Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1556: Hành trình “đào bảo” của hai người (2)

Kỳ thực, lấy thân gia của Bạch Tiểu Thăng, cho dù đồ đạt khắp phòng đều là trăm vạn ngàn vạn, cũng không nhất định lọt vào mắt hắn.

Đổng Thiên Tú cũng giống vậy, tuy rằng Bạch Tiểu Thăng không biết gia thế gã ra sao, nhưng hắn biết trên tay gã này đang đeo một chiếc đồng hồ bản hạn chế ít nhất cũng đến hai triệu bạc, hoàn toàn chính là một kẻ giàu có.

Ngày hôm qua chơi bài Đổng Thiên Tú ngại vướng tay, tiện tay vứt sang một bên, căn bản không thèm quan tâm.

Lúc này, Đổng Thiên Tú cao hứng bừng bừng dưới sự chỉ điểm của Bạch Tiểu Thăng, dù có bỏ mấy chục ngàn ra cũng chỉ để chơi cho vui mà thôi, đồ vật có đúng giá trị của nó hay không hắn cũng không thèm để ý.

Bạch Tiểu Thăng dạo qua một vòng quanh mấy cái giá trưng bày trước, Đổng Thiên Tú đi theo phía sau.

Bạch Tiểu Thăng không nói một lời nhưng Đổng Thiên Tú cũng đã biết, dù trông mấy thứ này có giống thật ra sao nhưng cuối cùng vẫn là giả.

Đổng Thiên Tú tin tưởng Bạch Tiểu Thăng như thế.

Sau cùng, Bạch Tiểu Thăng đi tới giữa nhà, ngồi xổm xuống nhìn mấy thứ dưới đất.

Đổng Thiên Tú dõi mắt đầy vẻ trong mong ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn, nhìn mấy món đồ trên, hi vọng Bạch Tiểu Thăng sẽ nhặt ra mấy món kha khá ra.

Khiến Đổng Thiên Tú thất vọng là, Bạch Tiểu Thăng tỉ mỉ nhìn qua một lần thế nhưng lại không có ý muốn động tay.

- Ở đây không có một món nào thật hết!

Đổng Thiên Tú nhịn không được nói với vẻ thất vọng.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn gã một cái, Đổng Thiên Tú vội vàng ngậm miệng lại.

Trước đó Bạch Tiểu Thăng đã nói, bảo hắn đừng ăn nói bậy bạ, hắn vẫn chưa quên, dưới cơn thất vọng không nhịn được mới lỡ lời mà thôi.

Thật là không khéo, bên kia điếu thuốc lá trên miệng chủ cửa hàng đã tàn bèn lấy xuống ấn lên cái gạt tàn, muốn nghỉ một chút uống miếng nước, trong lúc này vừa vặn nghe được lời nói của Đổng Thiên Tú.

- Ăn nói kiểu gì thế, sao không có đồ thật được!

Chủ cửa hàng nhíu mày, hầm hừ đứng lên, trừng mắt nhìn hai người,

- Mấy cậu đến đây mua đồ hay đến đây đập bảng hiệu của Lê Thúc tôi hả?

- Thật ngại quá, thật ngại quá, vừa rồi cháu cũng không có ý đó đâu ạ!

Đổng Thiên Tú vội vàng nói lời xin lỗi.

Hiển nhiên những lời xin lỗi này đã hơi chậm, ông chú họ Lê kia đã nổi giận đùng đùng đi tới,

- Không lọt vào mắt hai vị quả thật xin lỗi! Vậy thì mời đi nơi khác cho, chớ ở đây làm lãng phí thời gian!

Hắn lại muốn đuổi người.

Đổng Thiên Tú nhất thời khó chịu.

Trước đó bọn họ đều được người ta nhiệt tình hoan nghênh, vì sao, ở đây mới nói sai câu đầu tiên đã muốn đuổi bọn họ ra ngoài rồi?

Đi thì đi!

Ai sợ ai chứ!

Đổng Thiên Tú nhất thời muốn mở miệng gọi Bạch Tiểu Thăng rời khỏi.

Bạch Tiểu Thăng vẫn đứng tại chỗ nhìn xuống mấy món đồ trên đất, khi Đổng Thiên Tú và Lê Thúc bắt đầu khắc khẩu với nhau, hai mắt hắn bỗng dưng lại sáng ngời, dường như có chút thu hoạch.

Đổng Thiên Tú và Lê Thúc đều không hề nhìn thấy.

- Tất cả những thứ trên đất tôi đều muốn, hết thảy bao nhiêu tiền?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi thăm.

Đổng Thiên Tú và Lê Thúc ghét bỏ nhìn nhau chợt nghe hắn nói những lời này, thoáng cái đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

- Ngươi toàn bộ muốn?

Lê Thúc kinh nghi hỏi.

- Cho một cái giá đi.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

Dứt khoát như vậy khiến Lê Thúc không khỏi do dự.

Đổng Thiên Tú thì lại hưng phấn, cho rằng Bạch Tiểu Thăng đã nhìn thấy bảo bối.

- Nếu cậu thật muốn mua. . . thì đưa tôi một trăm ngàn, cậu cứ lấy hết đi!

Lê Thúc dường như tàn nhẫn quyết tâm vung tay lên, giống như nhường ra một món lợi thật lớn vậy.

Ông bác à, ông nghèo đến điên rồi sao?

Đổng Thiên Tú miệng đầy lời muốn hỏi.

- Ba mươi ngàn thôi, đồng ý thì chúng cháu mua không thì thôi vậy.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên, nói một cách thản nhiên.

Lê Thúc khoát khoát tay, ý là không chấp nhận.

- Đi thôi!

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp gọi Đổng Thiên Tú rời khỏi.

Đổng Thiên Tú cũng không nhiều lời vô ích, đi theo Bạch Tiểu Thăng ra ngoài.

Mắt thấy bọn bọ chân trước vừa bước ra cửa, phía sau liền truyền tới một âm thanh thương tiếc,

- Được rồi, được rồi, bán cho các cậu đấy! Coi như hôm nay tôi khai trương vậy!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười xoay người. Chú Lê cảm giác như bị cắt đi một miếng thịt.

Đổng Thiên Tú mừng khấp khởi đi qua,

- Tôi trả tiền!

Thanh toán bằng điện thoại di động vừa tiện lợi lại nhanh chóng, trả tiền xong cuộc mua bán này coi như hoàn thành.

Đổng Thiên Tú với tay lấy tấm bạt trải trên đất, muốn gom hết đống đồ vật trong đó mang đi.

- Không cần phiền phức như vậy, cậu chỉ cần lấy nó thôi là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng giơ một ngón tay ra chỉ tấm ván gỗ được viết đầy chữ kia.

Đổng Thiên Tú sửng sốt, ông chú họ Lê cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bỏ ra ba mươi ngàn, chỉ để mua một tấm bảng đầy bụi đất không biết bao lâu chưa đụng đến hay sao?

- Khối âm trầm mộc này có giá bao nhiêu vậy?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên mỉm cười nói ra.

Ông chú họ Lê kia thoáng cái như bị sét đánh, trừng mắt nhìn tấm bảng gỗ, con ngươi đều sắp rớt cả ra ngoài.

- Cậu cậu nói, nó, nó là gỗ mun sao?

Gỗ m Trầm trong miệng Bạch Tiểu Thăng, lại biến thành Gỗ Mun trong miệng ông chú họ Lê chủ cửa hàng bán đồ cổ này, thật ra chúng chỉ là một loại nhưng bị gọi bằng hai cái tên mà thôi.

- Cái tên m Trầm của loại gỗ này, nghe thật kỳ quái. . . m Trầm, sao lại gọi như vậy nhỉ?



Đổng Thiên Tú thấy Lê Thúc cứ nhìn chằm chằm tấm ván gỗ nặng trình trịch trong tay mình mãi, tròng mắt đều sáng lên, nhịn không được giấu tấm ván gỗ ra sau lưng bảo vệ, đoạn quay sang hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Gỗ Mun mà thôi, có cần phải nói khoa trương như vậy không? Ở thị trường gỗ đâu đâu chả có!



Lê Thúc vừa nói vừa tận lực dời ánh mắt đi, nét mặt giả vờ lơ đễnh, nhưng Lê Thúc còn thỉnh thoảng, nhìn lén Đổng Thiên Tú ôm tấm ván gỗ kia.

Lúc trước ở trong nhà một hộ nông dân, hắn thấy người ta dùng tấm ván gỗ này để kê đồ dùng trong nhà. Hắn cảm thấy tấm gỗ này nhìn không tệ mới bỏ ra một ít tiền mua về.

Nguyên bản tấm gỗ này vừa dày nặng lại vừa rắn chắc, dù là hình dáng bề ngoài hay các đường vân bên trong đều rất không tệ, hắn còn dự định tìm người làm thành một cái bàn trà, hẳn là sẽ có một phen vị đạo khác.

Kết quả sau khi trở về, việc làm ăn của Lê Thúc lâm vào khốn cảnh, thường xuyên qua lại, ưu tư phiền muộn đến mức không còn chút sức lực nào, ý tưởng này của hắn cứ như vậy bị bỏ xó, về sau tấm ván gỗ này bị hắn tùy tiện ném xuống đất lấy sơn đỏ viết mấy hàng chữ làm trang trí rồi không hề quản tới nó nữa.

Ta nào đâu biết nó là gỗ m Trầm! Gỗ m Trầm đấy, đời này ta chỉ mới nghe mà chưa thấy qua bao giờ đâu, lĩnh vực mà ta am hiểu là tranh chữ và tiền cổ cơ!



Phải nói trong lòng của Lê Thúc lúc này cực kỳ ảo não.

Bản thân hắn không có bao nhiêu người bạn, cho dù là có cũng không ai am hiểu lĩnh vực này.

Bạch Tiểu Thăng nghe những lời giả vờ khinh thường của Lê Thúc, nhất thời nở nụ cười, không nhanh không chậm nói với Đổng Thiên Tú,



- Hiện tại trên thị trường, cũng có một số vật liệu gỗ được gọi là "gỗ Mun", có điều những thứ kia chỉ là một loại gỗ Lim mà thôi, đại thể có nguồn gốc từ Châu Phi, lấy hai loại gỗ Mun Châu Phi và Hắc Hoàng Đàn Đông Phi làm chủ.

- Còn gỗ Mun quý giá chân chính, ngày xưa người ta gọi là gỗ m Trầm.

- Có người nói gỗ m Trầm chân chính đều xuất phát ở hơn mười triệu năm trước, do động đất làm cho đất đá sụt lở, hồng thủy cuốn trôi đại thụ rồi chôn vùi nó trong lớp bùn đất sâu dưới đáy sông. Ở dưới trạng thái không có khí oxi lại chịu áp suất cao, thêm sự ảnh hưởng của vi khuẩn và vi sinh vật, trải qua thời gian hơn mười triệu năm dài đằng đẵng cacbon hóa mà hình thành, còn có một cái tên khác là —— "gỗ cacbon hóa".

Bạch Tiểu Thăng giải thích một phen, làm Đổng Thiên Tú nghe đến như mê như say.

Đối với những thứ đồ chơi không biết con người thường đặc biệt có cảm thấy hứng thú, cho nên khi Bạch Tiểu Thăng nói, Đổng Thiên Tú còn thúc giục bảo hắn nói nhiều hơn một chút.

Lê Thúc cũng không nhịn được nhìn Bạch Tiểu Thăng chằm chằm. Hắn đã từng nghe qua danh tiếng của "gỗ m Trầm", nội dung được biết cũng chỉ có tí tẹo, hiển nhiên cũng không khỏi nảy sinh hứng thú.

- Nói một cách đơn giản, gỗ m Trầm chính là một loại gỗ ở dưới trạng thái địa lý đặc thù, trải qua quá trình được chưng khô một cách tự nhiên, trong sự đan xen giữa cacbon và gỗ mà hình thành chất gỗ đặc biệt của riêng nó.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười giảng giải.

Có Hồng Liên hỗ trợ, đối với tri thức bên trong có thể nói là hắn rõ như lòng bàn tay, chậm rãi mà nói, như hạ bút thành văn.

- Ông trời của tôi ơi, được bảo tồn hơn mười triệu năm đến nay, nói vậy là loại gỗ Mun này . . . Loại gỗ này, hẳn là vô cùng ít phải không?



Đổng Thiên Tú líu lưỡi.

- Gỗ m Trầm, kỳ thực không phải là một loại cây.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười sửa lại,



- Gỗ m Trầm có thể được hình thành từ cây sồi, long não đến lõi gỗ lim, lim xanh, gỗ hồng xuân, gỗ đàn hương cũng không phải trường hợp cá biệt. Có thuộc về âm trầm hay không thì phải nhìn xem trình độ chưng khô thế nào, nếu chưng khô quá lợi hại vậy thì đã trở thành Than Đá, không thể làm tài liệu, chỉ có thể ——

- Chỉ có thể cái gì?



Đổng Thiên Tú không kiềm chế được hỏi thăm.

Lê Thúc cũng ngưng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Gỗ mục, cũng chỉ có làm củi đốt mà thôi.



Bạch Tiểu Thăng nhún vai cười đáp.

Đổng Thiên Tú cười to.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp,



- Bởi chu kỳ sinh ra rất dài, có nguy cơ trở thành gỗ mục rất cao nên gỗ m Trầm khó thành, nhưng nó vừa có bản chất của gỗ lại có sự lộng lẫy của đá, bởi vậy nó chính là một loại tài liệu cực tốt.

- Chỉ từ góc độ vật hiếm thì quý, giá trị của gỗ m Trầm cao đến thế nào không cần nghĩ cũng biết.

- Ngoài ra chính là, trong văn hóa Hoa Hạ, gỗ m Trầm càng được người ta coi như đồ vật trừ tà.

Điểm sau cùng này mới là trọng yếu nhất.

Cổ nhân đối với những thứ có thể tăng phúc thêm thọ, xu lợi tị hại, đều có tinh thần theo đuổi không biết mệt mỏi, người hiện đại cũng giống như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận