Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 561: Người muốn đối phó tôi đều đang xếp hàng



Bạch Tiểu Thăng mang theo Mạc Hân, tìm tới tổng cửa hàng của Dục Thiên Hương.

Kiến trúc cao năm tầng với phong cách cổ điển, trông đặc biệt có cảm giác lịch sử, hai bên trái phải cửa chính đều treo một tấm gỗ dài, trên mặt có khắc ‘Bảo địa chung linh dục tú, mỹ nhân quốc sắc thiên hương’, ngay phía trên khung cửa là tấm biển ‘Dục Thiên Hương’ to lớn.

- Thật không nghĩ tới cô lại thích son phấn bột nước! Tôi thật như có loại cảm giác đã xuyên qua!

Bạch Tiểu Thăng tấm tắc lấy làm kỳ.

- Son phấn bột nước thì sao? Cũng không phải chỉ cổ đại mới có, cận đại chẳng qua là sửa lại cái tên, hơn nữa hàng nội của tiệm này chính là hàng ‘hot’ trên quốc tế đó!

Mạc Hân đi vào trong tiệm, nghiêm túc phổ cập khoa học cho Bạch Tiểu Thăng:

- Còn nữa, điều tửu sư chúng tôi, kỳ thật không thể tránh né tiếp xúc với một số hương liệu, mùi vị a.

Bạch Tiểu Thăng hoài nghi nhìn cô nàng, ánh mắt không tin:

- Tôi đọc sách ít, cô đừng gạt tôi! Thứ này để bôi lên mặt, cũng không phải để uống! Mặc dù tôi không hiểu nhiều, nhưng cô cũng không thể coi tôi là tên ngu!

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng làm bộ dáng như có thật, Mạc Hân phì cười ra tiếng, bước tới khoác lấy cánh tay Bạch Tiểu Thăng, đi vào trong.

Cô gái duyên dáng khéo léo như thế, lại có loại động tác lớn mật này.

Bạch Tiểu Thăng cũng khẽ giật mình, nhịn không được nhìn về phía cô.

Liền thấy hai má Mạc Hân tựa như được bôi lên một lớp màu sắc đỏ ửng, hết sức mê người, đáng yêu, ngửi được hương thơm thanh nhã như có như không bên cạnh, cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi truyền đến từ trên cánh tay.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được sờ sờ mũi, cũng không tiện đẩy người ta ra, theo Mạc Hân tiến vào trong tiệm.

- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi, có yêu cầu gì không?

Nhân viên cửa hàng của Dục Thiên Hương mỉm cười tiến lên tiếp đón.

- Chúng tôi tùy tiện xem xem.

Mạc Hân cười cười với hắn.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười gật đầu, lễ phép lui xuống.

Trong tổng cửa hàng, quầy bên kia.

Người nam nhân thân cao chân dài, mặt mũi hơi có vài phần tinh thần kia, đang nhận lấy đồ trang điểm đã được gói kỹ từ tay nhân viên cửa hàng.

Vừa quay người, khi thấy được Mạc Hân, sắc mặt hắn kinh ngạc vui mừng.

Nhưng sau đó, hắn lại thấy được Mạc Hân khoác lấy tay Bạch Tiểu Thăng.

Sắc mặt nam nhân kia lập tức biến đổi, lông mày nhíu lại, trong ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng mang theo một cỗ địch ý sâu đậm.

- Mạc Hân!

Nam nhân gọi một tiếng, cất bước đi tới.

Mạc Hân cùng Bạch Tiểu Thăng đang xem các loại son phấn bột nước, nghe được tiếng gọi, hai người quay đầu nhìn sang.

- Vũ Sĩ Nhất?

Nhìn thấy nam nhân này, Mạc Hân hơi kinh ngạc.

Là người quen? Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ. Tên là ‘năm mươi mốt’(*)?

(*): Vũ Sĩ Nhất và ‘năm mươi mốt’ có chút đồng âm trong tiếng Hán, lần lượt đọc là ‘Wǔshìyī’ và ‘Wǔshíyī’.

Vậy em trai của hắn có phải tên là ‘năm mươi hai’ hay không.

Bạch Tiểu Thăng (bà tám) hơi bỡn cợt ở trong lòng một tý, bất quá, trên mặt lại lộ ra một nụ cười thân thiện với nam nhân kia.

Dù sao cũng là bạn của Mạc Hân.

Kết quả không nghĩ tới, tên Vũ Sĩ Nhất kia căn bản vốn không nhìn hắn, trong mắt tựa hồ cũng không có người như hắn, tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên người Mạc Hân.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được sờ lên cái mũi.

Cái trạng thái này, bản thân có thể lại kéo cừu hận rồi.

- Sao anh lại ở đây?

Mạc Hân nói với tên Vũ Sĩ Nhất kia.

Nam nhân này đang theo đuổi cô.

Mạc Hân cự tuyệt nhiều lần, đối phương cứ mặt dày quấn lấy, chính là không chịu buông tha.

- Anh biết rõ em thích đồ trang điểm của cửa hàng này, cho nên cố ý mua một ít cho em!

Vũ Sĩ Nhất sốt ruột mà nhìn Mạc Hân.

Chẳng qua, lúc ánh mắt của hắn theo cánh tay của Mạc Hân, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt liền chẳng có ý tốt gì:

- Hắn ta là ai, bạn của em sao?

Ánh mắt Vũ Sĩ Nhất đâu chỉ bất thiện, rõ ràng còn mang theo một cỗ địch ý.

- Chào anh, tôi tên là Bạch Tiểu Thăng, là bạn của Mạc Hân.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đưa tay qua.

Đây hoàn toàn cũng là vì cho Mạc Hân thể diện.

Kết quả không nghĩ tới, tên Vũ Sĩ Nhất này chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cái tay Bạch Tiểu Thăng đưa qua, trong ánh mắt lại không hề che giấu khinh thường.

Bạch Tiểu Thăng thấy đối phương không có ý bắt tay, tự nhiên mà cười, thần sắc bình tĩnh để tay xuống.

Đã không biết lễ phép như thế, vậy mình cũng không cần cho hắn mặt mũi nữa.

- Anh không nhớ em từng nói có bạn ở Trung Kinh a!

Vũ Sĩ Nhất nhíu mày, hỏi Mạc Hân, có chút cảm giác như đang chất vấn.

- Tôi có bạn tại Trung Kinh hay không, không cần phải báo với anh, còn nữa, Vũ tiên sinh, tôi với anh không có quan hệ gì, cũng không nghĩ sẽ vượt qua quan hệ hữu nghị!

Mạc Hân vô cùng chân thành nói:

- Ngoài ra, xin đừng tặng quà cho tôi nữa! Tôi sẽ không nhận!

Thì ra là người theo đuổi.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt liếc Vũ Sĩ Nhất một cái.

Còn là người theo đuổi da mặt dày, không biết thu tay lại!

Cảm giác của Bạch Tiểu Thăng đối với tên Vũ Sĩ Nhất này, lại lần nữa ‘rụng rơi’ hai phần.

- Mạc Hân, sao em có thể nói anh như thế trước mặt người ngoài, còn có, anh cảm thấy em với hắn làm ra loại cử động thân mật này ở trước công chúng rất không thích hợp!

Vũ Sĩ Nhất nói như vậy.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, có loại cảm giác ‘câm nín’, tên này là người theo đuổi, hay là bạn trai đã xác định quan hệ, vậy mà cái gì cũng quản, ngữ khí rất có chủ nghĩa đại nam tử, tin tưởng nếu như Mạc Hân theo hắn, cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì.

- Tôi với anh ấy thế nào, không cần anh phải đến nói này nói kia! Vũ tiên sinh, tôi nói rồi, giữa tôi và anh không có khả năng! Còn nữa, giữa chúng ta, anh mới là người ngoài!

Ngữ khí của Mạc Hân hơi chút cứng rắn.

Sắc mặt Vũ Sĩ Nhất tái mét.

Tổng cửa hàng của Dục Thiên Hương vốn nhiều người, thanh âm bên này của bọn họ cao như vậy, tự nhiên đưa đến một đám người vây xem.

- Nam nhân này có phải bị bệnh hay không a, con gái người ta thích ai, là tự do của người ta!

- Chính vậy, nếu như tôi có người theo đuổi thế này, tôi cũng không đồng ý, nếu thật ở cùng anh ta, có khác nào ngồi tù!

- Người này không phải là có vấn đề về tinh thần đi…..

Đám con gái (bà tám) vây xem chỉ trỏ đối với Vũ Sĩ Nhất.

Loại thanh âm chỉ trích này vào trong tai Vũ Sĩ Nhất, khiến hắn càng thêm phẫn nộ.

- Mạc Hân, em là điều tửu sư kỹ thuật viên cao cấp, em còn có tiền đồ càng rộng lớn hơn, em phải suy nghĩ kỹ, em thật sự muốn giao phó bản thân cho một tên nam nhân, một tên nam nhân…

Vũ Sĩ Nhất đánh giá Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt:

- Đã không cao bằng anh, lại không đẹp trai bằng anh, ngay cả gia thế cũng không bằng anh sao! Em, em cũng coi như là thế gia pha chế rượu, bác trai cũng sẽ không đồng ý!

Vũ Sĩ Nhất lớn tiếng như thế, khiến người xung quanh đều sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng cũng nghe đến choáng váng.

Không cao như hắn ta, không đẹp trai như hắn ta, không có tiền như hắn ta?

Thằng nhãi vô lại này là nói chính mình sao?!

Bạch Tiểu Thăng đã nghe nói qua người tự kỷ đến mức tận cùng, trong mắt đều có một mặt gương biến dạng, có thể nói xấu người khác, điểm tô cái đẹp cho chính mình.

Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay đã được kiến thức!

Mạc Hân rất tức giận, lập tức muốn nói gì đó, lại bị Bạch Tiểu Thăng ôm vào trong ngực, đưa tay ấn lấy đầu của cô, dán sát tại lồng ngực mình.

Mạc Hân ngây ngẩn cả người.

- Họ Vũ, nhìn thấy không, cô ấy là bạn gái của tôi!

Bạch Tiểu Thăng lạnh mặt lấy sự bá đạo mà Vũ Sĩ Nhất hoàn toàn không có nói:

- Nếu anh lại không biết xấu hổ bám chặt lấy, đừng trách tôi không khách khí! Anh sẽ được đến bệnh viện, tự kiểm điểm nửa đời còn lại!

- Mày buông cô ấy ra!

Vũ Sĩ Nhất thấy một màn này, sắc mặt dữ tợn, nhào về phía Bạch Tiểu Thăng.

Theo hắn, chính hắn vóc dáng cao lớn đô con, thường xuyên tập thể hình, tên tiểu bạch kiểm này trông gầy gò yếu ớt, còn không tùy ý hắn chà đạp sao!

Tay của hắn vừa chạm đến cổ áo Bạch Tiểu Thăng, cả người liền ‘thình thịch’ lui lại mấy bước, dữ tợn trên mặt hóa thành thống khổ.

Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thăng ra hai quyền một cước, cho gã làm người (ý chỉ cách cư xử của Vũ Sĩ Nhất không ra gì)!

Vũ Sĩ Nhất cảm giác được một cước trên đùi kia, đứng đấy bắp chân cũng run run, không nhịn được muốn quỳ xuống.

- Chớ làm mất mặt, nhìn anh yếu ớt kìa.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng cười, giơ tay chỉ ngoài cửa:

- Hiện tại, cút đi!

Một màn vô cùng bá khí này, lại thêm những lời làm cho người buồn nôn vừa rồi của Vũ Sĩ Nhất, trong đám người vây xem, có người không nhịn được vỗ tay, sau đó tiếng vỗ tay nổi lên.

Sắc mặt Vũ Sĩ Nhất tái nhợt, lui ra phía sau hai bước, ném đồ trong tay rồi giận dữ rời đi.

- Họ Bạch, tao nhớ kỹ mày rồi!

Người đi rồi, lời nói lại bay tới.

Thì ra lúc tôi tự giới thiệu, anh có nghe.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt, người muốn đối phó tôi đều đang xếp hàng, anh tính là thứ gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận