăn đâu!

Bạch Tiểu Thăng hầm hừ.

Hắn bị lây nhiễm bởi tướng ăn của ba người nên cũng không khách khí nữa, gặm lấy gặm để.

Đang lúc ăn, cửa phòng nhỏ bỗng nhiên bị người đẩy ra, từng đại hán âu phục phẳng phiu đi vào.

Bạch Phỉ nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn, tròng mắt trừng ra cực lớn, la hoảng lên trong khi miệng vẫn đầy đồ ăn.

- Đến rồi, bọn hắn đuổi tới!

Ai đến?

Bạch Tiểu Thăng bọn họ kinh ngạc quay đầu lại, trong nháy mắt đó cũng khẩn trương lên.

Bạch Nhiên tiện tay nhặt lên một chai rượu, Dương Thiến Nhi cũng học theo.

Bạch Tiểu Thăng cau mày nhìn một chút sau đó trầm giọng nói,

- Đây không phải là những người kia, đừng khẩn trương!

Những đại hán này đi giày Tây, khí thế hiên ngang, cùng với bọn lưu manh vượn đội mũ người như bọn anh Hào, thì chỉ nói riêng về khí thế thì đã không giống nhau rồi.

Bốn đại hán chia hai bên trái phải, hai tay khoanh lại trước ngực, không nói câu nào.

Sau đó một nam một nữ đi vào đứng khom người ở hai bên trái phải.

Đây không phải là Vu Thanh và Mộ Dung Yến sao?

Bạch Tiểu Thăng nhận ra hai người này thì lập tức hơi kinh ngạc, sau đó hắn liền thấy Trần Trường Khoảnh vẻ mặt không thay đổi đi tới.

- Là lão Trần! Là người một nhà, người một nhà!

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian quay đầu lại, an ủi Bạch Phỉ bọn họ.

Nhìn hai người mỗi người cầm theo một chai rượu, Bạch Tiểu Thăng lập tức dở khóc dở cười.

Đây là đang triển khai tư thế chuẩn bị liều mạng a!

- Trần tổng?

Dương Thiến Nhi cũng nhận ra Trần Trường Khoảnh, tranh thủ thời gian để chai rượu xuống, nhỏ giọng nói cùng Bạch Nhiên đang đứng bên người,

- Là người của công ty của chúng tôi, không phải là người ngoài!

Bạch Nhiên lúc này mới thở phào một cái, nàng cũng là do thần hồn nát thần tính, bị dọa cho sợ rồi.

Trần Trường Khoảnh nghe thấy một câu "Lão Trần" của Bạch Tiểu Thăng thì không nhịn được lườm hắn một cái.

Bạch Tiểu Thăng không thèm để ý, cười cười muốn đùa giỡn cùng hắn.

Thấy người quen mang theo một đám đại hán, Bạch Tiểu Thăng trong lòng có thêm cảm giác an ủi, ít nhất không cần sợ anh Hào bọn họ quay trở lại.

Bọn họ bên này binh cường mã tráng!

Vừa muốn mở miệng, Bạch Tiểu Thăng lại ngạc nhiên phát hiện Trần Trường Khoảnh cũng đứng qua một bên, vẻ mặt cung kính.

Phía đằng sau, lần lượt đi vào hai người.

Một người có ria mép thưa thớt giống như vương tử William, trên mặt luôn giữ nụ cười, dáng người rắn chắc, đó là một người nước ngoài.

Một người khác thì gương mặt góc cạnh rõ ràng, cả người cường tráng rắn chắc, nhìn thì giống như một tên lỗ mãng.

Hai vị này có lai lịch gì lại để cho lão Trần cung kính như thế.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn hai người.

Trần Cửu Tranh trên mặt luôn giữ nụ cười bình thản, ánh mắt quét qua.

Trong căn phòng nhỏ này, chỉ có hai người đàn ông.

Một người hơi lớn tuổi, một người thì rất trẻ tuổi. Người lớn tuổi thần sắc kinh hoảng không ngừng, người tuổi trẻ thì lại rất bình tĩnh.

Xem xét từ khí độ thì Trần Cửu Tranh đoán đó là Bạch Tiểu Thăng, nhưng như cũ có chút không tin.

Đây là Bạch Tiểu Thăng sao?

Phó tổng truyền thông Trung Kinh?

Khiến cho Ron ngày đó ký kết phải từ bỏ hết các điều kiện ưu đãi, để Thương Uyển Uyển tới cửa xin ký kết, để Tống Trường Không phải chủ động đến gặp?

Người này cũng quá trẻ tuổi rồi!

Trần Cửu Tranh có chút khó có thể tin nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được hỏi,

- Cậu là Bạch Tiểu Thăng?

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Ngài là?

- Vị này là người tổng phụ trách sản nghiệp tỉnh An Giang, khu Hoa Đông, khu Đại Trung Hoa của Tập Đoàn Chấn Bắc, Trần Cửu Tranh tiên sinh.

Trần Trường Khoảnh một hơi đọc lên tục danh của Trần Cửu Tranh.

Bạch Tiểu Thăng sau khi kinh ngạc, nhịn không được nhìn Trần Trường Khoảnh một chút.

Lão Trần rất được nha, một chuỗi tên tuổi dài như thế lại một hơi đọc ra hết, mà lại hoàn toàn không bị ngắc ngứ.

Trần Cửu Tranh vẻ mặt ngạo nghễ nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới, lực chú ý Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không đúng. . .

Kỳ thật, Bạch Tiểu Thăng trong lòng cũng kinh ngạc, chỉ là không có thể hiện ra mà thôi.

Ngược lại, gương mặt xinh đẹp của Dương Thiến Nhi ở bên cạnh có chút thất sắc.

Nàng cũng là người của công ty, nhiều năm như vậy tự nhiên cũng biết rõ Trung Kinh truyền thông lệ thuộc vào ai —— Tập Đoàn Chấn Bắc, mà Tập Đoàn Chấn Bắc tại An Giang tỉnh sản nghiệp to to nhỏ nhỏ, công ty lớn có tên tuổi có đến mười mấy nhà, công ty nhỏ càng nhiều hơn, nhưng nó đều thuộc sự quản hạt của vị Trần Cửu Tranh này.

Coi như Trung Kinh truyền thông khá đặc thù, không thuộc quản hạt của người ta mà là do tập đoàn trực tiếp phụ trách, nhưng cuối cùng vẫn là ở An Giang, càng nằm ở tỉnh Trung Kinh, ở trong địa bàn của người ta nha.

Đối với Trần Cửu Tranh thì không thể không tôn trọng!

- Chào Trần tổng!

Dương Thiến Nhi vội vàng đi đến bên người Bạch Tiểu Thăng, âm thầm chọc hắn, cung kính nói với Trần Cửu Tranh.

- Thì ra là Trần tổng đại giá quang lâm, hân hạnh!

Bạch Tiểu Thăng không kiêu ngạo không tự ti cười nói đối với Trần Cửu Tranh.

Bộ dáng này của Bạch Tiểu Thăng không cung kính cũng không khiêm tốn, để Trần Cửu Tranh trong lòng ẩn ẩn có chút không vui.

Đương nhiên, mặt ngoài hắn vẫn mỉm cười gật đầu, làm ra dáng vẻ rất có khí độ.

- Vị này. . .

Trần Trường Khoảnh cung kính nhìn về phía Kevin, có chút do dự, chính mình đến giới thiệu có thích hợp hay không.

- Vị này là Kevin tiên sinh, tổng giám đốc truyền thông Collison!

Trần Cửu Tranh tự mình giới thiệu.

Kevin mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng

- Chào cậu!

Tổng giám đốc Collison? !

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt có chút co rụt lại.

Đây chính là một nhân vật lớn a!

Công ty Collison cùng công ty Kesson của Ron là đối thủ, hai bên ở thị trường Châu u tranh chấp một mất một còn!

Không nghĩ tới, tổng giám đốc Collison vậy mà lại đến Trung Kinh!

Bạch Tiểu Thăng không khỏi nhìn Kevin tiên sinh nhiều một chút.

Nghĩ đến Ron, Bạch Tiểu Thăng lại lo lắng.

Ron đã thật lâu không có liên hệ cùng mình, gửi tin tức đi qua cũng không có hồi âm, không biết giờ ra sao!

Bạch Tiểu Thăng đã làm qua một phần phương án cho Ron, lúc đó vẻ mặt của Ron rất phấn chấn, dứt khoát đi về nước.

Nhưng mà khi đó Bạch Tiểu Thăng đã rất lo lắng!

Sự tình sẽ không tuỳ tiện giải quyết đơn giản như vậy!

Về tình huống thị trường bên kia, Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ giới hạn chỉ ở mặt số liệu, nhưng mà, rất nhiều thứ, số liệu là không thể nói cho anh!

Coi như hắn quy hoạch phương án cho Kesson hoàn mỹ không một tì vết, nhưng nếu muốn thay đổi cục diện thì cũng cần chu kỳ tương đối dài.

Collison sẽ bỏ mặc bọn họ làm như vậy sao? !

Bây giờ, đối mặt với tổng giám đốc Collison, Bạch Tiểu Thăng không kìm lòng được có một tia hoảng hốt, nhưng mà, hắn rất nhanh liền điều chỉnh xong trạng thái, đối với Kevin cười một tiếng, khiêm tốn hữu lễ nói

- Thì ra là Kevin tiên sinh, hân hạnh!

Kevin mỉm cười, tiến lên một bước chủ động đưa tay qua.

Bạch Tiểu Thăng thần sắc khẽ động, đồng dạng đi ra phía trước đưa tay ra cùng đối phương nắm chặt.

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ nếu người khác tôn trọng hắn, thì tương ứng với đó hắn cũng sẽ tôn trọng người khác, cái này gọi là bình đẳng.

Kevin đã đứng ra làm gương thì Trần Cửu Tranh cũng không muốn mất đi phong độ, mỉm cười chủ động vươn tay cùng Bạch Tiểu Thăng bắt tay.

Trần Trường Khoảnh nhìn thấy có chút ghen tỵ.

Hai vị đại lão này dựa vào cái gì phải cho Bạch Tiểu Thăng lễ ngộ lớn như thế!

- Các vị lãnh đạo đã tới, xin mời ngồi xuống uống một chén.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười mời, sau đó đối với Dương Thiến Nhi nói,

- Cô đi gọi nhân viên phục vụ đổi một bàn thịt rượu mới.

- Được.

Dương Thiến Nhi thuận theo gật đầu, nhìn thấy lúc Bạch Tiểu Thăng sai sử chính mình thì trong ánh mắt có mấy phần đắc ý cùng ranh mãnh.

Tên gia hỏa chết tiệt, gia hỏa thối, lại để anh đắc ý nhất thời!

Dương Thiến Nhi âm thầm lườm hắn một cái sau đó nhịn không được nhìn hai vị đại lão một chút, trong lòng cũng sợ hãi thán phục

- Không nghĩ tới cái tên xấu xa này còn có mặt mũi lớn như vậy!

Đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận