Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1047: Chúng tôi thật sự là hỗ trợ



Người ngồi ở chỗ kia ngăn cách giữa Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi là một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi.

Khí chất hào hoa phong nhã, mang theo ánh mắt sắc bén, ăn mặc theo phong cách thời thượng mà người bình thường không thể nào so sánh được.

Có chút giống như một vị tổng giám đốc trẻ tuổi trong các loại phim tình cảm thời thượng.

Nhưng mà hai mắt của hắn nhìn đăm đăm, tròng mắt vặn lên tia máu, trên mặt phủ đầy mây đen, nhìn có cảm giác như rất nhanh có thể chảy ra được những dòng nước mắt.

Trong ngực của hắn ôm một chiếc cặp công văn màu đen, ôm rất chặt, tựa hồ như là sợ bị người khác cướp lấy.

Nói thật lòng, mặc cho ai nhìn thấy một người bạn đồng hành như thế cũng đều không có được cảm giác thoải mái.

Ai mà biết được người này có hay không có một chút vấn đề nào đó, có khả năng ảnh hưởng tới mình hay không chứ.

Nhưng mà, cái mà Bạch Tiểu Thăng chú ý tới lại là nét mặt của hắn.

Lo nghĩ, khó nhịn, vội vàng xao động, khẩn trương…

Trên gương mặt của một người, có thể đồng thời biểu hiện ra bao nhiêu loại tâm tình, vấn đề này tựa hồ như chỉ có các nhà nghiên cứu khoa học hoặc là bác sĩ tâm lý chuyên ngành lâu năm mới có thể nói ra được.

Bạch Tiểu Thăng thì cả hai dạng trên đều không phải, thế mà lại cũng chú ý tới.

Qua một năm này, Bạch Tiểu Thăng cũng có không ít suy nghĩ.

Chỉ có cái dạng này mới có thể để tầm mắt nhìn nhận của hắn phát triển lên.

Vì để ma luyện chính bản thân mình, Bạch Tiểu Thăng còn có thói quen quan sát đánh giá người đi đường.

Đương nhiên là đối tượng có giá trị, đáng giá cho hắn quan sát đánh giá để làm cho ánh mắt của hắn theo đó mà tinh tế hơn càng ngày lại càng ít.

Vị này, có thể tính là một người trong số ít đó.

Không riêng gì tâm tình của hắn biểu hiện ra trên mặt, mà còn không ngừng có những biến hóa rất nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời hứng khởi, khó tránh khỏi hai mắt nhìn nhiều hơn một chút.

Người kia rõ ràng là tâm thần bất an, nhưng mà hết lần này đến lần khác tinh thần lại rất nhạy cảm.

Bạch Tiểu Thăng bất quá chỉ nhìn nhiều hơn hai lần, thế mà hắn lại lập tức ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt cảnh giác, còn hung hăng trừng lại Bạch Tiểu Thăng một cái.

Bạch Tiểu Thăng áy náy cười một tiếng.

Vốn dĩ là hắn cũng nhìn chằm chằm vào người ta một chút nên không nói gì được.

Người ta là một người đàn ông trong lòng đang có buồn phiền lo lắng.

Anh cũng là một người đàn ông thế mà lại còn nhìn chằm chằm vào người ta như thế.

Trừng mắt với anh.

Cũng là đúng thôi.

Bạch Tiểu Thăng không cảm thấy đối phương có lỗi, mà lỗi là ở mình quá mức chăm chú rồi.

- Xin chào, xin hỏi có thể đổi dùm chỗ ngồi với tôi một chút được không, chúng tôi đi cùng với nhau.

Lâm Vi Vi cười nói với người đàn ông u ám kia.

Khuôn mặt Vi Vi luôn luôn vui vẻ, ôn nhu động lòng người, lại hiểu lễ phép.

Lẽ ra, coi như trong lòng có buồn phiền, mắt nhìn thấy một vị mỹ nữ đưa ra một cái yêu cầu không quá đáng thì mọi người bình thường đều sẽ không cự tuyệt.

- Không được!

Người đàn ông kia cơ hồ không do dự mà đáp lại. m thanh lạnh băng băng, cứng nhắc mà cự tuyệt một cách trực tiếp làm cho nụ cười của Lâm Vi Vi cứng đờ.

Sau đó hắn ôm chặt lấy cái cặp da của mình, cúi đầu không nói một lời nào nữa.

Lâm Vi Vi thở phì phì nhìn hắn, lại vô kế khả thi.

Bạch Tiểu Thăng cười với Lâm Vi Vi một tiếng, làm một cái dấu tay ra hiệu "mời" để cho cô ngồi xuống, không cần phải xoắn xuýt vì vấn đề này.

Dù sao thì chỗ ngồi của người ta, có thể nhường hoặc là không nhường thì đều là quyền tự do của người ta, ai cũng không thể ép buộc được.

Lâm Vi Vi bất đắc dĩ nhún vai một cái, đành phải ngồi xuống ở một bên khác.

Đạo lý này cô cũng hiểu, cũng không có tâm lý xoắn xuýt gì lắm.

Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống ở vị trí gần cửa sổ phía trong người đàn ông u ám kia, lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào mạng nội bộ của tập đoàn, xem xét tin tức mà mình muốn biết.

Tin tức liên quan đến Trần Vũ Thành.

Thời điểm dùng điện thoại di động điều tra, Bạch Tiểu Thăng thuận tiện có một nổi buồn lòng nho nhỏ.

Ngày hôm qua sao lại nhất thời hiếu kỳ mà lại dùng thử chức năng "giả lập đăng nhập". Tuy rằng trực quan AR dùng rất tốt nhưng mà lại là thu phí.

Tốn mất hai điểm, quả thực là đau lòng!

Kỳ thật dùng điện thoại di động để kiểm tra cũng rất là thuận tiện.

Đương nhiên là điểm số đã bị trừ đi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Bạch Tiểu Thăng cũng liền tập trung chuyên chú nhìn vào điện thoại.

Không nhìn thì không biết, tên Trần Vũ Thành này thật sự là rất không được.

Qua nhiều năm như vậy, thành tích của hắn nổi bật, thậm chí có năm còn đuổi sát nút Lâm Ngọc.

- Hạ lão nói không có sai, nếu như không phải có sự xuất hiện của mình, hắn tất nhiên sẽ là đối thủ lớn nhất của Lâm Ngọc.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ bụng.

Bất quá ở thời điểm lật xem tin tức tương quan, Bạch Tiểu Thăng chợt phát hiện ra một cái tin tức làm cho hắn lập tức nhíu mày.

Đối với việc khởi xướng lên án Trần Vũ Thành thì không tính, cũng có hai vị sự vụ quan đưa ra yêu cầu điều tra đối với việc đó, một vị trong đó thì là bừa bãi vô danh.

Mà một vị còn lại thì khiến cho Bạch Tiểu Thăng ngưng thần tập trung.

Lâm Ngọc!

Vài ngày trước, Lâm Ngọc đưa ra một hạng mục nghi vấn điều tra không lớn không nhỏ, trực tiếp chỉ vào Trần Vũ Thành.

- Đến cả hắn cũng ra tay sao!

Lông mày của Bạch Tiểu Thăng cau lại, tự lẩm bẩm.

Đối với Lâm Ngọc, Bạch Tiểu Thăng vẫn rất là "tín nhiệm".

Tuy nhiên có đôi khi, hắn đối với mục tiêu vấn trách không có đủ tìm hiểu sâu xa.

Nhưng mà những người mà được hắn để mắt tới, thì đều là những người có vấn đề!

- Trần Vũ Thành, anh rốt cuộc là bị người mưu hại hay là thật sự đọa lạc biến chất!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà thì thào nói.

- Mình thật sự là có ý nghĩa, nhanh chóng đi gặp mặt người này một lần.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời kìm lòng không được đem ba chữ "Trần Vũ Thành" đọc lên, so với những lời khác nặng hơn một chút.

Bất quá, cũng vẫn như cũ là bé nhỏ như âm thanh muỗi bay mà thôi.

Người đàn ông u ám bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi.

Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra đối phương đang nhìn mình chăm chú, bèn giương mắt nhìn qua.

Ánh mắt của đối phương lại dời đi.

Nhìn chăm chú không tới một giây ngắn ngủi, coi như là Bạch Tiểu Thăng cũng không có khả năng trong nháy mắt nhìn rõ ràng được thần sắc của đối phương.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng chỉ nghĩ là đối phương vô tình mà làm ra hành động như thế, cũng không suy nghĩ nhiều, liền thu hồi ánh mắt.

Có "xung đột" vừa rồi, vẫn nên ít cùng đối mặt với người bạn đồng hành này, để tránh xảy ra thêm ma sát không cần thiết.

tàu cao tốc một đường đi tới.

Thời gian ba giờ đồng hồ, người bạn đồng hành bên cạnh Bạch Tiểu Thăng không hừ, không a, cũng bất động, càng không có ý tứ muốn ngủ, chỉ ôm lấy cái cặp da mà ngồi yên như thế.

Không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Bạch Tiểu Thăng đi đến WC, đi ra đi vào trước mắt đối phương, phát giác ra tựa hồ như đối phương đang một mực đề phòng.

Đề phòng chính bản thân mình!

- Có ý tứ, chẳng lẽ là trong cặp kia của hắn có một số tiền lớn hay sao? Bất quá nhìn thấy xẹp xẹp, thì có thể có được bao nhiêu.

Bạch Tiểu Thăng lúc này cũng chưa có nhiều suy nghĩ.

Thậm chí theo lễ phép, Bạch Tiểu Thăng còn không có tường tận nhìn xem biểu lộ của đối phương.

Dù sao thì người ta đã biểu thị ra vẻ chán ghét, nếu như vẫn chăm chú nhìn, vậy thì quá không có phép lịch sự rồi.

Rất nhanh, tàu cao tốc tiến vào Ngỗng Đông, hơn một tiếng nữa sẽ tiến vào thành phố Nhật Thu.

Thời khắc chờ cho tàu cao tốc dừng hẳn, Bạch Tiểu Thăng còn chưa đứng dậy thì người đàn ông u ám ở bên cạnh hắn đã đột nhiên đứng dậy, chân nhanh như sao xẹt, vượt lên trước chạy ra phía cửa tàu.

Gấp gáp đến mức như thế hay sao?

Hay là vẫn không yên lòng về bản thân mình, cảm thấy mình không giống như người tốt, nên mới vội vã rời đi.

Bị phụ nữ hiểu lầm thành người không phải người tốt còn có thể chấp nhận được, nhưng mấu chốt đây lại là một người đàn ông cao lớn.

Bạch Tiểu Thăng có chút cười khổ.

Bản thân mình rõ ràng là một người hào hoa phong nhã trắng nõn, nào có chút giống như người xấu.

Làm sao mà lại để cho người ta cảm thấy mình giống như là thổ phỉ vậy.

Bất quá, người ta đã rời đi, những điều này cũng không đáng phải so đo tiếp.

Chỉ là lúc Lâm Vi Vi đứng dậy đi tới, còn nhịn không được mà lầm bầm một tiếng:

- Người này, sợ là có bệnh! Đi trước cũng tốt, đến lúc phát bệnh tránh cho chúng ta khỏi bị liên lụy.

Lâm Vi Vi còn đang rất tức giận với thái độ của người kia dành cho mình.

Chung quy cũng là con gái, chịu không nổi ủy khuất.

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha an ủi một phen.

- Anh Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đã chờ ở bên ngoài, chúng ta đi thôi!

Lâm Vi Vi ngược lại cũng không phải là người thật sự hẹp hòi, lập tức cười một tiếng nói.

- Lôi Nghênh tới rồi sao, đúng là rất khéo.

- Khéo cái gì mà khéo, anh ta đứng chờ ở bên ngoài hai giờ rồi đó.

Bạch Tiểu Thăng: "…"

Hai người bước ra phía ngoài tụ họp với Lôi Nghênh.

Mấy ngày không gặp, tinh thần của Lôi Nghênh tốt hơn không ít, hơn nữa còn cười ha ha ra mặt, thần thái sáng lạng.

Xem ra trở về quê thăm viếng, làm cho tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều.

- Tốt, mọi người đã đến đủ, chúng ta đi thôi!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, vung tay lên.

Lúc ba người đi ra đã gần đến giữa trưa.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ, trước mắt tìm một nơi để ăn cơm trước đã, cùng trò chuyện với Lôi Nghênh một chút về mục đích của chuyến đi này.

Thời khắc đang tìm kiếm tiệm cơm, bọn hắn bỗng nhiên nhìn thấy, có hai người một trước một sau từ phía trước mà chạy vội qua.

Người ở phía sau điên cuồng đuổi theo, trong miệng còn ra sức hô lớn:

- Đứng lại đó cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi sững sờ cả người.

Đây không phải là người đàn ông u ám trên xe hay sao?

Cái cặp của hắn bị cướp rồi.

- Rốt cục vẫn là bị cướp a.

Lâm Vi Vi thì thào nói.

Bảo vệ một cách khẩn trương như thế, không hấp dẫn ánh mắt kẻ gian mới là lạ.

- Cái gì mà bị cướp, tại sao lại nói là rốt cục?

Lôi Nghênh kinh ngạc hỏi.

- Đuổi theo!

Bạch Tiểu Thăng không rảnh giải thích, cất bước vọt lên đi qua.

Thẳng thắn mà nói, người bạn đồng hành này không phải nói là rất tốt, thậm chí còn có chút để cho người ta buồn bực.

Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là người mà "gặp chuyện bất bình thì đưa tay tương trợ", "giữa đường bất bình ta đến xúc, sự tình bất bình ta sẽ quản tới".

Có thể đúng lúc nhìn thấy một màn như thế này, hắn cũng không biết là tại sao lại phi thường muốn đi giúp một chút.

Hoàn toàn không có một chút lý do nào như hai loại trên.

Mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đuổi theo, Lôi Nghênh chỉ nói có một lời, chân nhanh như sao xẹt nhanh chóng đuổi theo sau.

Lâm Vi Vi ngăn cản không kịp, nhưng mà cũng theo không kịp, chỉ có thể đứng xa xa ở đó, chỉ cầu mọi người đừng có bỏ quên cô.

Cứ như vậy, ba người một đường đuổi đến khu vực một cái đồng hồ chết.

Thẳng tắp hướng về phía chiếc đồng hồ, chỉ thấy một thân ảnh đứng ngơ ngác ở nơi đó, mờ mịt luống cuống.

- Ê!

Bạch Tiểu Thăng một bên điều chỉnh hô hấp, một bên cất giọng quát hỏi.

Người đàn ông u ám đột nhiên quay đầu, liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, cả hai mắt đột nhiên dựng thẳng đứng.

Bạch Tiểu Thăng thì cũng thôi đi, đi theo sau hắn còn có một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, một mặt không giận dữ cũng tỏ ra uy mãnh là Lôi Nghênh, quá mức sát khí.

- Tôi đã biết rõ các người là cùng một bọn mà, muốn cướp đồ của tôi. Mẹ nó, nếu không trả lại cho tôi, thì ông đây liều mạng với các người.

Người đàn ông u ám phẫn nộ gào thét, từ trên đường nhặt lên một viên gạch, lao thẳng tới.

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.

Lôi Nghênh cũng sửng sốt!

Đây là hiểu lầm mà!

Bọn họ thật tình chỉ là đến giúp đỡ!

Không biết nếu nói như thế, cái thằng ngốc điên cuồng này sẽ chịu tin tưởng hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận