Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 468: Có thể, hay là không thể



Tổng giám đốc Truyền thông Thiên Chinh thành phố Lang Bắc, Mục Bắc Thần!

Bạch Tiểu Thăng nghe được cái tên này, lập tức liền sững sờ.

Hắn đã đáp ứng Quý Minh Dương, phải mang theo Truyền thông Trung Kinh, đoạt được danh ngạch một trong mười công ty kiểu mẫu trong tỉnh.

Vừa rồi, Quý Minh Dương cũng cùng hắn phân tích nửa ngày.

Truyền thông Thiên Chinh này được xem là đối thủ mạnh nhất của Truyền thông Trung Kinh bọn họ, vậy Mục Bắc Thần này cũng xem như là đối thủ lớn nhất của hắn!

Mới vừa rồi còn đang nhắc tới, lúc này, người cứ như vậy xuất hiện trước mặt mình?!

Bạch Tiểu Thăng cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.

Quý Minh Dương cũng ngẩn ra, ông hoàn toàn không ngờ tới, Tô Xu lại mang Mục Bắc Thần đến.

- Quý thị trưởng, chào ngài!

Mục Bắc Thần mỉm cười, phong độ siêu phàm, vươn tay qua.

- Xin chào.

Quý Minh Dương mỉm cười bắt tay, ánh mắt đánh giá sơ lược, cảm giác được người này vô cùng nội liễm, giấu đi mũi nhọn phong duệ, để cho người ta liếc mắt một cái phân biệt không rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng lần này sợ là gặp được đối thủ!

Quý Minh Dương âm thầm sợ hãi than.

Bất quá, hoàn hảo, Bạch Tiểu Thăng còn đang giấu dốt, tin tưởng đối phương cũng nhìn không thấu hắn.

Đây coi như là cân sức ngang tài, không phân cao thấp?

- Tô thị trưởng, cô không nói tiếng nào liền mang theo một vị tổng giám đốc của một công ty lớn chạy tới đây, làm tôi trở tay không kịp, như thế này có chút không tốt a!

Quý Minh Dương nửa đùa nửa thật nói:

- Nào, tới đây ngồi đi. Lão Trương, phân phó cho Tiểu Vương bọn hắn lấy một ly Lam Sơn tới đây, Tô thị trưởng rất thích cái này. Mục tổng, anh muốn uống gì?

- Trà là được, cảm ơn ngài.

Mục Bắc Thần cười nói.

Trương Manh gật gật đầu, đi xuống làm theo.

Mấy người đi về phía sô pha.

Ánh mắt Mục Bắc Thần lại lần nữa nhìn Bạch Tiểu Thăng chăm chú, Bạch Tiểu Thăng vừa vặn nhìn sang, cùng nhìn nhau trọn vẹn hai giây ngắn ngủi.

Mục Bắc Thần nở một nụ cười.

Nụ cười này khiến cho Bạch Tiểu Thăng có loại cảm giác vô cùng không thoải mái. Cảm giác này, hắn chưa bao giờ có!

Từ lúc tiến vào tập đoàn, một đường đi lên, Bạch Tiểu Thăng gặp qua không ít đối thủ, đại nhân vật càng nhiều, trong bọn họ không thiếu người tâm trí vượt trội, xảo quyệt siêu phàm.

Nhưng mỗi một lần, Bạch Tiểu Thăng đều không có cảm giác này!

Loại cảm giác này nếu phải hình dung, vậy liền giống như mình đã bị xem thấu, lại không biết nội tình của đối phương.

- Mục tổng, trước kia chúng ta đã gặp nhau rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng cười, đưa tay qua.

- Không có.

Mục Bắc Thần cười, bắt tay với hắn:

- Chẳng qua, kính đã lâu!

Kính đã lâu.

Có đôi khi đây là một từ ngữ khách sáo, thuận miệng nói ra, đôi khi nó cũng dùng để thổi phồng.

