Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 582: Oán niệm tất có nhân quả



Những năm gần đây, truyền thông Thiên Chinh không ngừng mở rộng "Địa bàn".

Một năm phát triển tiến lên một cái thị trấn.

Sắp xếp, sát nhập, thôn tính, thu mua.

Quy mô càng lúc càng lớn, mặc dù vậy nhưng nền móng công ty cũng không hề yếu ngược lại càng ngày càng vững chắc.

Ở trong đó, tất nhiên có đạo lý.

Truyền thông Thiên Chinh rất có tầm nhìn, thường chuẩn bị kế hoạch, sách lược phát triển rất kĩ lưỡng.

Lợi dụng cổ phần mà thâu tóm các công ty lớn lợi dụng rất nhiều thủ đoạn, ép buộc cải tạo, sau đó chiếm đoạt.

Khống chế một thị trường, bọn hắn liền bỏ ra một năm để hoàn toàn nắm giữ, rồi mới bắt đầu thâu tóm thị trường mới.

Không ngừng mở rộng, không ngừng tiến hóa chiếm đoạt các công ty khác, truyền thông Thiên Chinh tự nhiên càng làm càng lớn, với lại càng làm càng vững chắc.

Sang năm hoặc là năm sau, mục tiêu của bọn họ là thị trường Trung Kinh!

Bạch Tiểu Thăng xuất hiện đảo lộn thị trường một trận, tạo thành một "Chiến dịch" mang tính quyết định.

Chiếm đoạt đồng thời triệt để thâu tóm hết thị trường Trung Kinh, bọn họ cũng không cần phải "Cẩn thận" như thế, hoàn toàn có thể quyết đoán, tại An Giang xưng vương xưng bá!

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng xuất hiện chỉ ngắn ngủi có hai tháng đã làm ra một tập đoàn truyền thông, đem tất cả sức người, sức của của các công ty truyền thông to nhỏ tại Trung Kinh nắm chặt trong tay, tạo thành một khối liên kết vững chãi trong thị thành!

Mục Bắc Thần truyền thông Thiên Chinh, đã sớm nhằm vào thị trường Trung Kinh, thậm chí còn bỏ ra hai năm dài đằng đẵng làm một dự án quy hoạch lớn.

Lập tức, kế hoạch liền thành một đống giấy vụn, tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của Mục Bắc Thần!

Bởi vậy, Mục Bắc Thần cực kỳ oán hận Bạch Tiểu Thăng, đồng thời nhà tư sản sau lưng của hắn đối với Bạch Tiểu Thăng cũng thống hận không kém!

Công thù tư oán, Mục Bắc Thần tự nhiên muốn bóp chết Bạch Tiểu Thăng.

Vừa rồi, hắn gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng, tỏ ý rõ ràng muốn gia nhập liên minh truyền thông Trung Kinh, căn bản là vì chiếm đoạt thị trường, nhưng lại bị Bạch Tiểu Thăng đánh “Thái Cực”, không thu không nhận cũng không bác bỏ.

- Tên họ Bạch chết tiệt đúng là một mối họa!

Mục Bắc Thần nhịn không được cảm thán.

- Ngài nói đúng! Theo chúng tôi điều tra, tại Trung Kinh, những doanh nhân thương nhân đều gọi hắn như vậy!

Liễu Nguyệt cũng cảm thán.

- Tồn tại cái tai họa như thế nào thì cũng sẽ bị ta đè ép cho một trận! Đầu tiên phá hết nhuệ khí của hắn!

Mục Bắc Thần cười lạnh nói.

Thắng lợi này quả thật không dễ đạt, trong công ty có 10 nhân viên cũng bị lao lực đến nằm viện, Mục Bắc Thần cũng mệt mỏi vô cùng.

Nhưng lại rất là đáng giá, hắn chiếm mất cơ hội để Bạch Tiểu Thăng đạt được danh hiệu công ty gương mẫu cấp tỉnh.

- Ván này là vừa mới bắt đầu thôi, tiếp theo, mối tai hoạ này sẽ phải khóc!

Mục Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, trên mặt treo một nụ cười.

Liễu Nguyệt đứng bên cạnh khẽ gật đầu, trong đôi mắt híp lóe ra quang huy hưng phấn.

Trong văn phòng Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi đưa một ly cà phê cho hắn, Bạch Tiểu Thăng lại hác xì liên tục mấy cái.

- Anh Tiểu Thăng, anh bị cảm sao?

Lâm Vi Vi lo lắng hỏi nhỏ.

- Không có gì.

Bạch Tiểu Thăng lấy khăn tay, xoa xoa nước mũi, lầm bầm nói,

- Mình cảm thấy hình như có người đang mắng sau lưng mình.

Lâm Vi Vi buồn cười, quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thăng bưng tách cà phê đặc, ngửi ngửi hương thơm, gương mặt treo một nụ cười nhạt.

Kì thật hắn rất chờ mong bài báo cáo ngày mai!

- Mục Bắc Thần, ngươi lại gọi điện thoại tới khoe khoang với ta, đắc ý hơi quá sớm đó. Ngươi muốn hợp tác, muốn lấy tên tuổi công ty gương mẫu cấp tỉnh để gia nhập tập đoàn cũng quá sớm rồi!

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm nói.

Hắn lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa. Giờ phút này trong đầu hắn yên lặng suy nghĩ ngày mai báo cáo như thế nào.

Dù sao bản thân cứng rắn mới rèn sắt được, báo cáo không thể nới trễ, càng là giai đoạn báo cáo sau cùng này.

Khả năng sẽ xuất hiện những vấn đề nào? Những người lãnh đạo sẽ hỏi phương diện nào? Bọn hắn có điểm yếu nào?. . .

Những cái này, Bạch Tiểu Thăng đều đang nghĩ đến.

Hắn mượn nhờ Hồng Liên, mơ hồ nhận ra toàn bộ quá trình.

Cứ vậy, qua gần một giờ, Bạch Tiểu Thăng mới thở phào một hơi, vui vẻ cười.

Hắn rốt cục hiểu được hết thảy những thắc mắc trong lòng.

Nghĩ xong vấn đề Bạch Tiểu Thăng đứng lên, hoạt động tay chân một chút, vặn cổ sau đó quyết định ra ngoài đi dạo.

Dù sao, thời gian ngồi dài như vậy, cũng dễ bị viêm khớp, thoái hóa không cẩn thận sau này sẽ mang một thân bệnh tật.

Ra khỏi văn phòng, Bạch Tiểu Thăng liền đi dạo.

- Bạch tổng.

- Bạch tổng!

Trên đường, một lão công nhân gặp hắn, trên mặt mang nét kính sợ, tươi cười chào hỏi.

Có ít người, thậm chí không hề che giấu, bộc lộ ra vẻ sùng bái.

Bản thân vị tổng giám đốc này, tuổi còn nhỏ lại biết khai thác tiến thủ, để công ty thoát thai hoán cốt, đi đến một toàn tầng cao mới! Càng là đem truyền thông Trung Kinh tới một cấp bậc hoàn toàn mới!

Hiện nay, những xí nghiệp lớn tại Trung Kinh đều kính sợ hắn!

Điều này làm cho những người đang làm việc ở truyền thông Trung Kinh, cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự hào!

Mà tất cả, đều chỉ phát sinh trong vòng mấy tháng!

Không thể không nói, đúng là một kỳ tích!

Đối mặt với đám người sùng bái mình, Bạch Tiểu Thăng ngược lại không có một chút cảm giác gì.

Hắn đi thang máy xuống tầng trệt, tùy ý đi dạo xung quanh.

Ngẩng đầu lên, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một gian phòng làm việc có bảng hiệu, hắn sững sờ, sau đó khóe miệng lộ ra một tia cợt nhả, đi tới.

Phòng nghiên cứu văn hóa công ty Phó tổng giám đốc.

Nguyên bản hai cái bảng hiệu này không nên đặt chung một chỗ. Nhìn nó làm bản thân hắn thấy có mấy phần khôi hài!

Bạch Tiểu Thăng gõ gõ cánh cửa.

- Mời vào.

Trong phòng, Trần Trường Khoảnh đang thu xếp đồ đạc, không nói một câu.

Hắn ở đây, thường ngày cũng không có người nào đến, cũng chỉ có hai trợ lý Vu Thanh, Mộ Dung Yến mà thôi.

Trước mắt, Trần Trường Khoảnh cảm nhận được sâu sắc cái gì thói đời nóng lạnh, cái gì mà tình người mờ nhạt.

Không có quyền lợi, phó tổng cũng liền là một chậu cảnh! Ra ngoài, mọi người nhìn mặt mũi thì gọi một tiếng chức vụ, trong tâm cũng không có một chút kính sợ!

Cũng là Bạch Tiểu Thăng, hắn cướp đi hết mọi thứ của mình!

Trần Trường Khoảnh nghĩ vậy, không chỉ một lần, hắn hận nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ. Bằng hắn, làm sao có thể đấu lại với tên kia! Ngay cả chú Hai của ăn không phải cũng bị ăn thua thiệt sao?

Thời khắc này Trần Trường Khoảnh ngược lại so với thời điểm ban đầu, tâm cảnh hắn bình thản hơn rất nhiều.

- Chuyện gì vậy?

Trần Trường Khoảnh không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi.

- Không có việc gì, tôi tới tìm cậu hàn huyên một chút thôi.

Người tới cười nói, trực tiếp đi tới đối diện ngồi xuống.

Trần Trường Khoảnh lập tức cảm giác không hăng hái, với lại thanh âm này làm hắn đều nổi da gà.

Trần Trường Khoảnh ngẩng đầu nhìn lại, lập tức giật mình,

- Bạch tiểu. . . Bạch tổng!

Ngồi đối diện chính là Bạch Tiểu Thăng.

Lặng yên đi tới, không mang trợ lý, chuyện này hắn thấy không có khả năng xuất hiện ở vị nam nhân này, với lại hai vị trợ lý của hắn cũng không thấy đâu!

Trần Trường Khoảnh có chút trở tay không kịp, mắt thấy mặt bàn bày đầy giấy lộn liền tranh thủ thời gian gom lại, nhanh chóng nhét vào cái kệ để văn bản tài liệu bên cạnh, động tác rất nhanh.

- Chỗ tôi hơi bừa bộn, để Bạch tổng chê cười rồi!

Trần Trường Khoảnh chỉ biết thở dài một hơi, cười nói.

Bạch Tiểu Thăng bất động thanh sắc, nhìn thẳng vào hai mắt của Trần Trường Khoảnh.

Bên trong cặp mắt kia, có như có một tia —— bối rối!

Bạn cần đăng nhập để bình luận