Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 760: Một màn kinh người



Tay của Bạch Tiểu Thăng bóp chặt cổ của Triệu Vạn Vân, nghiêng đầu nhìn sang.

Từ cửa phòng làm việc có năm sáu tên bảo vệ đi vào sau đó chia ra hai bên trái phải.

Những người hộ vệ kia nhìn thấy Triệu Vạn Vân bị Bạch Tiểu Thăng túm lấy cổ như đang xách một con ngỗng béo, còn hai người đồng nghiệp đang kêu rên thống khổ nằm trên mặt đất thì nhất thời biến sắc như gặp đại địch.

Từ lúc nghe thấy có động tĩnh đến lúc đi vào tới nơi, thời gian trước sau không mất một phút.

Hai người bảo vệ kia cũng coi như là người giỏi trong số bọn họ, vậy mà trong nháy mắt đấy đã bị dọn dẹp xong xuôi?

Người trẻ tuổi này chắc chắn là cao thủ!

Bọn bảo vệ này không phải kẻ ngu dốt, nhất thời nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt cảnh giác và sốt sắng như gặp đại địch.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy bọn họ tách ra hai bên sau đó có một người một người từ bên ngoài sải bước đi vào.

Chính chủ đã đến!

Dù cho Bạch Tiểu Thăng chưa thấy rõ tướng mạo của đối phương nhưng cũng rõ ràng.

- Vương công tử!

Ngô Bình đứng một bên ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, quát to một tiếng, dường như nhìn thấy người cho mình ỷ lại!

Sắc mặt Bạch Phỉ trắng nhợt, vẻ mặt lập tức khẩn trương lên.

Dù cho Bạch Tiểu Thăng biết đánh nhau thế nhưng đối phương dẫn theo nhiều người như vậy, hắn cuối cùng chỉ đơn thương độc mã thì làm sao mà đối phó được!

Vẻ mặt Lưu Đại Hồ kinh hoảng, từng bước từng bước lùi về phía sau cực lực kéo dài khoảng cách, dùng hành động này chứng minh cho mọi người thấy rằng hắn và đám người Bạch Tiểu Thăng không phải một loại, chỉ lo bị liên lụy.

Cái cổ của Triệu Vạn Vân bị Bạch Tiểu Thăng chặn lại, hắn ức đến đỏ mặt tía tai, liều mạng gỡ tay của Bạch Tiểu Thăng, kêu to cũng khó khăn.

- Nhanh, mau thả tôi ra! Nếu không, Vương công tử sẽ không bỏ qua cậu!

Thanh niên này dưới cái nhìn của hắn, đúng là chết chắc đến nơi rồi!

Ở chỗ mà Vương công tử cầm đầu lại dám bắt nạt người của Vương gia, không phải muốn chết thì là cái gì!

Vương công tử chính là con dòng nhà họ Vương, lửa giận của nhà họ Vương là thứ mà tên họ Bạch có thể chịu đựng được sao!

- Nếu không... Ngừng tay, cậu, cậu sẽ... Không còn cơ hội!

Triệu Vạn Vân vừa giẫy giụa vừa nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng không để ý đến hắn, chỉ nhìn chăm chú Vương công tử bình thường được "chúng tinh củng nguyệt"* đang tiến vào, đầu tiên là chau mày sau đó khóe miệng hơi cong cong nhếch lên.

*Chúng tinh củng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ

Con ngươi của Vương Đông đột nhiên co rụt lại khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng. Hắn không nhịn được trợn to mắt, cẩn thận xác nhận.

- Tiểu Thăng, thả người đi!

Bạch Phỉ đứng ở bên cạnh, nói bằng giọng lo lắng đề phòng.

Đối phương trừng mắt như là đang nổi giận.

Những người bảo vệ kia tuy rằng kiêng kỵ Bạch Tiểu Thăng, nhưng mơ hồ đang có tư thế định bao vây quanh hắn.

Chỉ đợi ra lệnh một tiếng, thì sẽ vây kín tới.

Đến lúc đó Bạch Tiểu Thăng hai quyền khó địch bốn tay, hảo hán không chịu nổi nhiều người!

Khí thế của Ngô Bình thì càng tăng cao.

Lưu Đại Hồ hối hận không thể ở cùng một chỗ với đội bảo vệ kia.

- Thả người đi.

Vương Đông rốt cục mở miệng, nói với Bạch Tiểu Thăng.

Có điều tiếng nói đó của hắn không có một chút gì gọi là kiên cường.

Lòng bàn tay của Bạch Tiểu Thăng vẩy một cái, trực tiếp đẩy Triệu Vạn Vân văng ra mấy bước, để cho hắn suýt nữa té ngã.

Tay của Triệu Vạn Vân bưng yết hầu không nhịn được ho khan, ánh mắt lại dữ dằn chờ đợi Bạch Tiểu Thăng bị đánh, còn có một phần dữ tợn.

Khốn nạn, ngươi đúng là ngang ngược! Nhưng Vương công tử nói một câu ngươi còn không phải thành bé ngoan mà thả người ra sao ra! Triệu Vạn Vân thầm nghĩ.

- Khặc.

Vương Đông ý vị không rõ tằng hắng một cái, làm cho tâm tình của mọi người đều nổ tung trong nháy mắt.

- Dám ở địa bàn này ngang ngược, cậu biết sợ rồi sao, nhưng mà đã chậm rồi!

Ngô Bình quát lên.

- Vương công tử, hắn dám giả mạo anh, mọi người xông lên dạy bào hắn một chút đi!

Triệu Vạn Vân quát lên.

- Việc bên này không hề có liên quan đến việc của tôi, tôi cũng không có quan hệ gì với hắn!

Lời nói của Lưu Đại Hồ gấp gáp, hắn nóng lòng muốn bỏ qua mối quan hệ của mình với Bạch Tiểu Thăng sang một bên.

Nhưng Bạch Phỉ lại bước ra một bước, lấy nửa thân người che ở phía trước người của Bạch Tiểu Thăng, đối mặt nói với Vương công tử.

- Vị tiên sinh này, chuyện này muốn trách thì hãy trách tôi, ngài hãy thả người anh em của tôi đi. Tất cả tôi xin gánh chịu!

Dù sao Bạch Tiểu Thăng cũng là vì tới cứu hắn, hiện tại bây giờ đến phiên hắn che chở cho Bạch Tiểu Thăng! Bạch Phỉ đã không thèm để ý cho dù lập tức bị đánh, hắn cũng phải che ở trước người của Bạch Tiểu Thăng!

- Anh Bạch phỉ.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh, vừa nghe như là mang theo một phần cảm động, vỗ vỗ vào vai Bạch Phỉ.

Trong lòng Bạch Phỉ đang căng thẳng quay đầu lại, nhưng nhìn thấy trong mắt Bạch Tiểu Thăng có sự trấn định và hờ hững.

- Không sao đâu.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Làm sao có thể không có chuyện gì chứ! Vẻ mặt của Bạch Phỉ rất là đau khổ.

- Không có chuyện gì? Cậu nghĩ hay lắm!

- Ngày hôm nay, cậu đừng có mơ được hoàn hảo đi ra ngoài!

Ngô Bình và Triệu Vạn Vân quát lên cùng một lúc.

- Câm miệng!

Vương Đông quát một tiếng thật nghiêm nghị, nhưng là nói với hai người Ngô Bình và Triệu Vạn Vân.

Hai người kia bị quát nhất thời sững sờ.

- Vương công tử, tôi không phải thay thế ngài phát ra mệnh lệnh... Là tôi vượt quá bổn phận của mình!

Triệu Vạn Vân hoảng sợ nói.

- Xin lỗi, xin lỗi!

Ngô Bình cũng vội vàng nói.

Vương Đông quả thực không biết trả lời bọn họ như thế nào cho tốt nữa, hai tên ngu xuẩn này chắc chắn không hiểu được.

Bạch Tiểu Thăng đẩy Bạch Phỉ ra, đi tới trước mặt Vương Đông dưới con mắt của mọi người.

Bảo vệ đứng bốn phía nhất thời căng thẳng, định tiến lên.

- Đều lui ra cho tôi!

Vương Đông thấy vậy liền quát lên.

Bọn bảo vệ mới dừng bước chân lại.

Vẻ mặt Vương Đông tươi cười, đưa tay ra muốn bắt tay với Bạch Tiểu Thăng dưới con mắt chứng kiến của mọi người xung quanh.

- Bạch huynh đệ, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!

Hành động này, làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ngô Bình, Triệu Vạn Vân, Bạch Phỉ chống mắt lên nhìn.

Một đôi mắt chuột của Lưu Đại Hồ thì mở ra còn lớn hơn so với hạt hạnh nhân.

Xảy ra chuyện gì?

Đường đường là Vương công tử, con cháu nhà làm quan, bối cảnh hùng hậu, một đại nhân vật ngồi tít trên cao, lại... Chủ động bắt tay với một tên hạ lưu đi mạo danh bản thân?

Bạch Tiểu Thăng ung dung đưa tay nắm chặt tay Vương Đông, cười nhạt.

- Xem ra, Vương tiên sinh còn chưa quên ước định lúc trước đó.

Ước định cái gì?

Mọi người nghe đến đây, nhất thời vểnh tai lên, ánh mắt chớp chớp nhìn nhìn.

Có thể bọn họ sẽ nghe được một bí mật lớn ngay bây giờ!

- Tôi tất nhiên chưa quên!

Vương Đông bắt tay xong, đứng thẳng người nói giọng nghiêm túc.

- Lời hứa của họ Vương tôi đáng giá nghìn vàng, tôi nói rồi, sau lần đó bất kể khi nào nơi nào nhìn thấy anh ——

Vương Đông ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

- Tôi nhất định sẽ nhượng bộ lui binh!

Một câu nói đơn giản mà như là sét đánh giữa trời rơi thẳng xuống phàm trần, khiên cho mọi người đều kinh ngạc. Từng cái từng cái con ngươi đều trợn lên như là có thể bay ra ngoài.

Vương công tử hứa hẹn, hễ nhìn thấy người này sẽ nhượng bộ lui binh?

Ngô Bình và Triệu Vạn Vân suýt chút nữa thì sợ tè ra quần.

Tên này là hàng giả như thế mà thậm chí ngay cả bản gốc gặp phải còn muốn nhượng bộ lui binh, hắn có lai lịch gì?

Dù sức tưởng tượng có phong phú như thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ ra.

Môi Bạch Phỉ có chút run run, trong ánh mắt quả thực muốn cúng bái đối với Bạch Tiểu Thăng.

Cái gì là uy nghi tối cao? Dưới cái nhìn của hắn, chính là đây!

Quát tháo ở Trung Kinh, danh chấn trời xanh, đến Thiên Hà, vẫn như mãnh long quá giang, mạnh mẽ nghiền ép địa đầu xà!

Bạch Tiểu Thăng là em họ của hắn.

Vô địch như vậy!

- Vị này là anh họ của tôi, có điều nói chuyện với khách hàng ở chỗ của anh lại bị đánh một trận tàn khốc, còn suýt nữa thì bị lừa bịp. Anh nói thế nào đây?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Đầu đuôi sự tình đã được Vương Đông nghe kể ở trong thang máy.

Vốn dĩ hắn không thèm để ý, có điều dính líu đến Bạch Tiểu Thăng, liền không giống như thường nữa!

Bạch Tiểu Thăng là ai? Khách quý của đại sư Tống Giai, chính ông cha của mình cũng muốn có quan hệ thân thiết với hắn!

- Chuyện này, tôi nghe rồi, lừa bịp mười vạn! Số tiền này, tôi đưa ra, coi như làm bồi thường cho vị Bạch tiên sinh này. Người khách hàng kia bỏ rơi hắn ở Thiên Hà? Tôi sẽ phụ trách tìm ra, để hắn quỳ đến nhà xin lỗi!

Vương Đông nói rất quyết đoán.

Vương công tử chủ động bồi thường tiền?

Vương công tử chủ động giúp người ta hả giận?

Chưa từng nghe thấy!

Cái người họ Bạch này, đến tột cùng là thần thánh phương nào, có thể điều động Vương công tử làm việc như vậy!

Ngô Bình, Triệu Vạn Vân nghe như vậy đã khiếp sợ, lại nghe thêm một câu khiến bọn họ sởn cả tóc gáy.

- Nếu anh còn không hài lòng…

Vương Đông nở nụ cười, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Bình, Triệu Vạn Vân.

- Tôi bắt hai người bọn họ, cho anh xả giận?

Bạn cần đăng nhập để bình luận