Bất quá, trong mắt Mục Bắc Thần, không có chút tùy ý nào, hắn đang rất chân thành mà nói ra hai chữ này.

Mục Bắc Thần hiểu rõ chính mình!

Lấy ánh mắt hiện tại của Bạch Tiểu Thăng, lập tức xác nhận không do dự!

Kết hợp cảm giác vừa rồi của mình, lập tức để hắn sinh lòng cảnh giác!

Trong vòng một ngày, có hai người dùng cái từ ‘Kính đã lâu’ này đối với Bạch Tiểu Thăng.

Quý Minh Dương thị trưởng là thông qua thầy của mình - Tống Giai đại sư, hiểu rõ tính tình của Bạch Tiểu Thăng, hiểu rõ những chuyện Bạch Tiểu Thăng đã làm, hai bên xác minh lẫn nhau, vừa rồi còn nói cho hắn biết rất nhiều. Nói kính đã lâu, có chút khoa trương, nhưng lại thực sự hiểu rõ.

Vậy Mục Bắc Thần này, dựa vào cái gì mà nói như thế.

Từng xem qua tư liệu của mình?

Mình mới làm tổng giám đốc Truyền thông Trung Kinh có vài ngày, mấy ông chủ của các công ty trong thành phố này cũng không dám nói hiểu rõ hắn, tư liệu trên mạng gần như là số không!

Vậy người này từ đâu mà hiểu rõ hắn!

Bạch Tiểu Thăng bất động thần sắc, đối với người này lại sinh lòng đề phòng.

Hai người bắt tay, khách sáo hai tiếng mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Suy nghĩ trong lòng Bạch Tiểu Thăng, người bên ngoài càng không biết được.

Bạch Tiểu Thăng không kêu Hồng Liên tra xét Mục Bắc Thần, phân tích một người là công việc cẩn thận, hiện tại không thích hợp.

Bên kia, Tô Xu đã rất không khách khí ngồi xuống, cười lạnh nói với Quý Minh Dương:

- Quý đại thị trưởng của tôi, ông bề bộn công vụ, sự tình của tôi cũng không ít. Chuyên môn chạy tới đây để nhìn ông sao, tôi không có nhàm chán như vậy! Tôi là mang theo Bắc Thần, đi tỉnh lị một chuyến, đệ trình tài liệu.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng chuyển hướng bên kia.

Xem ra vị Tô Xu thị trưởng này cùng Quý thị trưởng là quen biết cũ a, hơn nữa quan hệ này trước kia cũng không tầm thường.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy cử chỉ của Tô Xu, nhịn không được đem cảnh giác vừa rồi đối với Mục Bắc Thần gác lại, trong lòng dâng lên một chút tâm bát quát.

- Các người đi đệ trình tài liệu gì!

Quý Minh Dương cả kinh nói.

Tô Xu cười khẽ một tiếng:

- Ông cũng có vẻ mặt này sao, không phải là không đoán ra được đó chứ.

- Không lẽ là đệ trình xét duyệt ban chấp hành, đối với Truyền thông Thiên Chinh, tiến hành xét duyệt hạch định kì một!

Quý Minh Dương nhịn không được có mấy phần kinh ngạc nói.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng hơi động.

Vừa rồi, Quý Minh Dương đã phân tích nói rõ với hắn một phen về tiêu chuẩn xét duyệt chọn lựa một trong mười công ty kiểu mẫu trong tỉnh kia.

Có hai mươi bốn hạng mục tiêu chuẩn, cần phải tiến hành bốn lần sơ thẩm, còn sẽ cho thêm hai lần cơ hội, nếu như sáu lần sơ thẩm đều chẳng qua, thì sẽ mất đi tư cách.

Sau sơ thẩm, liền là phúc thẩm tương đối bình đẳng, tóm lại là vô cùng tỉ mỉ.

Toàn bộ chu kỳ đánh giá, có sáu tháng!

Dù sao một cái công ty có thể trở thành hạng mục kiểu mẫu nổi tiếng cấp tỉnh, vậy cũng đại biểu cho thể diện của tỉnh lị, qua loa không được!

Quý Minh Dương đã nói, công ty tham gia khẳng định phải cực kỳ thận trọng, không có mười phần nắm chắc, sẽ không dễ dàng bắt đầu đệ trình lần một.

Dù sao lần thứ nhất đại biểu cho ấn tượng đầu tiên, nếu như khiến uỷ viên thẩm tra không hài lòng, có thể sẽ ảnh hưởng đến lần sau!

Truyền thông Thiên Chinh, đã muốn bước ra bước đầu tiên rồi sao?

Bây giờ cách tỉnh lị tuyên bố văn kiện mới qua bao lâu chứ!

Quý Minh Dương thị trưởng tuy nói bởi vì có sự vụ khác, chậm trễ vài ngày mới về Trung Kinh, nhưng mà hiện tại thành phố Lang Bắc người ta cũng đã đệ trình xin xét duyệt xong, lên đường trở về rồi!

Chênh lệch này không so thì không sao, vừa so liền giật mình.

Còn có, bọn họ tự tin thật là lớn!

- Các người nhanh như vậy!

Dù cho Quý Minh Dương là loại người trầm ổn như núi, cũng nhịn không được kinh ngạc, trên mặt có mấy phần khó có thể tin.

Vẻ mặt Tô Xu đắc ý:

- Chúng ta nhanh tự nhiên là có nắm chắc! Quý thị trưởng không phải cũng đang cùng Bạch tổng thương lượng đó sao, thế nào, có kết quả gì hay không.

Mục Bắc Thần cũng mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Bạch Tiểu Thăng bất động thanh sắc.

- Tô Xu thị trưởng, hai công ty này của hai thành phố chúng ta, hiện nay là quan hệ cạnh tranh, cô nghe ngóng những chuyện này không tốt lắm đâu.

Quý Minh Dương cười một tiếng.

Tô Xu lập tức bĩu môi.

Hai người này, quan hệ không bình thường a.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được kêu Hồng Liên trong đầu:

- Hồng Liên, ngươi kiểm tra cho ta Quý Minh Dương cùng Tô Xu, là quan hệ như thế nào!

- Được, chủ nhân.

Thanh âm Hồng Liên thanh thúy vang lên:

- Bắt đầu kiểm tra…

Sau một lát.

- Kết thúc kiểm tra. Nội dung sau đây chỉ mang tính tham khảo: Quý Minh Dương, Tô Xu, cùng khóa đại học chính trị và pháp luật, bạn học cùng lớp, hư hư thực thực có hảo cảm với nhau, Quý Minh Dương lập gia đình theo lệnh cha, ba năm trước vợ mắc bệnh ung thư não qua đời, Tô Xu đến nay chưa gả…

- Được, đủ rồi!

Bạch Tiểu Thăng ngăn Hồng Liên lại.

Nghe vậy đã hiểu rõ, quan hệ của hai vị này rất là phức tạp!

Đã không thành công đến với nhau, hiện tại lại có muôn vàn cách trở.

Tô Xu thị trưởng lại sắp tới thời kì mãn kinh …

Mình phải cẩn thận một chút! Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Vừa nghĩ như vậy, Tô Xu đã cười chuyển hướng hắn.

- Bạch tổng, lần này chúng ta đi ngang qua, muốn đến Truyền thông Trung Kinh của cậu tham quan một phen, không biết có thể hay không đây?

Tô Xu mỉm cười hỏi hắn.

A?!

Bạch Tiểu Thăng trong lòng phát khổ, nhịn không được nhìn về phía Quý Minh Dương, trong mắt rõ ràng ý vị: Ông là Thị trưởng thành phố, ông làm chủ!

Có thể, hay là không thể a?

Bạn cần đăng nhập để bình luận