Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1410: Những người đó là bạn của tôi! (1)

- Đừng cản đường, tránh ra.

Nữ nhân lại lần nữa không chút khách khí mệnh lệnh cho Bạch Tiểu Thăng.

Đối mặt với thái độ này, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn khách khí.

- Tại sao chúng ta phải tránh ra, là các người tới sau nên đứng ở sau mà xếp hàng.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng đáp trả.

Người phụ nữ kia sững sờ, người đàn ông cũng nhìn thẳng Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt sắc bén.

- Xếp hàng là chuyện của các người, chúng ta không cần!

Người phụ nữ kia hừ lạnh một tiếng.

Giống như là để chứng minh cho lời nói của nàng, tên mập quản gia cách đó không xa đã phát hiện bọn hắn, vậy mà lại trực tiếp chạy tới, nụ cười chân thành.

- Phong Mạch Ngữ tiên sinh, Phong Mạch Yên tiểu thư, các người không cần xếp hàng, có thể trực tiếp tiến vào trong.

Một câu nói này của lão quản gia lập tức khiến cho người phụ nữ gọi là Phong Mạch Yên cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, lưu lại một ánh mắt khinh miệt, muốn cất bước đi vào trong.

Cái người đàn ông gọi là Phong Mạch Ngữ cũng có cái biểu tình này.

Lôi Nghênh vừa sải bước ra, trực tiếp ngăn ở trước mặt họ.

Bởi vì cái thái độ hai người kia đối với Lâm Vi Vi, hắn đã sớm tức giận đầy bụng, giờ phút này dáng vẻ hung ác, sắc mặt cũng lạnh lẽo vô cùng.

Phong Mạch Ngữ, Phong Mạch Yên đối mặt với một người đàn ông thình lình đứng ra chặn của cũng rất giật mình.

- Cậu muốn làm gì !

Phong Mạch Yên la lớn một tiếng.

- Bạn của tôi nói các người phải đứng xếp hàng.

Giọng của Lôi Nghênh lạnh như băng.

- Còn nữa, các người thiếu cô ấy một lời xin lỗi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ về phía Lâm Vi Vi, không nhanh không chậm nói ra.

Có lẽ là chưa bao giờ bị người uy hiếp như thế bao giờ, đôi nam nữ họ Phong kia lập tức thay đổi sắc mặt, khó coi vô cùng, nhưng lại lộ ra tức giận.

- Các ngươi kêu ta xếp hàng, còn xin lỗi ! Các ngươi có biết chúng ta là ai không !

Phong Mạch Yên giận dữ nói.

Phong Mạch Ngữ cũng nổi giận đùng đùng, hỏi lão quản gia.

- Chuyện này là như thế nào !

Biểu lỗ của lão quản gia cũng bỗng nhiên biến đổi, nhưng vẫn bảo trì sự khiêm tốn như cũ, trấn an đôi nam nữ họ Phong kia an tâm chớ vội.

Sau đó, hắn quay người nói với Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh.

- Hai vị cũng đều là khách của Antonio tiên sinh, có lẽ cũng có va chạm với hai vị khách quý này, nhưng cũng mời hai vị xem trên mặt mũi của Antonio tiên sinh một chút, đừng làm khó tôi có được hay không.

Lão quản gia này hàm dưỡng không tệ, lại còn khiêm tốn khách khí.

Cộng thêm đôi nam nữ họ Phong kia cũng rất mạnh miệng, nhất thời sẽ không chịu cúi đầu.

Khiến cho bọn hắn cúi đầu, hoặc là đánh tới phục, hoặc là dùng thân phận địa vị ép đến khi bọn hắn cúi đầu.

Nhưng rất hiển nhiên là hai cái thủ đoạn này cũng đang được Bạch Tiểu Thăng sử dụng một lúc.

Bạch Tiểu Thăng phất tay với Lôi Nghênh, ra hiệu hắn để hai người kia đi qua, sau đó mặt không biểu tình mà quay qua nói với Phong Mạch Ngữ, Phong Mạch Yên.

- Tôi nể mặt mũi của Antonio tiên sinh, còn nữa.

- Hai vị hãy nhớ kỹ, bây giờ hai người các ngươi ngạo mạn vô lý, rồi cũng sẽ có lúc hai người vì đó mà trả giá.

Lời nói này của Bạch Tiểu Thăng dẫn đến một cái cười lạnh trào phúng của Phong Mạch Ngữ và Phong Mạch Yên.

- Thật tốt, vậy chúng tôi sẽ đợi đến lúc đó !

- Đừng để chúng tôi thất vọng nha.

Hai người ở trước mặt giễu cợt Bạch Tiểu Thăng.

Phong Mạch Yên càng trực tiếp nói với lão quản gia một câu.

- Một hồi nữa hãy kiểm tra thân phận thật sự của bọn hắn cho cẩn thận, đừng để cho cái a miêu a cẩu nào cũng có thể tùy tiện vào đây.

Lão quản gia hơi khom người.

Phong Mạch Ngữ, Phong Mạch Yên vênh vang đắc ý tiến vào pháo đài.

Lão quản gia lại quay sang ba người Bạch Tiểu Thăng, mặt mỉm cười nói.

- Ba vị, thư mời của các vị đâu?

Trên mặt quản gia của tửu trang Filo tràn đầy nụ cười, chờ đợi bọn người Bạch Tiểu Thăng đưa thiệp mời ra.

Tuy nói hai vị con cháu nhà họ Phong là Phong Mạch Ngữ và Phong Mạch Yên đã lên tiếng, để cho hắn kiểm tra cẩn thận thiệp mời của ba người này và cả thân phận nữa, nhưng mà thật ra lão quản gia cũng không có ý muốn làm khó dễ ba người, dù sao người tới cũng là khách, mà Antonio tiên sinh cũng đã đặc biệt phân phó, không cần phải phân chia các khách mời theo cao thấp mà đối đãi với họ.

Đương nhiên là quản gia của tửu trang cùng với tớ cũng chỉ được yêu cầu thái độ đối đãi với các khách mời là giống nhau.

Trên thực tế thì ở các phương diện khác thì các loại đãi ngộ cũng không giống nhau.

Giống như khách quý thì có thể trực tiếp đi vào bên trong, không cần phải xếp hàng kiểm tra thiệp mời thật giả ra sao.

Đương nhiên lão quản gia cũng biết, trong đây cũng có những khách mời có lai lịch bất phàm nhưng lại làm việc khiêm tốn, cũng có thể tuân theo quy củ mà xếp hàng đi vào trong.

Trong mắt lão quản gia thì ba người trước mặt này tuy nhìn còn rất trẻ, chợt nhìn thì cũng bình thản không có gì lạ, nhưng mà mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân, từng lời nói của bọn họ lại cho hắn cảm giác như có như không, siêu phàm thoát tục.

Cho nên lão quản gia vẫn suy trì tư thái khiêm tốn với ba người.

Những khách mời xếp sau ba người Bạch Tiểu Thăng, cũng nghển cổ lên nhìn ba người, trong ánh mắt mang theo vẻ hiếu kỳ.

Bọn họ đều nhận ra con cháu nhà họ Phong, vừa rồi nghe mệnh lệnh nhường đường của Phong Mạch Ngữ, Phong Mạch Yên thì đều không dám làm trái ý.

Vậy mà ba người phía trước không cho bọn họ mặt mũi, điều này khiến cho ba người rất là ngạc nhiên.

Lẽ ra tham gia cái loại quy cách tiệc rượu này, lại không biết con cháu nhà họ Phong, việc này rất không có khả năng.

Nếu mà đã dám đối đầu trực tiếp với con cháu nhà họ Phong, chắc chắn là họ đã có chỗ dựa vững chắc, tối thiểu nhất thì thế lực sau lưng bọn hắn cũng không thua gì nhà họ Phong.

Ánh mắt mọi người nhấp nháy, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc.

Thế nhưng mà những người trong thế lực ngang bằng với nhà họ Phong lại còn cần phải xếp hàng sao?

Tất cả khách mời ở đây đều nghĩ như vậy.

Nhóm mấy người Bạch Tiểu Thăng giống như là mâu thuẫn với mọi người, đứng đó thu hút ánh mắt của bao người nhìn bọn họ.

Dưới sự soi mói của mọi người, Lâm Vi Vi giải thích với lão quản gia.

- Quản gia tiên sinh, vừa rồi thiệp mời của chúng tôi đã bị rơi vào trong ao nước, bị ướt tới không nhìn thấy gì nữa, cho nên bây giờ chúng tôi không có thiệp mời. Nhưng mà chúng tôi đã từng gặp qua Antonio tiên sinh một lần, từng được hắn chính miệng mời một lần. Ngài xem cái này cũng có thể chứ?

Trong lúc đang nói chuyện Lâm Vi Vi đưa tới một tấm danh thiếp tinh xảo.

Lão quản gia khẽ giật mình, cầm qua danh thiếp, nhìn một chút.

Xác thực, đây là danh thiếp của Antonio tiên sinh.

Nhưng mà những năm gần đây Antonio tiên sinh rất ít khi đưa danh thiếp của mình cho người xa lạ làm lời mời, cũng không có người nào lại bằng một tấm danh thiếp mà đến nhà.

- Các vị nhận được tấm danh thiếp này lúc nào.

Lão quản gia đã cảm thấy kiểu dáng tấm danh thiếp cũng không phải mới nhất, lập tức nhịn không được hỏi.

- Chắc cũng cỡ một hai năm trước rồi.

Lâm Vi Vi nắm bắt thời gian cũng không tốt lắm, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao cũng đã rất lâu rồi, lại còn là lúc ở nhà của Trương Hi bạn của Hạ lão mới nhận được.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu. Hắn cũng nhớ không rõ thời gian cụ thể.

- Ba người các ngài là lần đầu tiên đến đây tham gia tiệc rượu của Antonio tiên sinh?

Lão quản gia nhịn không được phải hỏi lại.

Antonio tiên sinh cũng không thường xuyên ở tửu trang để xử lý các loại tiệc rượu này, có lúc cũng đi đến những nơi khác.

Mà chỉ có lão quản gia nghênh tiếp khách mời ở nơi này vào những lúc đó, cho nên lão mới có loại nghi vấn này.

Theo lý thuyết thì nếu ba người này đã từng đến tham gia tiệc rượu này rồi, vậy thì sẽ có lần thứ nhất, nếu đã có lần thứ nhất thì đã dùng xong cái danh thiếp này rồi, làm sao lại cứ giữ mãi như vậy được.

- Vâng.

Lúc này Lâm Vi Vi gật đầu thừa nhận.

Câu trả lời này khiến cho những người xếp hàng đằng sau Bạch Tiểu Thăng không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Lần đầu tiên tới đây?

Vậy tức là nói… bọn họ căn bản không biết những người nhà họ Phong kia sao!

Cho nên, họ mới không biết sợ?

Những người vốn cho rằng thân phận của ba người Bạch Tiểu Thăng sẽ không tầm thường lập tức thất vọng.

Ngay cả tâm lý của lão quản gia cũng cảm thấy mất mát đôi chút, cho rằng tự mình nhìn nhầm.

- Vậy xin hỏi, tấm thiệp mời trước đó của ba vị là từ đâu mà có?

Lão quản gia lần nữa đặt câu hỏi.

- À, đó là một người bạn của chúng tôi đưa cho, cậu ta không tới được nên đưa cho chúng tôi, để chúng tôi tới đây tham gia.

Lâm Vi Vi giải thích.

Cái câu giải thích này khiến cho lão quản gia trợn tròn mắt.

Còn chưa có nghe qua chuyện có thể đưa thiệp mời cho người khác tới thay thế!

- Bằng vào cái tấm danh thiếp này không được hay sao, lúc trước Antonio tiên sinh có nói chúng tôi có thể tới làm khách ở tửu trang bất cứ lúc nào.

Bạch Tiểu Thăng đứng bên cạnh nhàn nhạt nói.

- Nếu là tùy tiện nhặt được một tấm danh thiếp liền có thể tham gia loại tiệc rượu thượng lưu này thì còn gì cần tới thiệp mời làm cái gì nữa?

Đã có người xếp ở sau lưng Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mà lầm bầm, trong giọng nói có chút cười lạnh.

- Đúng vậy nha, dùng danh thiếp tới tham gia tiệc rượu, những năm gần đây tôi đều chưa thấy bao giờ.

- Không sai, tôi còn nhớ hai năm trước mới có người như thế này, nhưng mà từ năm ngoái tới nay là chưa từng nghe qua.

- Quản gia tiên sinh, mau lên chút được không, chúng tôi đã xếp hàng rất lâu rồi!

Càng ngày càng có nhiều người lên tiếng, những giọng nói đầy bực tức cũng càng nhiều thêm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận