Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1635: Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!

Ông cụ thấy ánh mắt của Mặc Thành Cự giống như phát hiện ra bảo bối thì đã đoán được tâm tư của anh ta!

- Cha nói gì vậy, còn làm thế, sao có thể nói là thiếu đạo đức được. Trâu không ăn cỏ, con cũng sẽ không cứng rắn ấn đầu được.

Mặc Thành Cự cười chống đỡ, ngay sau đó vẻ mặt thoáng động:

- Con nghe ý của cha, ngoại trừ cha và con ra, hình như còn có người khác cảm thấy hứng thú với người này à?

- Người bạn của Tử Nhạc nhất định không ở trong đó.

Mặc Thành Cự chỉ thoáng trầm ngâm một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra, búng ngón tay nói:

- Cha nói là Mặc Tử Quân!

Mặc Tử Quân bị chế giễu ở trước mặt mọi người, lấy tính tình của anh ta thì sao có thể chịu phục, có thể từ bỏ ý định được?

Mặc Hải Xuyên không phủ nhận.

Mặc Thành Cự nhíu mày:

- Thằng nhóc Mặc Tử Quân kia cảm thấy hứng thú với người nào, sợ không phải là chuyện tốt.

- Con không phải cũng thế sao?

Mặc Hải Xuyên châm chọc nói.

Điều này cũng xem như khẳng định phán đoán của Mặc Thành Cự.

- Vừa rồi, Mặc Tử Quân qua, không phải là nói xấu người đó với cha chứ? Nó thêm mắm thêm muối nói xấu người ngoài, không phải là muốn thông báo với cha một tiếng, sau đó sẽ có vài ý nghĩ xấu nào đó chứ?

Mặc Thành Cự nhìn về phía Mặc Hải Xuyên, lại nhìn chữ mẫu trên bàn vuông, nghi ngờ nói:

- Nhưng con thấy cha thích chữ của người tuổi trẻ kia như thế, sẽ ngồi xem cậu ta lấy thân phận khách lại mất mặt ở chỗ của chúng ta sao? Vừa rồi cha không có ngăn cản Mặc Tử Quân... Con nhìn thấy, mặt mày Mặc Tử Quân hớn hở từ trong viện của cha ra ngoài, vậy...

Mặc Thành Cự suy nghĩ một lúc, liền đoán ra được tâm tư của Mặc Hải Xuyên.

- Con không đi làm tổng giám đốc, đổi lại thành làm thám tử à?

Mặc Hải Xuyên trừng mắt, quát Mặc Thành Cự ngừng nói tiếp, lông mày nhíu lại lạnh lùng nói:

- Bây giờ con chạy tới chỗ cha làm gì? A, suy luận cho cha sao? Ông đây không thích nghe, lăn, đừng quấy rầy trong lúc cha luyện chữ!

Mặc Hải Xuyên có tu dưỡng tới mức nào, lúc này cũng thốt ra lời thô tục, trực tiếp đuổi người.

Mặc Thành Cự toét miệng cười, thật sự ngoan ngoãn chào cha.

Mặc Hải Xuyên liếc nhìn bóng lưng con trai rời đi, buồn bực thở hắt ra một hơi và lẩm bẩm nói:

- Có tâm tư này, có đầu óc này, tại sao lại đi lệch đường chứ? Ôi, cũng tại mình! Năm đó, nếu mình quá nhẫn tâm, quá ác, không cho nó học đại học gì đó, bắt nó trở về kế thừa nghiệp trong nhà, cũng không đến mức như thế!

Ông cụ phiền muộn đến mức không muốn luyện thư pháp nữa.

Bên kia, Mặc Thành Cự ra khỏi Thanh Tâm Tiểu Uyển, đứng ở cửa viện suy nghĩ một lát mới đi thẳng đến viện của Mặc Tử Nhạc.

Mặc Thành Cự muốn gặp cháu trai của mình, thuận tiện gặp bạn của nó luôn!

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng tiễn người giúp việc do ông cụ nhà họ Mặc phái tới liền đóng kín cửa phòng, mở video họp với đám người Hạ Hầu Khải, sau khi thu xếp xong xuôi những công việc quan trọng trong thời gian gần đó, anh mới thấy yên tâm hơn.

Một lần họp này chính là ba bốn mươi phút.

Chờ Bạch Tiểu Thăng vừa kết thúc cuộc họp qua video, cửa phòng lại có tiếng gõ vang lên.

Bạch Tiểu Thăng đóng laptop, đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Mặc Tử Nhạc, sau lưng hắn còn có một ông chú đẹp trai đang đứng.

- Tiểu Thăng, không quấy rầy cậu chứ?

Mặc Tử Nhạc mỉm cười và nói.

- Không đâu.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Mặc Tử Nhạc nghiêng người tránh ra, chỉ vào người phía sau kia nói:

- Đây là chú của tôi - Mặc Thành Cự người tôi đã nhắc tới!

Đó chính là người đầu tiên có can đảm "Phản kháng" với quyền uy của ông nội hắn, đồng thời cũng là người đàn ông mẫu mực từ lời nói và việc làm mà hắn đã nhắc tới.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Mặc Thành Cự, Mặc Thành Cự cũng đang quan sát anh.

Cho dù hai người chỉ gặp mặt lần đầu, lúc này nhìn qua một lát đều lập tức cảm giác được điều người bên ngoài cũng khó có thể phát hiện ra!

Người trẻ tuổi này có khí chất vững vàng như núi, ánh mắt sâu thẳm như vực sâu, trên người lại có khí tức khiến mình cảm thấy e sợ! Đây là ảo giác của mình sao?

Mặc Thành Cự nhìn Bạch Tiểu Thăng, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại mơ hồ giật mình.

Trong những năm gần gây, ngay cả ông chủ của anh ta cũng không khiến cho anh ta có cảm giác này.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn Mặc Thành Cự, trong lòng kinh ngạc.

Mặc Thành Cự này dường như rất nhạy bén, ánh mắt sáng ngời, lộ ra sự khôn khéo và kiên quyết, không phải là nhân vật tầm thường!

Chờ một lát.

Mặc Tử Nhạc nói, chú nhỏ của anh ấy là tổng giám đốc một công ty nghiên cứu về y dược sao?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng chợt có suy nghĩ.

Lúc này, đoàn đội Rhine ở bên Châu u đang vội vàng nghiên cứu, đã đạt được tiến triển rất lớn, sau một thời gian nữa lại có thể đưa thuốc ra thị trường...

Đến lúc đó, cần phải thành lập một công ty nghiên cứu y dược. Tiền thì không có vấn đề, tài nguyên cũng không có vấn đề.

Duy nhất chỉ có thiếu một nhân tài quản lý...

Mà nhìn Mặc Thành Cự này có vẻ rất tốt!

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào Mặc Thành Cự, trong lòng bỗng nhiên nóng lên, nụ cười trên mặt cũng trở nên nhiệt tình hơn.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí chủ động đưa tay ra bắt tay Mặc Thành Cự, trong miệng khen:

- Ngài Thành Cự, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!

Mặc Thành Cự thấy Bạch Tiểu Thăng thình lình nhiệt tình như vậy thì có chút run sợ, nhưng sau đó anh ta cũng cười nói:

- Anh Bạch, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!

“Ngưỡng mộ đã lâu" lời khách sáo này phần lớn là giả tạo, khách sáo, láu cá.

Mặc Tử Nhạc kinh ngạc nhìn hai người.

Bất kể là chú nhỏ Mặc Thành Cự của hắn, hay là Bạch Tiểu Thăng, hắn đều hiểu được cách làm người và tính tình của bọn họ.

Hai người này trở nên "khéo đưa đẩy lõi đời" như vậy từ lúc nào thế?

Mặc Thành Cự, Mặc Tử Nhạc tới thăm hỏi Bạch Tiểu Thăng, không bao lâu sau thì Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng qua, hai bên gặp mặt còn khách sáo chào hỏi.

Mặc Thành Cự có năng lực quan sát hơn người, ngoại trừ thấy Lâm Vi Vi xinh đẹp, Lôi Nghênh khôi ngô uy mãnh ra, còn nhìn ra hành vi cử chỉ của bọn họ khi đối xử với người khác đều không tầm thường

Hai người này rất không bình thường!

Mặc Thành Cự lập tức đưa ra phán đoán suy luận, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:

Còn có thái độ của bọn họ đối với người trẻ tuổi kia... Rất có thể nói rõ vấn đề! Cho dù bên ngoài bọn họ xem như là bạn của cậu ta, nhưng vô thức vẫn lộ vẻ kính trọng, chẳng lẽ là cấp dưới của cậu ta sao?

Làm bạn với cấp dưới, điều này cũng làm cho Mặc Thành Cự càng thêm thiện cảm với Bạch Tiểu Thăng. Dù sao, anh ta cũng là người tùy tâm tùy ý như vậy.

- Tử Nhạc, cô Vi Vi và anh Lôi Nghênh đây mới lần đầu tiên tới nhà chúng ta, nhà họ Mặc chúng ta có rất nhiều chỗ đáng để xem, cháu dẫn bọn họ đi dạo một chút nhé?

Mặc Thành Cự mỉm cười nói với Mặc Tử Nhạc.

Chú nhỏ muốn những người khác rời đi, một mình nói chuyện riêng với Bạch Tiểu Thăng sao?

Mặc Tử Nhạc hơi ngẩn người ra, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng chờ Bạch Tiểu Thăng lên tiếng.

- Vậy hai người lại đi dạo với Tử Nhạc đi, anh và ngài Thành Cự sẽ trò chuyện một lát.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Anh cũng muốn trò chuyện riêng với Mặc Thành Cự.

Hai người đều nói như vậy, Mặc Tử Nhạc liền dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rời đi, tặng lại không gian cho hai người Bạch Tiểu Thăng.

Mặc Thành Cự mời Bạch Tiểu Thăng đến bàn đá bên cạnh một đình viện và ngồi xuống, bảo người giúp việc đưa nước trà, hoa quả khô đến.

Hai người vừa uống trà, ăn hoa quả khô vừa hàn huyên.

Sau khi nói chuyện phiếm được vài câu, Mặc Thành Cự bắt đầu mỉm cười hỏi:

- Cậu Tiểu Thăng, bây giờ cậu cuối cùng là làm nghề y, hay là nghiên cứu học vấn?

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng nói tên họ của mình, lại không nói ra thân phận của mình, Mặc Thành Cự cũng không biết tên kia có ý nghĩa như thế nào.

Trước đây, cho dù Bạch Tiểu Thăng từng lộ mặt trên truyền thông, cũng từng để lộ ra chức vụ. Nhưng Mặc Thành Cự một tổng giám đốc công ty nghiên cứu y dược, không quá quan tâm đến những chuyện lớn trong giới kinh doanh. Mà cấp bậc của Bạch Tiểu Thăng cạnh tranh kinh doanh với người, là tồn tại động một tí đều trên dưới một trăm xí nghiệp ra sức đánh nhau, đối với người quản lý một xí nghiệp như Mặc Thành Cự, căn bản là thần tiên đánh nhau, mà hắn là người ngoài chuyện công việc thì ngay cả xem náo nhiệt cũng không chú ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận