Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1532: Đàm phán thất bại. (1)

Trên đường tới đây hắn có nghe Grace nói năm nay Thị trưởng Gordon tiên sinh của thành phố Haru liên tục thua kém vị tiền nghiệm, liên quan tới một loạt hứa hẹn với việc xúc tiến nghề nghiệp, tỷ lệ ủng hộ của dân chúng rớt thê thảm, không thể tranh giành chức Thị trưởng nhiệm kỳ sau với Berman được nữa. Còn những người khác còn chẳng bằng tỷ lệ ủng hộ của Gordan tiên sinh, càng không cần nói đến.

Mới đầu vị Gordan tiên sinh kia còn cạnh tranh gay gắt với Berman, nhưng gần đây hướng gió chuyển mạnh, thay đổi rất nhiều.

Có tin đồn, Berman đã cho thành phố Haru lợi ích nên được ủng hộ mới thành ra như thế…

Trong bối cảnh này, đương nhiên làm sao Thị trưởng Gordan có thể không bất chấp trả giá vạch ra giới hạn với Berman, đến giúp bọn họ chứ.

Grace khổ sở suy tư không biết bao lâu cũng không tìm được cách nào, đành phải gửi hy vọng vào Bạch Tiểu Thăng, tha thiết nhìn hắn.

- Yên tâm, giao cho tôi đi!

Bạch Tiểu Thăng thấy Grace lo nghĩ như vậy, không nhịn được mà mỉm cười an ủi.

Theo hắn thấy thì việc này rất đơn giản.

Chờ lát nữa, hắn sẽ đàm phán trực tiếp, yêu cầu đối phương thả người.

Đối phương không đồng ý, hắn sẽ nói rõ lợi hại, cho bọn họ lựa chọn.

Các anh lấy lý do “đang điều tra” để giam giữ Rhine, niêm phong phòng thí nghiệm, vậy tôi sẽ mời đoàn luật sư, đoàn điều tra tốt nhất Châu u tới, đồng thời sẽ khiến cho dư luận tập trung chú ý vào chuyện này, xem anh có chịu được không!

Đơn giản chỉ là chi tiền mà thôi.

Nhưng một khi làm lớn chuyện, các anh cũng phải tính đến hậu quả!

Đến lúc đó, huyên náo quá lớn, không vãn hồi được nữa, sợ là các anh sẽ phải nhận lỗi từ chức!

Bạch Tiểu Thăng định lấy phương thức “Lấy tình để tác động, lấy lý để thuyết phục” này để thuyết phục hai người đứng đầu kia, đừng có lấy cớ điều tra mà giam giữ Rhine nữa!

Đây cũng là phương thức giải quyết vấn đề nhanh nhất, cực đoan nhất.

Nhưng thực ra hắn cũng không thực sự muốn dùng đến nó.

Làm vậy phải tiêu phí rất nhiều thời gian, tinh lực, tiền tài, cuối cùng dù có thắng thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thí nghiệm của bọn Rhine, trì hoãn chuyện bên kia của mình.

Càng không cần nhắc đến việc sau này còn phải đề phòng đối phương lại ra chiêu mới.

Hai vị chủ quản kia đã chịu đi lại gần với Berman và còn giúp y như vậy đơn giản chỉ vì cuộc sống lâu dài sau này. Dạng người này rất dễ bị phương thức “khuyên nhủ” này tác động. Vậy nên trước tiên mình sẽ phải giải quyết họ đã.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ bụng.

Nhưng…nhưng nhỡ đâu.. nhỡ đâu bọn họ thực sự muốn cứng rắn thì sao…

Bạch Tiểu Thăng trầm tư.

Thực ra, nếu đối phương không chịu chấp nhận thành ý “thuyết phục” của hắn, hắn cũng có cách khác.

Có điều, chi phí thời gian, chi phí sức lực, chi phí kinh tế cũng là vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng vừa trầm tư vừa lơ đãng ngắm tấm bản đồ kia, vì quả thực trong căn phòng này cũng không có gì khác để nhìn.

Suy tư một lúc, cuối cùng hắn đã chọn được phương án mà mình xem là thích hợp nhất.

Tuy nó không có nhiều mặt lợi lắm, nhưng tối thiểu cũng là nên chuẩn bị trước như vậy.

Chỉ đành thử trước vậy, không được thì tính sau.

Hắn nghĩ vậy.

Đối phương đã dùng đến pháp luật, chuyện này không thể từ chối. Hắn cũng dùng đường tắt chính quy, dùng đoàn luật sư và truyền thông để giao đấu, cũng coi như đường đường chính chính quyết đấu.

Bạch Tiểu Thăng đã có quyết định bèn tập trung nhìn vào vị trí của thành phố Haru trên bản đồ, thì thấy nơi đó được khoanh đỏ, khác với những nơi khác, xung quanh không có ghi thông tin địa lý chính xác, ngược với mảnh đại lục bên kia bờ biển được đánh dấu kỹ càng vô cùng.

Có chuyện gì thế này?

Bạch Tiểu Thăng tự nhủ thật lạ, Hồng Liên mới kiểm tra lại tin tức hành chính.

- Khu vực của thành phố Haru là “thuộc địa” sao?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc thất thanh hỏi.

Ở Châu u hắn đã ghé qua nhiều nơi, đều có Thorn hỗ trợ giải quyết giấy thông hành, lại nhờ Lâm Vi Vi kết nối, hắn chỉ là ông chủ chỉ biết tiêu tiền, đương nhiên là không hiểu gì nhiều.

Bên cạnh, Grace vẫn theo dõi hắn, nghe vậy lập tức kinh ngạc hỏi lại:

- Đúng vậy, anh không biết sao?

“Thuộc địa” là gì? Khái niệm này xuất hiện từ thời Trung cổ, nguồn gốc lịch sử khá phức tạp.

Thuộc địa, có thể thuộc về một khu hành chính nào đó quản hạt, nhưng không nhất định phải nằm sát cạnh.

Cũng có thể là địa phận của một nước nào đó, nằm trong lãnh thổ của một nước khác.

Bạch Tiểu Thăng không trả lời Grace, chăm chú nhìn vào tấm bản đồ, hai mắt sáng ngời, khoé miệng chậm rãi cong cong mỉm cười.

Xem ra, có lựa chọn tốt hơn phương án đã được chọn rồi!

Grace không biết Bạch Tiểu Thăng nghĩ gì mà có sắc mặt như vậy. Cô muốn hỏi nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Sau đó, cửa phòng khách bị đẩy ra, có mấy người từ bên ngoài đi vào, ba người đi đầu.

Grace nhìn sang.

Hai mắt co rụt lại.

Cô nhận ra bọn họ!

- Henri tiên sinh!

- Jihane tiên sinh!

- Còn có… Berman tiền sinh!

Grace lẩm bẩm gọi từng cái tên.

Bạch Tiểu Thăng cũng quay đầu nhìn sang. Hắn cũng biết chức vụ và tính danh của Henri, Jihane từ chỗ Grace, cũng dùng Hồng Liên kiểm tra tin tức qua lại giữa hai người.

Nhưng không ngờ Berman cũng ở đây, hơn nữa còn là người đi giữa hai người, ẩn ẩn có ý cầm đầu.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lập tức trở nên thâm sâu hơn.

Vốn hắn còn tưởng hai người đi đầu kia là bị Berman mua chuộc, nhưng giờ xem ra không phải đơn giản như vậy. Sợ là hai người này chính là trợ thủ đắc lực của Berman.

- Mấy người ra ngoài hết đi, đừng cho ai quấy rầy chúng ta!

Henri dặn bọn cấp dưới.

Những người kia lập tức cung kính gật đầu lui ra ngoài.

- Grace tiểu thư, mong cô ra ngoài được không? Chúng tôi muốn nói chuyện riêng với vị tiên sinh này.

Jihane vẫn khá khách khí nói với Grace.

Tại sao muốn tôi ra ngoài? Grace không nhịn được muốn hỏi.

Nhưng không chờ cô hỏi, Bạch Tiểu Thăng đã ngăn cô lại.

- Cứ để nơi này cho tôi là được, Grace, cô ra ngoài được không? Tôi nghĩ sẽ kết thúc rất nhanh thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với cô.

Mặc dù Grace không muốn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đi ra ngoài.

Cửa phòng khách được đóng lại.

- Hiệu quả cách âm ở đây rất tốt. Berman tiên sinh, anh có thể thoải mái nói chuyện với vị Bạch tiên sinh này!

Henri cười tủm tỉm lịch sự nói với Berman, sau đó quay sang thăm dò Bạch Tiểu Thăng:

- Vị tiên sinh này, tôi và Jihane tiên sinh có cần giới thiệu thân phận với ngài không?

- Không cần đâu Henri tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt.

Henri lại càng cười tươi hơn:

- Tôi nhận ra khi thấy chúng tôi vào anh không hề kinh hãi là hiểu hẳn là anh có biết về chúng tôi.

- Henri tiên sinh thật sự là thông minh.

Bạch Tiểu Thăng dựng ngón cái tay khen ngợi.

Henri cười cười.

Jihane không rên một tiếng, đứng đó đánh giá Bạch Tiểu Thăng.

Berman đến gần Bạch Tiểu Thăng, nghiêm túc thăm dò người trẻ tuổi này.

Có thể ở trong trang viên của hắn đánh công tử tập đoàn Dược Mã - Mã Thiên Kình. Người thanh niên này rất to gan, nghe nói thân thủ cũng tốt.

Có điều, Berman đã từng điều tra, dù là bên Hoa Hạ hay Châu u, hắn cũng chưa từng nghe nói đến đại gia tộc nào họ Bạch! Người này không rõ bối cảnh, không biết xuất hiện từ đâu!

Mã Thiên Kình đi rồi, có gọi điện cho hắn nói rằng trong nhà có việc phải về ngay, nhưng thù này nhất định sẽ báo, cũng nhờ hắn lưu ý giúp.

Có vẻ Mã Thiên Kình cũng không kiêng kỵ bối cảnh của tên họ Bạch này, chỉ vì bọn thủ hạ vô dụng nên mới bị đánh mà thôi.

Dù họ Bạch này có chỗ dựa ở Hoa Hạ, nhưng vẫn cách chúng ta xa vạn dặm. Chúng ta không có gút mắc về lợi ích, sao phải kiêng kỵ bối cảnh của hắn!

Berman tiên sinh nhìn Bạch Tiểu Thăng, thấy hắn cũng đang nhìn mình, đột nhiên cười lạnh nói:

- Chàng trai, cuối cùng chúng ta đã gặp nhau. Cậu làm loạn trong nhà tôi một trận, tôi là chủ nhân lại không gặp được cậu, thật là đáng tiếc!

Bạch Tiểu Thăng vừa có vẻ tràn đầy phấn khởi chăm chú nhìn Berman, lại vừa thờ ơ đáp:

- Nhưng dù là trước kia hay bây giờ tôi vẫn không có tí hứng thú gặp Berman tiên sinh nào. Lần này, chủ yếu tôi muốn gặp hai vị tiên sinh Henri, Jihane lĩnh giáo một chút…

Bạch Tiểu Thăng lướt ánh mắt qua Berman, nhìn hai người kia, hỏi thẳng:

- Các anh giam bạn tôi và niêm phong phòng thí nghiệm là vì lý do gì?

Thấy Bạch Tiểu Thăng có ý coi thường mình, sắc mặt của Berman lập tức sa sầm xuống.

Hai người Henri, Jihane bị Bạch Tiểu Thăng gọi tên càng bất ngờ. Không ngờ hắn không nói chuyện với Berman mà tới tìm mình.

- Chúng ta hoàn toàn làm theo quy định của toà án, không có chút vấn đề nào về thủ tục.

Henri cười nói.

- Anh lên án vô lý, chúng tôi không chấp nhận. Còn nữa, chúng tôi nghe nói có người cùng với mấy người Rhine tự xây phòng thí nghiệm, đồng thời có liên quan đến việc xâm phạm bản quyền thành quả của Phó viện trưởng Viện Y Học Logan. Người đó có họ Bạch, chính là anh phải không. Nếu vậy mong anh cũng phối hợp điều tra với chúng tôi!

Jihane nói một tràng với giọng nói lạnh như băng.

Tìm bọn họ?

Bọn họ còn chưa tìm hắn đó!

Người thanh niên Hoa Hạ này, lấy đâu ra dũng khí chạy tới đây chất vấn chứ?

- Nếu là sự thật, các anh muốn tra, chỉ cần nửa ngày là có thể làm rõ, nhưng các anh vẫn làm như không thấy, bắt giam bạn tôi. Các anh không thẹn với lương tâm về cái gọi là “quá trình điều tra” này sao? Tôi có thể cho rằng các anh là cùng một giuộc với Berman tiên sinh, đang muốn nhắm vào bạn tôi!

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói.

Hai người kia nhìn nhau cười, nhún vai, tỏ ý là anh muốn nghĩ vậy thì cứ nghĩ, chúng tôi không thừa nhận, cũng không phủ nhận!

Bạn cần đăng nhập để bình luận