Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 555: Ta tới tìm Bạch Tiểu Thăng!



Không khí bên trong Lý gia hiện giờ đã lên đến đỉnh điểm, mọi người đang không ngừng cãi nhau.

Hai nhà Bạch, Lý không biết là do oán hận chất chứa từ xưa đến nay hay là ngày hôm qua bị kích thích mà bây giờ chỉ cần hai bên nhìn thấy nhau là đôi mắt như có thể bắn ra lửa.

Tràng diện hiện giờ có vẻ như sắp mất khống chế.

Những người như Lý Văn Tôn, Lý Phượng Quan cũng không giải hòa được, hiện giờ cách thời điểm hai bên động thủ cũng không còn xa.

Nhưng vào lúc này, người giúp việc lại chạy vào nói một câu, thì toàn trường đang hỏa khí sôi trào như bị dội một gáo nước lạnh mọi người lập tức bình tĩnh trở lại.

Thị trưởng, tới!

- Cái, cái gì mà thị trưởng?

Lý Văn Tôn thậm chí có chút chưa kịp phản ứng, còn mờ mịt hỏi lại một câu.

- Chính là thị trưởng của thành phố Thiên Thanh chúng ta thị trưởng Đới Danh Thành a!

Người giúp việc trả lời lại, trong giọng nói còn có mấy phần kích động.

Lý Văn Tôn đột nhiên đứng lên, tròng mắt trừng lớn tròn xoe.

Vẻ mặt của người lý ghi cũng chấn kinh, hai mặt nhìn nhau.

Lý Phi Thiên cũng không thể tưởng tượng nổi.

Đới thị trưởng tới?

Lý Phi Thiên khó có thể tin.

Nên biết từ lúc công ty quản lý tài chính Thiên Phúc xin danh ngạch công ty gương mẫu trong tỉnh đến nay, thị trưởng chỉ đi qua thị sát có một lần, càng chỉ là đơn giản động viên vài câu.

Đừng nhìn công ty quản lý tài chính Thiên Phúc bị đẩy đưa đi trình báo công ty gương mẫu mà lầm. Nói thật nếu xét về công ty tạo ra lợi nhuận nộp thuế bên trong các công ty có tiếng tại Thiên Thanh thì công ty quản lý tài chính Thiên Phúc ngay cả năm vị trí đầu cũng không có tên!

Kỳ thật Lý Phi Thiên biết rõ ràng là mình không được coi trọng.

Nhưng vấn đề hiện tại là sao thị trưởng lại tới nhà của hắn!

Lý Phi Thiên nghĩ nát óc vẫn không ra được lý do.

Đới thị trưởng đến, Chu bí thư nhất định cũng sẽ đi theo. Có lẽ thị trưởng biết được sản phẩm mới do bọn hắn sáng tạo ra có vấn đề, vì thế trị trưởng nới đến vì vấn đề kia?

Nhưng mà đường đường là thị trưởng lại muốn tới là tới sao. Những việc này nếu ngài ấy muốn biết thì chỉ cần hỏi một câu hoàn toàn có thể gọi hắn đến để báo cáo, cần gì đích thân tới nhà như thế này.

Còn nếu như không phải là vì sự kiện kia thì thật sự Lý Phi Thiên không nghĩ ra được vì lý do gì mà thị trưởng lại tới nhà mình!

Người Lý gia hắn có thể mời được thị trưởng sao, hiển nhiên là không có mặt mũi lớn như vậy.

Bằng không, họ cũng không cần phải phí tâm tư lên người của Chu bí thư như vậy.

Lý Phi Thiên chỉ cảm thấy mờ mịt.

- Nhanh, mau mở rộng cửa lớn! Các ngươi, theo ta đi nghênh đón thị trưởng!

Lý Văn Tôn trầm giọng ra lệnh cho toàn bộ người cùa Lý gia.

Sau đó, hắn thản nhiên nhìn người của Bạch gia một chút, rồi lại hướng Lý Phượng Quan nói.

- Phượng Quan, các ngươi có thể về phòng mà chúng tôi đã an bài trước, còn nếu như hiện tại muốn đi vậy thì chỉ có thể ủy khuất cho các ngươi đi cửa hông. Ngươi cũng thấy đấy, có khách quý đến nhà chúng ta, tha thứ cho ta không thể tiễn xa!

Thị trưởng đều tới, rất có thể đã biết được sự kiện kia.

Cái hoạ này cũng không cần Bạch Tiểu Thăng đi xin lỗi cùng Chu bí thư.

Thậm chí, Lý Văn Tôn có cảm giác, nếu như Bạch Tiểu Thăng còn lưu lại đây nói không chừng sẽ mang đến phiền toái cho bọn họ.

Vậy thì tốt hơn hết là để cho bọn họ rời đi.

Cho nên, trong giọng nói của Lý Văn Tôn còn mang theo rõ ràng ý vị tiễn khách.

Dứt lời, Lý Văn Tôn cũng không chờ Lý Phượng Quan đáp lại vội vàng mang người rời đi.

Thấy cha đã đi xa, Dư Thanh Mai liếc mắt nhìn Lý Phượng Quan.

- A Mai, một hồi ngươi dẫn bọn họ đi ra cửa hông.

Dư Thanh Mai mở miệng, căn bản là trực tiếp đuổi khách.

Nàng cũng chỉ phân phó cho người hầu một câu như thế sau đó vội vàng chạy theo.

Lý Văn Tôn, Dư Thanh Mai đều nói như vậy, người của Bạch gia có ở đây đợi tiếp cũng không có ý nghĩa gì.

- Chúng ta đi thôi.

Lý Phượng Quan nói một câu thần sắc vẫn như thường.

Người của Bạch gia gật gật đầu, giữ im lặng vây quanh lão thái thái, theo người giúp việc A Mai rời đi.

A Mai đối xử rất lạnh nhạt với họ, nói là nàng ta tiễn khách không bằng nói nàng ta chấp hành theo mệnh lệnh của gia chủ, giám sát Bạch gia ly khai.

Lúc đầu, Bạch Tiểu Thăng nghe được Đới Danh Thành tới, có tâm đi gặp một lần, dù sao cũng có duyên trò chuyện với nhau ở Trung Kinh.

Nhưng thấy mọi chuyện diễn ra như thế này, Bạch Tiểu Thăng cũng vứt tâm tư đó sang một bên.

Được rồi, về sau tìm cơ hội, sẽ cùng Đới thị trưởng cáo lỗi một tiếng a. Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ xong, hắn từ bỏ ý định nghênh đón Đới Danh Thành, đi theo người nhà mình đi ra ngoài.

Các đồ vật được bỏ vào trong bao lớn, bao nhỏ cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chiếc xe của bọn họ cũng đậu không xa cửa hông.

Người của Bạch gia lặng lẽ cầm đồ vật lên, yên lặng đi ra cửa hông, tiến về phía chiếc xe.

Nhớ ngày đó thời điểm bọn họ đến đây là đường đường chính chính tới làm khách, đi vào bằng cửa chính.

Còn bây giờ thời điểm bọn họ đi lại phải đi bằng cửa hông còn giống như là bị đuổi ra ngoài.

Chênh lệch như thế làm cho trên mặt những người của Bạch gia ẩn ẩn có loại khuất nhục.

- Ủ rũ làm gì, ngẩng đầu ưỡn ngực lên cho ta!

Lý Phượng Quan nhịn không được hét lớn một tiếng.

- Nhìn thấy chênh lệch rồi sao? Vậy cũng không cần phải mất mặt! Đây chính là bài học cho các ngươi, về sao phải giáo dục cho con cháu đời sau cẩn thận vào. Bạch gia chưa hẳn không thể phong quan như thế, khiến cho thị trưởng, quan lớn đến nhà!

Đám người Bạch gia nghe vậy thì nhao nhao gật đầu, vây quanh lão thái thái rời đi.

Ở nơi xa A Mai cũng nghe được bĩu môi hừ lạnh một tiếng, hạ giọng nói một câu nhưng những người của Bạch gia đi chưa xa nên cũng vẫn nghe được.

- Chì là một gia tộc nhỏ, còn tự cao như thế sao! Hừ, coi như nhà các ngươi có tổng giám đốc thì thế nào, thị trưởng cũng tuyệt đối không có bước qua cửa nhà của các ngươi! Cái này người ta gọi là chênh lệch!

Dứt lời, A Mai lập tức đem cửa hông đóng lại.

Mọi người Bạch gia đều trầm mặc.

Bạch Tiểu Thẳng đứng ở bên cạnh Lý Phượng Quan sắc mặt cũng âm trầm.

Lý gia ngạo khí, thật là chưa bao giờ thay đổi!

Ngay cả người giúp việc cũng dám như thế!

Rất tốt, hi vọng các ngươi sẽ không hối hận về những gì hôm nay các ngươi làm với ta!

Bốn cánh cửa chính của Lý gia đều đã được mở rộng.

Quản gia trên mặt đầy nụ cười đang đi ở phía trước dẫn đường, Đới thị trưởng phía trước, Chu Nhất Phát ở phía sau, hai người cất bước đi vào trong.

Vừa mới tiến vào nhị viện đám người Lý Văn Tôn đã chạy ra đón.

Lý Văn Tôn bên cạnh Lý Phi Thiên nở nụ cười như hoa, khi nhìn thấy thị trường thì nụ cười càng sáng lạng hơn.

- Đới thị trưởng, khách quý gái lâm, tôi không kịp ra đón, mong ngài bỏ qua cho.

Lý Văn Tôn cất giọng nói.

- Lý lão tiên sinh, nói quá lời!

Đới Danh Thành gấp gáp đi tới mấy bước, cười ha ha nói, còn cùng với Lý Văn Tôn bắt tay một cái.

- Đới thị trưởng, mời vào, mời vào!

Lý Văn Tôn vội vàng đi đến mới mọi người vào trong.

- Đới thị trưởng, ngài có thể tới, Phi Thiên thật sự là vinh hạnh ngoài ý muốn!

Lý Phi Thiên ở bên cạnh cũng cười theo, nhanh chóng nói vào một câu.

Câu này của hắn cứ như là nói nhảm nhưng thật ra là để lưu ý xem thái độ của Đới thị trưởng như thế nào.

- Lý tổng.

Nụ cười lạnh nhạt trên mặt Đới Danh Thành cũng không thu liễm lại vẫn như cũ mỉm cười.

- Chuyện của các ngươi, ta cũng biết rõ, các ngươi có thể tích cực chủ động báo cáo, mà không giấu diếm, cái này rất tốt a! Ta cũng đã báo cáo lên trên tỉnh, lãnh đạo cũng thông cảm cho chúng ta, tư cách mà công ty của các ngươi xin vẫn được giữ lại như cũ. Bất quá, mọi chuyện không thể trễ nãi được, những sự tình phía sau nhất định phải xử lý cho tốt. Cái này, lão Chu sẽ cùng các ngươi thảo luận và giám xác thi hành.

Đới Danh Thành trực tiếp làm sáng tỏ sự kiện kia, với lại thông báo là mọi chuyện đã được thống nhất phương hướng xử lý!

Thậm chí, trong tỉnh cũng thông cảm cho họ!

Tảng đá đè nặng trong lòng Lý Phi Thiên rốt cuộc cũng đã biến mất.

Xem ra, Đới thị trưởng cũng không sinh khí, còn tự thân đến nhà!

Lý Phi Thiên bây giờ rất là vui mừng

Năm nay nhất định là một năm may mắn của hắn, hôm nay nhất định cũng là ngày may mắn của hắn!

Lý Phi Thiên không nhịn được nghĩ phải đem thời gian này nhớ kỹ, về sau mỗi năm đều phải tổ chức kỷ niệm.

- Đới thị trưởng ngài yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý thích đáng, quyết không sẽ lưu lại một chút vấn đề! Xin ngài yên tâm! Thị trưởng, mời ngài vào trong!

Lý Phi Thiên vui đến mức hận không đến cúi đầu khom lưng.

Biết được sự tình mà bản thân lo lắng đã được giải quyết xong xui Lý Văn Tôn ở bên cạnh cũng vui mừng hớn hở.

Sau lưng hắn, Dư Thanh Mai cùng người Lý gia cũng nghe được vì thế trên mặt mọi người đều nở nụ cười.

Công ty quản lý tài chính Thiên Phúc của Lý gia bọn họ cuối cùng cũng gặp dữ hóa lành, còn có thể kết thân cùng thị trường, đây gọi nhân họa đắc phúc a!

Bởi vì cái mầm họa Bạch Tiểu Thăng mà họ đã đạt được phúc khí lớn lao a!

Trời vẫn còn phù hộ cho Lý gia chúng ta! Dư Thanh Mai âm thầm đắc ý.

Đới Danh Thành đi được vài bước, bỗng nhiên hướng Lý Văn Tôn hỏi.

- Tôi nghe nói, Bạch Tiểu Thăng đến nhà của ngài làm khách, tôi đặc biệt đến đây để gặp hắn một lần. Không biết, hắn hiện tại đang ở đâu?

Đới thị trưởng nhẹ nhàng hỏi một tiếng.

Nụ cười trên mặt Lý Văn Tôn, Lý Phi Thiên, Dư Thanh Mai, thậm chí những người nhà Lý gia đều cứng lại.

Trong mắt của tất cả mọi người lập tức hiện lên sự kinh hãi!

Cái gì!

Đới thị trưởng là đến tìm Bạch Tiểu Thăng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận