Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1262: Thời điểm không thể nhịn được nữa

Hai con mắt của Ngụy Tuyết Uyên nhìn chằm chằm vào ba người Bạch Tiểu Thăng, mặt mũi tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ, tại sao lại tới chỗ này.

Những người này không phải từ Hoa Hạ tới sao, còn phải ở nhờ trong nhà của cái tên da đen tên là Tôn Jerry kia nữa, cũng không có tra ra là người có bối cảnh thâm hậu gì. . .

Chờ chút.

Từ Hoa Hạ tới.

Ngụy Tuyết Uyên bỗng nhiên nhớ tới lời của Ngụy Tuyết Huyền nói mới vừa rồi.

Không phải ý trung nhân của Ngụy Tuyết Liên là người ở Hoa Hạ sao.

Không lẽ thật sự là hắn.

Nghĩ đến đây Ngụy Tuyết Uyên kinh hãi trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

- Anh, anh. . . anh bị sao vậy?

Ngụy Tuyết Huyền nói thầm một mình hai câu, uốn éo cái đầu, liền nhìn thấy thần sắc biến hóa trên mặt của Ngụy Tuyết Uyên, lập tức giật mình nói.

Ngụy Tuyết Uyên nghe thấy tiếng gọi của người em họ, mới liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng hồi thần lại, ánh mắt âm trầm nhìn về phía cửa ra vào.

Bên kia, vừa đúng lúc Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, cũng giật mình khi thấy được hắn.

- Anh không có gì. . .

Ngụy Tuyết Uyên nói với Ngụy Tuyết Huyền, ánh mắt khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng khẽ trầm xuống, tự nói một tiếng.

- Xem ra, đây thật sự là oan gia ngõ hẹp a.

Dứt lời, Ngụy Tuyết Uyên nhếch miệng hiện lên một nụ cười khác thường, bên trong ánh mắt còn lộ ra một tia hung tàn.

Ngụy Tuyết Huyền nghi ngờ nhìn thần sắc của người anh họ, lại đưa mắt nhìn qua bên phía người thanh niên trẻ tuổi dẫn đầu kia, cảm giác bên trong này có gì đó khuất tất.

Bên kia.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn thấy Ngụy Tuyết Uyên, tự nhiên hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn thấy.

- Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Lâm Vi Vi nhịn không được kinh ngạc, hỏi.

Gia tộc nhà họ Ngụy là một gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy ở bản địa, chính là một gia tộc tài phiệt đẳng cấp Thế Giới, người có thể có đủ tư cách đi vào chỗ này, tự nhiên không có một ai là hạng người bình thường.

Chỉ là không nghĩ tới, cái tên "Jose" trước mắt này, một mực nảy lên xung đột với bọn họ, bối cảnh của hắn cũng cường đại như thế.

Những chuyện trước đây khiến hắn mất mặt không thoải mái, hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao.

Trong lòng Lâm Vi Vi lúc này mới nhịn không được mà xiết chặt lại.

Câu nói với thái độ kinh dị này của nàng, bị Lão Vương dẫn đường nghe được. Lão Vương án theo ánh mắt của Lâm Vi Vi nhìn theo một chút, lập tức kinh ngạc.

- Nguyên lai, các cô cậu đã gặp qua Tuyết Uyên thiếu gia rồi sao?

m thanh nghi vấn này của Lão Vương, bất quá chỉ là thuận miệng mà nói ra, lại bỗng nhiên nhìn thấy ba vị khách nhân tôn quý, đồng loạt quay mặt nhìn về phía hắn, ánh mắt càng trở nên hoàn toàn chấn kinh.

Lão Vương còn bị hù cho giật mình.

Chỉ mới nói là nhận biết Tuyết Uyên thiếu gia mà thôi, có cần phản ứng lớn như vậy hay không?

- Hắn, chính là Ngụy Tuyết Uyên sao?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cả kinh hỏi.

- Đúng vậy a. Hắn chính là Tuyết Uyên thiếu gia a. Vị đứng bên cạnh người Tuyết Uyên thiếu gia kia, chính là Tuyết Huyền thiếu gia, đều là anh họ của Tuyết Liên tiểu thư.

Lão Vương nói thêm.

- Vừa rồi nhìn phản ứng của ngài với mấy vị đây, chắc hẳn là nhận biết Tuyết Uyên thiếu gia sao?

Dứt lời, Lão Vương nhịn không được mới hỏi.

- Chúng ta quen biết một người tên là Jose tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng khẽ than nhẹ một tiếng.

Nếu như biết rõ Jose chính là Ngụy Tuyết Uyên, là anh họ của Ngụy Tuyết Liên, thì lúc trước hắn sẽ không để cho người ta nhận phải khó chịu như thế.

Tạo hóa trêu ngươi a.

Vừa rồi, bản thân mình còn nghĩ phải khiêm tốn hơn một chút, lấy đại cục làm trọng, tuyệt không thể xảy ra chuyện gì không thoải mái với người cùng thế hệ trong nhà họ Ngụy.

Kết quả không nghĩ tới, bản thân mình hai lần nhục nhã tên Jose, lại là con cháu nhà họ Ngụy Ngụy Tuyết Uyên.

Bạch Tiểu Thăng dứt khoát thở dài một tiếng, trong lòng thầm cảm khái lão thiên bày với mình một trò đùa thật lớn.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không nhịn được nhìn nhau, trong lòng cũng âm thầm cười khổ.

- Jose tiên sinh chính là tên tiếng anh của Tuyết Uyên thiếu gia, chuyện này thì tất cả mọi người đều biết đến. Nguyên lai các ngài đã sớm nhận biết a.

Lão Vương thoải mái cười nói.

- Ừm, không những thế, hai bên còn khắc sâu ấn tượng lẫn nhau. Ngài cũng không cần đi theo nữa, để chúng tôi tự đi qua là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng đối với vị Lão Vương này nói.

- Vậy thì lão không quấy rầy ngài cùng với Tuyết Uyên thiếu gia ôn chuyện nữa.

Lão Vương nở nụ cười, sau đó cung kính hạ thấp người.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Lão Vương liền quay người rời đi.

Lão cũng không biết, giữa hai người Bạch Tiểu Thăng cùng với Ngụy Tuyết Uyên "Cừu hận" bao sâu, một hồi lỡ như làm không tốt, tràng diện trở nên khó xử, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn lão chịu liên luỵ.

Đuổi Lão Vương đi rồi, Bạch Tiểu Thăng mới mang theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi về phía hai người Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền bên kia.

Loại trường hợp này, muốn tránh cũng tránh không được.

Vậy thì cứ dứt khoát kiên trì tiến lên thôi.

Trong lúc đi qua, tâm tư của Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng vận chuyển, lặp đi lặp lại lời nói khuyên bảo bản thân mình.

Một hồi nữa, thái độ của hắn phải hòa nhã hơn, phải kiềm chế một chút, dù sao tên này cũng là anh họ của Tuyết Liên a.

Coi như Ngụy Tuyết Uyên làm người không được tốt lắm, nhưng ít nhiều gì thì hắn đối với Tuyết Liên cũng là một vị huynh trưởng, nên có sự bao dung và tôn trọng.

Bạch Tiểu Thăng cũng quyết định nhịn một chút.

Nếu như lần đầu tiên mà hắn tới bái phỏng nhà họ Ngụy, liền bày ra biểu hiện "Đường hoàng ương ngạnh", sẽ trở thành loại người không có giáo dưỡng trong mắt người kahcs, cũng sẽ tạo và để lại ấn tượng cực xấu cho mấy vị trưởng bối nhà họ Ngụy.

Tuy rằng, Bạch Tiểu Thăng cũng nghĩ tới chuyện thay thế Tuyết Liên giáo huấn cái tên anh họ này, nhưng rõ ràng đó không phải là ngày hôm nay.

Bạch Tiểu Thăng cũng đem quyết định này chôn sâu tận đáy lòng.

Dù sao, vẫn còn nhiều thời gian, chỉ cần hôm nay không có trở ngại gì, về sau sẽ còn rất nhiều cơ hội.

Vừa rồi, ba người Bạch Tiểu Thăng cùng với Lão Vương xì xào bàn tán, Ngụy Tuyết Uyên cũng không có nhàn rỗi.

Hắn đem chuyện phát sinh xung đột với Bạch Tiểu Thăng, giản lược lại nội dung kể lại cho Ngụy Tuyết Huyền ở bên cạnh.

Đương nhiên, Ngụy Tuyết Uyên cũng sẽ không nói rằng mình không phải, mà là lựa tình tiết Bạch Tiểu Thăng ngông cuồng ngạo mạn để nói.

Nghe thấy thế, Ngụy Tuyết Huyền ngay lập tức trừng lớn mắt.

Ngụy Tuyết Huyền đối với sự đãi ngộ mà người em họ Ngụy Tuyết Liên đang nhận được đã cực kỳ khó chịu, tự nhiên ấn tượng của hắn đối với Bạch Tiểu Thăng sẽ không quá tốt, lại thêm Ngụy Tuyết Uyên chính là vị huynh trưởng mà Ngụy Tuyết Huyền kính trọng, coi như trong ngôn ngữ của Ngụy Tuyết Uyên rõ ràng có sự sai lầm và bất công, nhưng đối với Ngụy Tuyết Huyền lại không đáng kể là bao, nghe xong lại thấy Bạch Tiểu Thăng không tốt.

- Hắn tính là thứ gì, cũng xứng tới nhà chúng ta. Thậm chí Ngụy Tuyết Huyền còn thấp giọng mắng, nhìn thấy mấy người Bạch Tiểu Thăng chạy tới, thì ánh mắt trở nên lạnh lùng vô cùng, thậm chí mơ hồ còn mang theo địch ý.

Ngụy Tuyết Uyên vui vẻ nhìn một màn này.

Bên kia, William cũng phát hiện ra ba người Bạch Tiểu Thăng, đồng dạng hắn cũng vô cùng giật mình, im lặng không một tiếng động đi tới, đứng ở sau lưng của Ngụy Tuyết Uyên, mỉm cười nhìn một màn kịch hay sắp phát sinh trước mắt.

- Nha, đây là ai vậy? Đợi đến khi Bạch Tiểu Thăng với nụ cười chân thành ở trên mặt đến gần một chút, Ngụy Tuyết Uyên đưa tay ngăn lại, đối với Bạch Tiểu Thăng đang giương một tay cầm ly rượu đỏ, cười hỏi.

m thanh của hắn vang lên như thế, những vị khách mời ở chung quanh kia tự nhiên chú ý tới.

Rất nhiều người liếc mắt nhìn qua, rơi xuống trên người của Bạch Tiểu Thăng, dù sao hắn cũng là người cầm đầu trong ba người kia.

- Đây là ai vậy, nhìn rất lạ mặt nha.

- Không rõ lắm, bất quá Tuyết Uyên thiếu gia chủ động chào hỏi, hẳn là không phải là người bình thường đi.

- Cũng không biết là thuộc gia tộc nào tới, ai biết được?

Rất nhiều khách mời âm thầm nghị luận, càng ngày càng nhiều người quăng ánh mắt hiếu kỳ tới.

- Jose tiên sinh, không phải, tôi phải gọi cậu là Ngụy Tuyết Uyên tiên sinh, hay hoặc là anh họ đây. Thật không nghĩ tới, nguyên lai là người một nhà. Những chuyện trước đây, quả thực là đắc tội rồi. Nếu như có chỗ nào quá phận, mong được tha thứ. Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bạch Tiểu Thăng rất ít khi chịu thua, càng đừng đề cập đến chuyện mà bản thân không sai, những lời hiện tại mà hắn nói với Ngụy Tuyết Uyên này, đã coi như là "Thấp kém", tư thái hạ thấp.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thì giữ im lặng, bọn hắn cũng biết rõ, Bạch Tiểu Thăng bởi vì tình yêu với Ngụy Tuyết Liên, mới đành phải nuốt giận vào bụng, ja thấp tư thái, chỉ hi vọng cái người anh họ Ngụy Tuyết Liên này, không nên quá phận.

- Nha. Tôi đảm đương không nổi tiếng anh họ này của ngươi a, tốt nhất là đừng có kêu. Còn nữa, xem như ngươi nói xin lỗi với ta? Ngươi có làm gì quá phận đâu? Là do ta, không nên đi trêu chọc ngươi a. Ngữ khí của Ngụy Tuyết Uyên bất thiện, nụ cười lộ ra sự trào phúng.

- Nếu như cách làm của tôi trước đây khiến cho Tuyết Uyên tiên sinh có cái gì không thoải mái, cá nhân tôi xin nói lời xin lỗi, hi vọng anh rộng lượng, rộng lòng tha thứ. Bạch Tiểu Thăng đến gần hơn một chút, vẻ mặt vẫn vui cười như cũ mà chống đỡ, án theo yêu cầu của Ngụy Tuyết Uyên, không có tiếp tục xưng hô là anh họ nữa, mà dùng ngôn từ khẩn thiết nói.

Bạch Tiểu Thăng xem như liên tục bày ra vẻ mặt vui cười, hết sức cầu hoà.

Loại tư thái thấp kém này, khiến cho Ngụy Tuyết Uyên cảm thấy rất thoải mái.

- Trước đây, ngươi không phải ngông cuồng lắm à, hai lần ba phen làm ta mất hết mặt mũi, ngươi cũng có ngày hôm nay. Chỉ có điều, thái độ của hắn càng trở nên ác liệt, không che giấu nụ cười lạnh trên mặt một chút nào, trào phúng nói.

Ánh mắt của Ngụy Tuyết Huyền lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt rõ ràng có chút xem thường.

Nhìn xem sắc mặt cùng với bộ dáng thấp kém này.

Dạng người này, cũng xứng là người kết thân với Ngụy gia sao?

Càng khỏi phải nói, người cầu thân lại là Ngụy Tuyết Liên, là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng cho chức vị gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Ngụy này.

Ngươi xứng sao?

Bên trong ánh mắt của Ngụy Tuyết Huyền thẩm thấu ra tầng ý tứ này.

- Tuyết Huyền tiên sinh. Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười chào hỏi với Ngụy Tuyết Huyền, tự nhiên nhìn ra tầng ý tứ này.

Bất quá Bạch Tiểu Thăng vẫn bất động thanh sắc như cũ, nhịn.

Đối mặt với sự chào hỏi của Bạch Tiểu Thăng, Ngụy Tuyết Huyền chỉ hừ lạnh một tiếng, liền coi như là đáp lại.

Loại thái độ này, càng lộ ra sự khinh miệt.

Chu vi xung quanh có biết bao nhiêu con người đang giương mắt lên nhìn lấy, lập tức thấp giọng nghị luận.

- Tôi cảm thấy. . . Không khí này hình như không thích hợp a. Người mới tới này, tựa hồ như không được lòng hai người Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền a.

- Đúng vậy, nhìn cái mũi không phải cái mũi, mắt không phải mắt, hai vị nhân tài kiệt xuất này của Ngụy gia, thần sắc và thái độ căn bản là muốn cho đối phương ở trước mặt mọi người cảm thấy khó xử a.

- Cuối cùng người tới là ai vậy? Tôi cũng đến Ngụy gia nhiều lần rồi, cũng không có gặp qua người được đối đãi như vậy, bất luận gia tộc lớn hay nhỏ, người ta đều đối xử bình đẳng a.

- Chậc chậc, mặc kệ như thế nào, nhất định là nhà họ Ngụy chiếm lý, không phải vậy thì người kia làm sao vẫn một mực duy trì bộ dạng phục tùng thuận mắt như thế. Chậc chậc, nếu là ta nhận được loại đãi ngộ như thế này, thật sự là không có mặt mũi mà chờ đợi tiếp nữa.

Đám người chậc chậc ngợi khen, nghị luận ầm ĩ.

Con cháu nhà họ Ngụy cũng châu đầu ghé tai bàn tán, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Trong những người kia, cũng không thiếu hạng người thông minh.

Có người nhận biết đây chính là người mà Lão Vương đưa vào tới cửa, nhanh chóng tìm người hỏi một chút, liền rõ ràng.

- Nguyên lai, người này chính là 'Người kia'.

- Người nào a?

- Sách sách. Tại sao ngươi lại trì độn ngu ngốc như vậy, chính là 'Người kia' a, người mà chị Tuyết Liên yêu thích đó.

- Há, chính là hắn sao?

- Sao nhìn thấy chẳng có một chút gan dạ nào vậy, để cho anh Tuyết Uyên răn dạy như thế.

- Dạng người này, cũng không biết xấu hổ mà tới bái phỏng cửa nhà họ Ngụy chúng ta à?

Ngay cả những người con cháu nhà họ Ngụy, cũng liên tiếp phát ra âm thanh khinh thường.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều nghe được những cái âm thanh kia, âm thầm nhíu mày khó chịu.

Tin tưởng Bạch Tiểu Thăng cũng nghe được, nhưng hắn, vẫn biểu hiện bất biến như cũ, nhịn xuống.

- Định lực rất tốt nha. William nhìn tất cả ở trong mắt, trong lòng thầm nói.

- Ngươi đến nhà họ Ngụy chúng ta, chắc hẳn là vì Tuyết Liên mà tới đi. Ngụy Tuyết Uyên bưng chén rượu lên, cười nhìn Bạch Tiểu Thăng và nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu đồng ý.

- Vậy ngươi cảm thấy, ngươi xứng với em họ của ta sao? Phải biết rằng, nàng ở trong nhà của chúng ta chính là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, không nói khoa trương, khả năng trong tương lai thậm chí có thể là gia chủ của nhà họ Ngụy. Chỉ bằng ngươi, mà cũng muốn đến nhà họ Ngụy ta biểu đạt sự ái mộ đối với nàng sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một người bình thường trong một gia đình phổ thông không biết tên đến từ Hoa Hạ, ngay cả cái bối cảnh gia tộc cũng không có, ngươi cảm thấy mình xứng sao? Ngươi hôm nay tới đây, để cho ta cảm thấy, Tuyết Liên thật sự là người quá mức tùy hứng, căn bản là tâm trí không được thành thục, hoàn toàn có lỗi với những gì mà gia tộc giao phó, bồi dưỡng. Thế mà dám làm bừa như vậy, chính là làm loạn. m thanh của Ngụy Tuyết Uyên dần to lên, sau đó cười to nói.

Bạch Tiểu Thăng đối mặt với một phen cao giọng trào phúng của Ngụy Tuyết Uyên, liền sửng sốt.

Hắn vạn lần không ngờ đến, Ngụy Tuyết Uyên vậy mà ở trước mặt mọi người nói ra lời nói này.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng giật mình vô cùng.

Hiện trường, mọi người xôn xao cả lên.

- Cái gì, hắn chính là vì Ngụy Tuyết Liên tiểu thư mà tới.

- Còn muốn bày tỏ sự ái mộ.

- Lại không có bất kỳ cái thân phận và bối cảnh gì?

- Người này. . . không phải là bị điên rồi sao?

Bốn phía vang lên tiếng bàn luận lộn xộn.

- Đây chẳng phải gọi là gọi Cóc Ghẻ mà đòi ăn thịt Thiên Nga sao.Có người cất giọng nói một câu.

Lập tức, tiếng cười vang lên khắp sảnh.

Rất nhiều người dùng lời lẽ chế giễu cùng với ánh mắt thương hại nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt nghiêm chỉnh như đang nhìn một tên ngu ngốc không biết trời cao đất rộng, một tên hề chính cống.

Hâm mộ Ngụy Tuyết Liên, đồng thời đến nhà nịnh nọt lấy lòng, mấy năm này mỗi năm đều có người như thế, cũng không phải là cái sự tình hiếm lạ gì.

Nhưng mà, những người kia, đều là những người có tư bản a.

Đâu có như cái vị ở trước mặt này, là một người bình thường đến từ một gia đình bình thường, lại vọng tưởng trèo lên danh gia vọng tộc đỉnh cấp, nhảy một cái bay lên nhánh cây liền muốn biến thành Phượng Hoàng sao?

Đây quả thực chính là muốn thiên đại chuyện tốt sao.

Con ếch lười còn muốn ăn thịt thiên nga cũng không đủ để hình dung chuyện này.

- Thân là một nam nhân, vậy mà không biết xấu hổ như thế, chạy đến chỗ tầng thứ như chúng ta đây, muốn một lần lên trời, còn biết xấu hổ hay không hả?

- Cũng không biết rõ hắn làm sao có thể vào cửa.

- Có lẽ, Tuyết Liên tiểu thư coi hắn như là bằng hữu, nên mới cho hắn tiến vào a.

- Không biết xấu hổ như vậy, người không biết trời cao đất rộng, đuổi ra ngoài là được.

- Tôi cảm thấy cũng phải.

Các loại thanh âm trào phúng châm biếm nhao nhao vang lên.

Dưới sự điểm chỉ của mọi người, Bạch Tiểu Thăng quả thực trở thành một người ti tiện, vô liêm sỉ.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bỗng nhiên biến sắc, trong mắt hoàn toàn tức giận.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, cái tên Ngụy Tuyết Uyên này cư nhiên lại âm độc như thế, khiến cho Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt mọi người trở thành mục tiêu công kích.

Đây là ở trước mặt mọi người nhục nhã lòng tự tôn của một người đàn ông.

Làm quá phận đến mức như thế, tuyệt đường như thế sao?

Ngụy Tuyết Uyên cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn muốn chính là tuyệt tình như thế.

Hơn nữa, hắn không có nói sai, điểm nào không phải lời nói thật chứ.

Ngôn từ nhục nhã chân chính, cũng không phải do hắn nói, mà ung dung đến từ miệng của mọi người ở chung quanh.

Hắn làm sao có thể quản được người khác nghị luận cái gì sao?

Chuyện này, nếu như bản thân Bạch Tiểu Thăng chịu không được, trở mặt ở trước sự chứng kiến của mọi người, xảy ra xung đột ngôn ngữ cùng với hắn, thậm chí là động thủ đối với hắn, đó mới mới là chuyện tốt đây.

Chuyện tốt của người em họ Ngụy Tuyết Liên này, sẽ bị hủy hoại trong tay của mình.

Ngụy Tuyết Uyên thầm nói.

Kể từ đó, trong cơn tức giận thì cái con nha đầu kia có thể như thời gian trước âm thầm rời khỏi gia tộc hay không?

Lần này, tin tưởng rằng các vị chú bác kia cũng sẽ không đồng ý cho nàng trở lại.

Coi như không vì mục đích này, thì hắn cần gì phải cho Ngụy Tuyết Liên chút mặt mũi chứ, phải khách khí đối với cái tên họ Bạch này.

Càng đừng đề cập đến chuyện, tên họ Bạch này, hai ba lần nhục nhã mình.

Trong mắt của Ngụy Tuyết Uyên tràn ngập khoái ý.

Thù mới hận cũ bên ngoài cộng với lợi ích trong gia tộc, hôm nay rõ ràng, hắn muốn gây khó dễ cho Bạch Tiểu Thăng, không bước qua được cái nấc thang này của hắn.

Đối mặt với sự chỉ trỏ bàn tán mỉa mai của mọi người, đối mặt với sự trào phúng của Ngụy Tuyết Uyên, hay là Ngụy Tuyết Huyền đang âm thầm cười lạnh kia, thì ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng chỉ có lạnh lùng.

- Cái tên tiểu tử ở đối diện kia, sao lại có thể bảo trì thái độ bình thản như thế? Hỉ nộ không sợ hãi, tâm tư nội liễm. Tựa hồ như. . . Không đơn giản. Thấy William ở sau lưng Ngụy Tuyết Uyên ngầm ngầm kinh dị, hắn cũng cái nhìn bất đồng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thẳng vào Ngụy Tuyết Uyên.

Nói thẳng ra, vốn dĩ hắn không muốn xảy ra xung đột với đối phương, thậm chí có thể nhẫn nhịn một chút để hai bên có thể thoải mái với nhau.

Nhưng mà đối phương, lại dám công kích Ngụy Tuyết Liên. Lại còn dùng lời lẽ bỉ ổi như thế.

Vậy hắn nhịn không được.

Thời điểm không thể nhịn được nữa, vậy cũng không cần phải nhẫn a.

- Ngụy Tuyết Uyên tiên sinh, cậu bây giờ, ở Ngụy gia là có thân phận gì? Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên hỏi.

Ngụy Tuyết Uyên hơi nheo mắt lại.

Ngụy Tuyết Huyền cũng nhịn được mà hơi hất cằm lên, thái độ lạnh nhạt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu là gia chủ của nhà họ Ngụy này sao? Hay là người chưởng quản một sản nghiệp trọng yếu nào đó của nhà họ Ngụy này, mà có quyền nói chuyện với nhân vật mấu chốt cực lớn? Bạch Tiểu Thăng tâm bình khí hòa hỏi.

m thanh của hắn không cao, nhưng từng chữ thốt ra rõ ràng, khiến cho mọi người ở bốn phía đều nghe được.

- Ta. . .

Ngụy Tuyết Uyên vốn muốn nói "Ta có cái địa vị gì, thì liên quan chó gì tới ngươi", nhưng Bạch Tiểu Thăng lại không cho hắn có cơ hội để nói.

- Cậu chẳng là cái thá gì. m thanh của Bạch Tiểu Thăng trầm xuống.

- Thậm chí cậu cũng không có tư cách đi hải ngoại, quản lý những sản nghiệp trọng yếu khác của nhà họ Ngụy.

- Vậy cậu, có cái tư cách gì mà bình phẩm tôi? m thanh của Bạch Tiểu Thăng trầm bồng du dương.

- Người chọn tôi tới đây, tương lai lại là gia chủ của nhà họ Ngụy, người cho phép tôi hôm nay tới, lại là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Ngụy, còn có một nhóm các vị trưởng bối khác của Ngụy gia.

- Cậu lại nhục nhã tôi như vậy, chẳng phải là trước mặt mọi người phủ định đồng thời khinh mạn quyết định của các vị trưởng bối trong gia tộc sao, ngươi đây là không coi bề trên ra gì, chính là bất hiếu.

- Huống hồ lại không lựa lời mà nói như thế trước mặt mọi người, cậu quả thực là đang vũ nhục sự giáo dưỡng của nhà họ Ngụy. Quả thực không xứng là con cháu của Ngụy gia chút nào.

Bạch Tiểu Thăng không có dùng giọng thâm trầm, không nâng cao âm thanh, chỉ bình bình một câu đi theo một câu, bình thản lại vững vàng, mỗi chữ mỗi câu đều truyền đến trong tai của mỗi người, không cần một câu chữ thô tục nào, mắng cho Ngụy Tuyết Uyên máu chó phun đầy đầu.

Bốn phía mọi người nghe xong liền sửng sốt, nghe đến choáng váng mặt mày.

Hai người Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền vạn lần cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng lại dám nói như thế.

Thần sắc của bọn hắn trong nháy mắt trở nên kinh sợ.

- Thứ hỗn trướng, nơi này không phải chỗ cho ngươi làm càn.

Ngụy Tuyết Huyền giận dữ, đoạt lấy chén rượu trong tay của anh họ, trực tiếp nâng ly lên giội về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lôi Nghênh ở sau lưng của Bạch Tiểu Thăng phản ứng cực nhanh, Ngụy Tuyết Huyền vừa động, hắn đang ngây người ở bên cạnh liền trực tiếp đoạt lấy khay ở trong tay của người hầu bàn xông lên.

Chén rượu kia vừa giội đi qua, trực tiếp rơi vào trong khay, sau đó bị hất lên, theo đường cũ trở về.

Hai người Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền vội vàng loạng choạng không kịp chuẩn bị, bị rượu đang nay trở về rượu đổ ập xuống người, la hét ầm lên tựa như mấy nữ nhân, vô cùng chật vật.

- Khốn nạn, họ Bạch, ngươi dám giương oai ở đây. Người đâu, đem bọn hắn đuổi ra ngoài cho ta.

Ngụy Tuyết Uyên một bên kinh hoàng lau rượu trên tóc, một bên vô cùng giận dữ hô to.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm thở dài.

Xem ra, ngày hôm nay tạo ra động tĩnh nhỏ là không được rồi.

Đã như vậy hắn liền phụng bồi thật tốt, đem sự tình làm lớn lên, khiến cho mấy vị trưởng bối của Ngụy gia đến phân xử thử xem thế nào

Đang lúc thời điểm Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị không thèm đếm xỉa đến thái độ của hai tên kia, thì có người nhanh chân đi vào trong đại sảnh này, âm thanh đáng yêu vô cùng nói.

- Nha, nơi này thật náo nhiệt a. Làm sao, tiệc rượu đổi thành vở kịch Đông Phương hắt nước tiết à. Chậc chậc, Ngụy Tuyết Uyên, ngươi được a, động một tí là ra lệnh. Tốt thôi, vậy ngược lại ta muốn xem xem, là ai dám đến đuổi bọn họ ra ngoài. Ai dám đuổi bạn của Bạch Nguyệt Phong ta.

Bạch Nguyệt Phong, đến rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận