Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1290: Đã nghèo còn gặp cái eo! (2)

Năm vị Sự Vụ Quan Chấp Hành không được nghe giải thích, đã bị vị thư ký tổng giám đốc bộ sự nghiệp mang đi, nơi đến chính là đi chính là văn phòng của tổng giám đốc bộ sự nghiệp Châu Á.

Đi tới nơi năm người Phương Bắc Quân mới kinh ngạc phát hiện, tại văn phòng của Tổng giám đốc bộ sự nghiệp còn có khách, mà vị khách này cũng không phải người ngoài.

- Vẫn là tôi nói với các người vậy.

Tổng giám đốc bộ sự nghiệp Châu Á nhìn thấy năm người trợ thủ của mình đều đã tề tụ đông đủ thì cũng lên tiếng.

- Bên trên vừa mới thông báo, lần đại hội này của khu Châu Á chúng ta, người chủ trì không còn là tôi nữa mà sẽ là vị tổng giám đốc bộ sự nghiệp Châu Âu này.

Tổng giám đốc bộ sự nghiệp Châu Á nhìn mọi người xung quanh sau đó chậm rãi nói tiếp,

- Trong lúc đó phát sinh bất luận cứ đại sự gì, thì mọi người phải xin ý kiến chỉ đạo của ngài ấy!

Bọn người Dư Hưng Diệu nghe xong đều sững sờ.

Chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử nha!

Trong nháy mắt Phương Bắc Quân cả kinh, tâm lý hơi chấn đông một chút.

- Không ổn rồi ! Thái độ của tổng giám đốc bộ sự nghiệp như vậy là mặc kệ chuyện của Hạ lão rồi sao?

Phương Bắc Quân có chút không dám tin tưởng, Tổng giám đốc bộ sự nghiệp thế mà cũng phải luân chuyển cương vị!

Đặc biệt là, nghe nói trong lần hội nghị này nếu có bất kỳ chuyện đại sự gì xảy ra thì ông ấy không không quản, điều này càng làm cho trước mắt Phương Bắc Quân như rơi vào bóng tối.

Đó cũng là nói, đối với việc thẩm tra Trầm Bồi Sinh, cũng phải giao cho vị tổng giám đốc bộ sự nghiệp Châu Âu người không hiểu rõ tình huống chủ trì ?

Đối với bị chủ trì người Tây Phương kia mà nói thì ông ấy có thể là một vị “Bồi thẩm đoàn” đáng tin cậy.

Như vậy, ở trong năm người Sự Vụ Quan Chấp Hành thì Trầm Bồi Sinh ở quen với hầu hết mọi người, chẳng phải là ở trận đánh này ông ấy có thể chuyển bại thành thắng sao?

Loại tình huống đang diễn ra trước mắt này có phải rất đúng với câu nói “Đã nghèo còn gặp cái eo” hay không!

Cảm giác của Phương Bắc Quân rất không tốt. Ở bên trong này chỉ trong thời gian ngắn, hắn lần lượt cảm nhận được sự "đả kích nặng nề".

Vốn cho rằng phía mình đã chuẩn bị đầy đủ, chứng cứ sung túc, lại có khuynh hướng nghiêng về một bên của Tổng giám đốc bộ sự nghiệp khu vực Châu Á nữa, thì có thể phát động thế công tiến hành kết tội Trầm Bồi Sinh, chắc chắn nắm vững thắng lợi.

Nhưng vạn vạn lần cũng không nghĩ đến, Trầm Bồi Sinh cùng với năm vị sự vụ quan chấp hành, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ, thậm chí tình cảm không hề cạn.

Phải biết rằng, năm người này xem như là người của Bồi Thẩm Đoàn tiến hành luận tội Trầm Bồi Sinh nha.

Coi như chức vụ của bọn họ kém hơn một chút so với Trầm Bồi Sinh, nhưng ý kiến của bọn họ, lại có ảnh hưởng cực lớn đối với kết quả xử lý cuối cùng dành cho Trầm Bồi Sinh.

Ở phương diện này, Trầm Bồi Sinh chiếm được ưu thế quá lớn.

Này có thể nói, cục diện tương đối không ổn.

Càng làm cho Phương Bắc Quân không có nghĩ tới chính là, nhìn thấy thời gian sắp tới giờ diễn ra hội nghị, phía tổng bộ bên này vậy mà cho tiến hành thay phiên chủ trì hội nghị đối với nhóm Tổng giám đốc bộ sự nghiệp, đồng thời để cho bọn họ xử lý tất cả sự vụ phát sinh trong quá trình luân phiên.

Tổng giám đốc Bộ sự nghiệp khu vực Châu Á tạm thời rời đi, cũng đã mất đi sự trợ giúp to lớn với bọn họ.

Bởi như vậy, quả thực khiến cho tất cả nhưng ưu thế phía bên mình đều mất hết.

Trong lòng của Phương Bắc Quân lúc này đã bắt đầu có chút loạn.

Ở dưới cục diện mà ưu thế của bên mình đang dần mất đi, hắn phải làm sao đây?

Như chính mình trước kia sao? "Thuận thế mà theo", đứng chắc phía bên thắng, có thể nói rằng bán đi một vài minh hữu, nhằm thu hoạch lợi ích lớn nhất?

Hay là, tiếp tục lựa chọn ủng hộ Bạch Tiểu Thăng. . .

Nếu như là lúc trước, trong lòng của Phương Bắc Quân tuyệt đối sẽ không xoắn xuýt chuyện này, tất nhiên sẽ không chút do dự "Thuận thế mà theo", có lẽ nói không chừng, chỉ bán đi một vài vị minh hữu, nhưng còn có thể kiếm lời đầy bát đầy bồn, "thật sự vui vẻ".

Quản cái gì tín nghĩa, quản cái gì kết minh, lợi ích mới chính là thực tế nhất.

Đã từng là một Phương Bắc Quân trong mắt cũng chỉ có lợi ích, chỉ có khái niệm thắng làm vua thua làm giặc.

Theo cách nhìn của hắn, người thua triệt để không có tư cách gì để nói chuyện, còn nói gì tới chó má tín với nghĩa.

Hoặc là nói, đàm luận có cái chim gì để dùng.

Ở nơi làm việc thì cái gì là trọng yếu nhất?

Lợi ích. Lợi ích mới trọng yếu nhất.

Những cái khác, tất cả đều là vô nghĩa !

Nhưng lần này, trong lòng Phương Bắc Quân đang do dự.

Khả năng đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác muốn dìu dắt một người trẻ tuổi đến như vậy, giúp một người thanh niên mà bản thân mình nhận thấy là một mầm non rất tốt.

Cũng là lần đầu, chưa ra trận, liền cảm thấy quẫn bách không chịu nổi như vậy. . .

Hồi tưởng lại mới vừa rồi cùng với Bạch Tiểu Thăng ân cần giao lưu, là thật tâm mà đối đãi, trò chuyện thật vui. . .

Hồi tưởng đối phương đã tôn trọng xưng hô với mình là "Phương lão", là thật tâm mà phát ra sự kính trọng, không phải giả bộ. . .

Trong lòng Phương Bắc Quân lúc này cảm giác phi thường khó chịu.

Ở cái tuổi này của hắn, trăm phương ngàn kế muốn tiến lên vị trí cao hơn, đi càng xa hơn, đứng cao hơn, sở cầu sự tự do càng lớn, tự tại lớn hơn.

Thế nhưng mà hiện tại, ngồi ở vị trí càng cao hơn lại phát hiện ra rằng, nguyên lai vẫn cầu tự do tự tại như cũ mà không được. . .

Phương Bắc Quân cảm thấy được trước nay chưa bao giờ có cảm giác xoắn xuýt, thậm chí mê mang như thế.

- Nhưng mình nếu như biết rõ không thể làm, nhưng còn muốn làm như vậy, mình không phải đồ ngốc à. . .

Trong lòng Phương Bắc Quân tự lẩm bẩm.

- Ai muốn làm người ngu ngốc đây, tất cả những gì mình có ngày hôm nay đây, đều kiếm không dễ a.

- Bạch Tiểu Thăng, nếu như đến cuối cùng lựa chọn đối với cậu không được, cậu cũng chỉ có thể trách ông trời trêu người a.

Phương Bắc Quân tùy tâm mà phát, sâu tận đáy lòng thở dài một tiếng.

Có lẽ, bản thân mình cũng không phải là cái loại người vì lợi quên thân kia. . .

Cả một đời làm "Người xấu" đã in hằn lên thành dấu vết, còn muốn một lần được làm "Người tốt"?

Thật sự là càng già càng sống quay trở về a. . .

Thời gian ngắn ngủi, tâm tư của Phương Bắc Quân xoay chuyển liên hồi.

Hiện tại, Tổng giám đốc bộ sự nghiệp khu vực Châu Á còn đang bàn giao công việc cho "Năm cự đầu", ý của hắn là muốn bọn họ phối hợp nhiều hơn đối với Tổng giám đốc bộ sự nghiệp khu vực Châu Âu, có sự việc gì cần giải quyết đều có thể giao cho đối phương quyết định.

Kỳ thực, chuyện này cũng là cao tầng tổng bộ truyền đạt mệnh lệnh tạm thời điều động này, muốn nhìn thử rằng có ai can đảm thoải mái mở rộng quyền lực, không có che giấu chuyện xấu nào.

Người kia thân là người đứng đầu của bộ sự nghiệp khu vực Châu Á, hắn tự nhiên muốn toàn lực phối hợp với quyết định của công ty.

Nói đến, niên kỷ của vị Tổng giám đốc bộ sự nghiệp khu vực Châu Á này, cũng không tính là lớn, nhìn tổng quan thậm chí so với Phương Bắc Quân hắn còn muốn trẻ tuổi hơn một chút, ăn nói lại phi thường lão luyện, âm thanh không nhanh không chậm, không có cố hết sức lực thể hiện ra sự uy nghiêm của bản thân, nhưng mỗi một câu nói lại như là pháp lệnh, để cho người khác nghe nhưng không dám nghịch lại.

Hắn tên là Tưởng Quát.

Giao phó những thủ hạ có tài xong, Tưởng Quát vừa cười vừa thấp giọng giao lưu vài câu với Tổng giám đốc bộ sự nghiệp khu vực Châu Âu.

Hai người có quan hệ nhìn tựa như rất thân cận, nhưng kì thực, cũng chỉ là mối quan hệ đồng liêu tương đối "Tốt đẹp".

Đến cái vị trí của bọn họ hiện tại, nếu như trở thành bạn bè thân mật không chút kẻ hở nào, thì đó mới là tự đoạn tiền đồ của mình.

Sở dĩ Tưởng Quát lại gọi người đến căn dặn, lại ở trước mặt mọi người nói cười vui vẻ với Tổng giám đốc bộ sự nghiệp khu vực Châu Âu, biểu hiện thân cận, ý đồ chân thực bên trong cũng chính là đổi lấy đối sự ủng hộ của đối phương.

Đến mức sự tình của Trầm Bồi Sinh kia, Tưởng Quát cũng chuẩn bị giao cho đối phương xử lý, hắn cũng tin tưởng vị đồng liêu cũng là người đứng đầu của bộ sự nghiệp khu vực Châu Âu này sẽ biết "Phân tấc" trong công việc.

Sự tình của Trầm Bồi Sinh, Tưởng Quát cũng không phải dấu diếm một mình, mà đã chào hỏi qua một vị lãnh đạo nào đó ở phía trên.

Trầm Bồi Sinh "thay quyền" một khu vực, chưa có thông qua bổ nhiệm chính thức, thì tựa như là "Nhân viên tạm thời" ở cơ sở mà thôi, coi như thật sự kéo xuống, cũng chưa tới mức khiến cho khu Đại Trung Hoa hổ thẹn. Cho dù có, đó cũng là do Tổng giám đốc điều hành khu vực dùng người không chịu điều tra kỹ. Sau khi Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa là Hạ Hầu Khải ngã xuống, thì bộ sự nghiệp khu vực Châu Á bên này cũng sẽ xử lý theo quá trình, thuận thế bổ nhiệm người lên đảm nhiệm chức vụ tạm thời mà thôi.

Tóm lại, chuyện này cũng không có phiền toái gì tới hắn cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận