Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1953: Một chữ… chờ

Mãi đến khi gần buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mới được cục cảnh sát cho gặp Bạch Tiểu Thăng. So với vẻ mặt khổ sở của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn có ý cười.

- Anh Tiểu Thăng, anh ở đây có tốt không, ở thế nào, ăn ra sao?!

Dù sao Lâm Vi Vi cũng là cô gái nên trong lòng yếu đuối, vừa bắt đầu đã hỏi những điều này, cô rất sợ Bạch Tiểu Thăng phải chịu khổ trong này.

- Rất tốt, bây giờ tôi ở đây chỉ tiếp nhận điều tra, lại có phải là tội phạm nên đãi ngộ cũng không tệ lắm. Tối hôm qua, Ôn Ngôn đã phái luật sư cao cấp tới, can thiệp thay tôi. Bây giờ tôi đang ở trong một phòng sạch sẽ gọn gàng, ăn cũng không tệ lắm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười trấn an Lâm Vi Vi:

- Hôm qua tôi nghỉ ngơi cũng rất tốt, cô không cần lo lắng.

Lâm Vi Vi nghe được cũng liên tục gật đầu.

Lôi Nghênh cũng gật đầu, chỉ nói bốn chữ:

- Vậy là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vành mắt của hai người này đều thâm đen, tin tưởng tối hôm qua bọn họ đều không ngủ.

Bạch Tiểu Thăng thật sự thấy áy náy, nghĩ mình đáng lẽ phải thông qua luật sư nói với hai người, bảo bọn họ tuyệt đối không cần sốt ruột mới đúng.

Chỉ tiếc bởi vì một vài nguyên nhân nên anh không thể làm như vậy.

Lâm Vi Vi thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn bọn họ, trên mặt còn có vẻ tự trách thì lập tức giấu xúc động, cố cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Chúng tôi cũng đã gặp luật sư kia, sáng nay được ông ta giúp đỡ, chúng tôi mới biết được tiến độ điều tra của cảnh sát địa phương. Theo tình hình điều tra trước mắt rất có lợi cho anh Tiểu Thăng. Cho dù trên mặt người phụ nữ kia có vết thương, nhưng nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra thấy vết tích này tương ứng với vết tích trên tay của bản thân cô ta mà không phải từ anh. Ảnh được đám người Nick chụp lại và gọi là chứng cứ chỉ có thể chứng minh là hai bên đang đánh nhau, cũng không có nghĩa anh là người hành hung. Chỉ là vài vết thương trên người phụ nữ kia quả thật đều là vì đánh nhau, vết bầm cũng trong thời gian tương đối gần. Điểm ấy sẽ bất lợi cho chúng ta... Nhưng tôi tin tưởng tuyệt đối không phải là anh đánh! Chỉ trách là bọn họ quá giảo hoạt, tính kế quá sâu!

Sở dĩ cảnh sát địa phương Ganand tận tâm như vậy, hiệu suất như vậy, cẩn thận tỉ mỉ phân tích tất cả như vậy, thứ nhất là bọn họ vốn có trình độ nghiệp vụ rất cao, thứ hai là dư luận quá mãnh liệt, nhân vật các nơi cũng gọi điện hỏi thăm khiến cho bọn họ phải thận trọng.

Nghe Lâm Vi Vi nói đến đây, Bạch Tiểu Thăng lập tức gật đầu.

Trên người Kim Doãn Huyễn có vết thương, tin tưởng trước khi bọn họ gặp cô ta, cô ta đã làm người ta ra tay với mình, quả thật đủ ngoan độc.

Bây giờ suy nghĩ lại, lúc đó cô ta khóc sướt mướt, nước mắt và vẻ đau khổ kia cũng không thể là thật. Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng nhất thời không thể bắt bẻ.

Cũng chính là vết thương trên mặt không thể xuất hiện sớm, không thể tìm người khác làm nên tỳ vết này không được xử lý quá hoàn mỹ được.

Nhưng có vài "khuyết điểm nhỏ nhặt nào đó", bên phía Caroline chắc hẳn sẽ không để ý.

Bọn họ làm cho mình cuốn vào vòng xoáy kiện cáo là chỉ một trong sát chiêu, sự kiện chính kéo dài trên dư luận có khi là thủ đoạn hãm hại Bạch Tiểu Thăng.

- Hiện tại tình hình bên ngoài và trong nhà thế nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Cũng vào lúc hỏi tình hình "trong nhà", Bạch Tiểu Thăng có chút sốt ruột.

Lâm Vi Vi sợ anh lo lắng nên vội hỏi:

- Trong nhà đều tốt cả. Ứng phó khủng hoảng do anh và ông Hạ xây dựng thật sự rất hữu hiệu! Sau phong ba của chúng ta ở Nam Mỹ, bây giờ người hợp tác khắp nơi cũng rất ổn định, không xuất hiện vấn đề gì.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Vậy là tốt rồi!

Anh đã yên tâm!

- Chỉ là bây giờ dư luận bên ngoài càng lúc càng nghiêm trọng...

Lâm Vi Vi nói đến đây, vẻ mặt không nhịn được có vài phần nôn nóng.

Bạch Tiểu Thăng không để ý cười:

- Điều này cũng nằm trong dự đoán.

Có vài điều, Bạch Tiểu Thăng không nói với cô vì sợ cô tức giận.

Không chỉ là dư luận bên ngoài, anh tin tưởng ở tập đoàn trụ sở chính, Caroline thậm chí phó tổng giám đốc Ma Căn cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội lần này!

Tôi ngược lại muốn xem thử, bọn họ có thể làm tuyệt tình tới mức nào!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng sáng rực, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ thú vị: không biết ba người Nick có chuyển lời nói kia của anh cho Caroline không...

Hẳn không có. Bạch Tiểu Thăng nghĩ.

Điểm này không ngoài dự đoán của anh, ba người kia đều cảm thấy đó là câu đe dọa, nói nhảm không quan trọng, bọn họ trực tiếp báo cho cô Caroline cũng chỉ tự tìm mất mặt.

Lâm Vi Vi lại chuyển lời quan tâm từ khắp nơi đối với Bạch Tiểu Thăng, cả dụng tâm của Ngụy Tuyết Liên cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

Vừa nhắc tới thì tốn rất nhiều thời gian.

- Vẫn nên nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào thì hơn!

Lôi Nghênh liếc nhìn đồng hồ và nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi.

Bây giờ thời gian kéo dài thêm một phút sẽ càng gây bất lợi cho Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ có nhanh chóng kéo anh ra ngoài, áp dụng các biện pháp mạnh mẽ hữu hiệu mới có khả năng ngăn chặn được danh tiếng, đảo ngược được xu hướng hiện tại.

Lần này, chuyện bọn họ gặp phải ở Bắc Mỹ nhìn thoáng qua cũng có phần tương tự với ở Nam Mỹ nhưng cũng có điểm khác.

Lần này là sân nhà của người ta, đối phương nắm giữ quyền phát biểu tuyệt đối, lấy dư luận là chính, pháp luật là phụ.

Một Caroline còn mạnh hơn Landvo quá nhiều, càng khỏi phải nói tới phó tổng giám đốc Ma Căn ở phía sau phối hợp tác chiến.

Còn có vụ bê bối về quan hệ bất chính này sẽ khó thoát khỏi.

Chủ yếu nhất chính là Nam Mỹ có vị đại thần Vân Quang Chi giúp đỡ bọn họ, mà bên này cho dù là hai vị phó tổng giám đốc Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên coi trọng Bạch Tiểu Thăng, nhưng hai người bọn họ có sức ảnh hưởng hạn chế ở ngoài tập đoàn, giúp đỡ cũng có hạn.

Phân tích xuống như thế, Lôi Nghênh cảm thấy lần này bọn họ đúng là gặp phải phiền toái lớn.

Cho dù có khắp nơi cứu giúp, trong tập đoàn có ngài Ôn Ngôn giúp đỡ, còn phái tới luật sư cao cấp cũng có vẻ không đủ sức phản kháng.

Trước khi Lôi Nghênh tới đây, cho dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng nóng nảy.

Anh có bản lĩnh lại không biết thi triển thế nào, cần Bạch Tiểu Thăng chỉ rõ phương hướng.

Thấy Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, điều này làm cho Lôi Nghênh thực sự yên tâm hơn.

Lôi Nghênh nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng cũng là để Bạch Tiểu Thăng nói cho bọn họ biết nên làm như thế nào mới có thể cứu anh ra.

- Đúng là đã làm phiền các người quan tâm cho tôi rồi, tối hôm qua hẳn mọi người đều ngủ không được ngon giấc.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người mỉm cười nói:

- Bây giờ, tôi muốn các người làm cho tôi một chuyện.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe vậy, lập tức ngồi thẳng người, tập trung tinh thần nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cố tập trung lắng nghe.

Bạch Tiểu Thăng nói một câu, dù bọn họ phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ, tuyệt đối không có hai lời.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên nhìn ra được sự chân thành trong mắt của hai người, trong lòng cũng mơ hồ cảm động, ôn hòa cười nói với bọn họ:

- Bây giờ hai người đi về, tắm rửa, cố gắng ngủ một giấc để bồi bổ lại đi.

Lời này của Bạch Tiểu Thăng làm cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức sửng sốt.

Bây giờ lửa cháy đến nơi, nước tràn tới ngực, nghiêm trọng đến tình trạng mất mạng như chơi, sao Bạch Tiểu Thăng còn cố tình nói đùa với bọn họ.

Quay về đi ngủ à?

Vừa tỉnh dậy, sợ rằng Bạch Tiểu Thăng thật sự lạnh, chuyện gì cũng muộn rồi.

Đối phương đang giành giật từng giây, lấy nhanh đánh chậm, vậy bọn họ cũng nên lập tức hành động mới đúng.

- Anh Tiểu Thăng, anh nói gì vậy, anh… anh không sao chứ?

Lâm Vi Vi không nhịn được giật mình lẩm bẩm.

Lôi Nghênh cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai người, mỉm cười nói:

- Tin tưởng tôi, bây giờ chúng ta chỉ cần làm có một điều - chờ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận