Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2138: Một chút phiền toái nhỏ (1)

Ở trong bữa tiệc do thân vương Hardu tổ chức, Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại gặp một đám người chạy tới bênh vực kẻ yếu cho Saitou, quả thật làm cho anh ngạc nhiên lại bất đắc dĩ, còn có chút dở khóc dở cười.

Thẳng thắn mà nói, tình trạng của Saitou lúc này đúng là nhờ anh ban tặng. Nhưng muốn nói hận anh cũng sẽ không đúng. Trước đây, Saitou còn từng cảm ơn anh, không phải là loại giả vờ đâu.

Còn nữa nói, về sau Saitou sẽ đi làm bên chỗ của anh, có thể nói anh sẽ là ông chủ Saitou.

Đám nam nữ này ở trong bữa tiệc của thân vương làm gây khó dễ cho ông chủ tương lai của Saitou là mình, đây là đạo lý gì vậy...

Bạch Tiểu Thăng cảm giác buồn cười, nhìn cậu thanh niên da đen dẫn đầu này.

Đối phương thấy thế thì lập tức híp mắt lại, khí thế hung hăng quát:

- Anh cười cái gì?

Những người khác cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt không thiện cảm, bắt đầu vây quanh.

- Các vị đã bao lâu không liên lạc với Saitou rồi?

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

Muốn giải quyết chuyện phiền toái này thì quả thật quá đơn giản, trực tiếp gọi điện thoại cho Saitou, không phải là vài phút giải thích thôi sao?

Cho nên Bạch Tiểu Thăng không chút hoang mang, Lã Vọng buông cần.

Bao lâu không liên lạc với Saitou?

Cậu thanh niên da đen và đám bạn nhìn nhau, không hiểu ý của Bạch Tiểu Thăng nhưng vẫn lạnh giọng trả lời:

- Từ lúc hắn bị cấm túc!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền gật đầu.

Cái này đúng là khó trách được.

Trước đây, Saitou quả thật vì tự mình rót nấm mốc, còn hận mình. Tin tức của đám người này quá chậm.

Bạch Tiểu Thăng biết, trước đây không lâu Saitou vẫn bị cha hắn là lão Brown cấm túc.

Chắc hẳn không chỉ là cấm túc mà còn hạn chế giao lưu với bên ngoài, đương nhiên cũng có khả năng là bản thân Saitou không muốn giao lưu với đám bạn này.

Dù sao, từng có chức vụ lớn như vậy lại bị miễn, điều này rất mất mặt.

Lại nói tiếp, Saitou kết giao với đám bạn bề này cũng quá giỏi, thế mà còn nghĩ cách giúp hắn trả thù.

Bạn bè ăn chơi trác táng bình thường, ở dưới tình huống như vậy không đều phải làm chim muông tan ra sao?

Bạch Tiểu Thăng chà chà khen ngợi.

Những người này nhất định là thông qua trên truyền thông biết được mình chịu trách nhiệm xét xử doanh nghiệp có vấn đề của tập đoàn Chấn Bắc, “làm hại" Saitou bị tạm thời cách chức, cấm túc, lần này tham gia bữa tiệc của thân vương, không biết làm sao biết được mình cũng ở đây, vì vậy qua bênh vực kẻ yếu.

Nhìn tuổi tác của bọn họ tương đương với mình nhau, có thể đi vào trong bữa tiệc này, còn dám tới "gây rắc rối" thì hẳn thân phận và bối cảnh tất nhiên không kém.

Để tránh cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, không dễ kết thúc mọi việc, Bạch Tiểu Thăng cũng không cố ý đùa bọn họ nữa, lúc này nói thẳng:

- Bây giờ Saitou đã tự do, các người gọi điện thoại cho hắn hỏi thử tình hình, xem hắn còn hận tôi hay không. Nếu như hắn còn hận tôi, các người lại nhằm vào tôi cũng không muộn. Chỉ có điều, có lẽ hắn còn có thể cảm ơn tôi đấy.

Sau khi chuyện đó chấm dứt, lão Brown không có lý do gì để lại giam giữ Saitou nữa, tất nhiên có thể gọi điện thoại được.

Bạch Tiểu Thăng cười tự tin, làm cho mấy mặt người này lộ vẻ dò xét.

- Chúng tôi không gọi được!

cậu thanh niên da đen dẫn đầu ném ra một câu, những người khác cũng dáng vẻ đó.

Xem ra không ai bằng lòng ra tay.

Bạch Tiểu Thăng thấy bên này vừa có động tĩnh lớn, xung quanh đều có người khách nhìn qua nên để tránh gây rắc rối làm lớn chuyện, anh dứt khoát nói:

- Được, vậy để tôi gọi cho.

Khi nói chuyện, vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng thản nhiên bấm điện thoại, đưa điện thoại đặt ở bên tai, ánh mắt thản nhiên nhìn những người này.

Những người này thấy Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại thật sự gọi điện thoại cho Saitou thì không khỏi nhìn nhau, nghi ngờ chờ đợi.

Chẳng bao lâu, Bạch Tiểu Thăng nghe được một câu tiếng Anh từ trong điện thoại di động của mình, vẻ tươi cười thoáng cứng đờ.

Câu tiếng Anh kai phiên dịch qua, tương đương với một câu nhắc nhở có tiếng trong nước:

- Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tới đang tắt mắt.

Saitou tắt điện thoại à?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lập tức biến đổi.

Đã là lúc này, anh ta còn có thể có chuyện gì phải tắt máy chứ!

Lúc này, trong một lớp bồi dưỡng buổi chiều nào đó, Saitou đang ngồi ở hàng cuối trong phòng học, yên tĩnh nghe giảng, màn hình điện thoại đặt trên mặt bàn tối đen.

Người giảng bài phía trước chính là giảng sư được lão Brown thuê với mức lương cao, học viên trong lớp này đều là người đứng đầu các doanh nghiệp cao cấp trong khu Châu Phi của tập đoàn Chấn Bắc, đây là một lớp huấn luyện cao cấp nội bộ.

Saitou cũng vì bắt đầu lại từ đầu nên tiến hành đào tạo sâu, muốn về sau đến chỗ của Bạch Tiểu Thăng, trước tiên sẽ làm một người quản lý doanh nghiệp đạt tiêu chuẩn để đi lên...

Nghiêm khắc mà nói, đây cũng là vì doanh nghiệp mới của Bạch Tiểu Thăng...

Bạch Tiểu Thăng gọi liền hai lần cũng không gọi được, khi thấy mấy người trẻ tuổi xung quanh đứng ngoài nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng thì lập tức nói:

- Chờ một lát, tôi gọi điện thoại cho ngài Brown, hỏi xem có tình hình gì!

Saitou tắt máy, lão Brown cũng không thể không liên lạc được. Chỉ cần lão Brown liên lạc với người bên cạnh Saitou, chuyện này lại giải quyết dễ dàng.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ như vậy.

Khi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng lật tìm số của ngài Brown và gọi ra ngoài.

Không bao lâu, Bạch Tiểu Thăng lộ ra ánh mắt cổ quái.

Anh lại nghe được tiếng nhắc nhở tương tự, lão Brown cũng tắt máy...

Thời gian này, lão Brown là người thân phận như vậy, sao lại tắt máy chứ!

Bạch Tiểu Thăng thật sự không thể nào hiểu được.

Lúc này, ở trong một cuộc họp chỉnh đốn lãnh đạo cấp cao nào đó, lão Brown đang lớn tiếng răn dạy, vừa rồi điện thoại của mấy vị lãnh đạo cấp cao không ngừng đổ chuông trong buổi họp, lão Brown trong lúc tức giận đã làm gương tắt máy trước...

Nói tới cuộc chỉnh đốn này vẫn là do Bạch Tiểu Thăng đề nghị điều tra, tiến hành kết thúc công việc, cũng là bởi vì Bạch Tiểu Thăng...

Điện thoại của hai cha con đều không gọi được, Bạch Tiểu Thăng buông tha, để điện thoại xuống, lấy điện thoại đút vào trong túi.

- Bây giờ, anh còn gì để nói nữa!

Trước mặt Bạch Tiểu Thăng, người da đen trẻ tuổi dẫn đầu kia cười lạnh nói.

- Nơi này là bữa tiệc của thân vương Hardu, không bằng chờ tới khi kết thúc, chúng ta lại từ từ nói chuyện, các người cảm thấy thế nào.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Những người trước mắt này, tính hết nam, nếu bàn về tranh đấu thì tất cả còn không khiến Bạch Tiểu Thăng phải để mắt tới.

Nhưng trong trường hợp hôm nay mà gây ra ầm ĩ thì sẽ lớn chuyện, trở về càng không dễ ăn nói với đoàn thương nghiệp và Hầu Doãn Thành.

Vì vậy, Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể nói vậy.

Nhưng bởi vậy lại có vẻ sợ hãi.

Cậu thanh niên da đen này cười lạnh đi tới, chọc chọc tay vào Bạch Tiểu Thăng và ngồi xuống bên cạnh, vẫn giơ tay khoác lên trên vai của Bạch Tiểu Thăng.

Một số người khác đều ngồi xuống sát bên hoặc phía đối diện.

- Xem ra anh còn không biết chúng tôi là ai. Thân vương là bậc cha chú của chúng tôi, chúng ta chính là nửa chủ nhân của chỗ này.

Cậu thanh niên da đen nhìn Bạch Tiểu Thăng cười gằn nói, mấy người ngồi đối diện bĩu môi:

- Bọn họ là con cháu thương nhân cao quý nhất trong bữa tiệc này. Đám người chúng tôi có ấn tượng rất tốt trong lòng các bậc cha chú. Chỉ cần chúng tôi thống nhất về cách nhìn nhận vấn đề, cho dù có ra tay với anh ở đây, tất nhiên có thể đổ tội danh khiêu khích lên trên đầu anh! Đến lúc đó, tôi xem anh ăn nói với mọi người thế nào!

Đây rõ ràng là muốn hãm hại Bạch Tiểu Thăng.

Cậu thanh niên da đen cười lạnh nói:

- Anh hại người bạn của chúng tôi, đánh anh một trận cũng là nhẹ, chúng tôi không bằng làm cho anh thân bại danh liệt, trên bữa tiệc này có người trong giới truyền thông, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua một tin tức lớn như vậy đâu. Đến sáng mai, tin tức anh tấn công người trong hoàng tộc sẽ được truyền ra, tôi xem anh làm thế nào!

Bạch Tiểu Thăng đen mặt, giơ tay lên đẩy cánh tay của đối phương ra.

- Anh muốn ra tay ở đây sao?

Cậu thanh niên da đen lập tức cười lạnh nói:

- Tôi cho anh biết, hôm nay chính là cục diện chết của anh! Anh biết anh kém hơn chúng tôi chỗ nào không? Chính là thân phận đấy. Ở đây chúng ta nói cái gì cũng có người tin, mà anh chỉ là một người ngoài, không có bất kỳ uy tín nào! Anh tiêu đời rồi!

Khi nói chuyện, cậu thanh niên da đen chợt quát to một tiếng, cơ thể nhào về phía bên cạnh và ngã trên mặt đất.

Động tĩnh này cũng không nhỏ!

Cùng lúc đó, những người bạn đi cùng bỗng nhiên đứng dậy, ăn ý kêu to lên.

- Anh làm gì vậy?

- Anh điên rồi, sao lại đột nhiên ra tay?

- Vô lễ!

Cảnh tượng như vậy làm cho Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên tới nghẹn lời.

Đây không phải là... Ăn vạ đòi tiền sao!

Sẽ không sai được, đây chính là ăn vạ đòi tiền...

Đám người này là tập trung lại chạy đến chỗ mình trình diễn kỹ năng diễn xuất như gió bão.

Bạch Tiểu Thăng quả thật không biết nói gì cho phải.

Nơi này gây ra âm ĩ khiến các vị khách xung quanh lập tức quay đầu nhìn qua.

Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ đành đứng lên, xuyên qua đám người anh thậm chí thấy ngay cả thân vương Hardu bên kia cũng ngoảnh lại nhìn về nơi đây.

Tình hình sắp hỏng bét rồi!

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận