Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2043: Lại... chỉ có ba người?! (1)

Trong chiếc xe SUV màu trắng kia, đám người Jenny trơ mắt nhìn những xe đi cùng bọn họ qua trạm kiểm tra Ruto tiếp nhận kiểm tra, từng chiếc bị bắt phạt tiền, lại từng chiếc được thả cho đi, nhưng chiếc xe này của bọn họ bị mười mấy nhân viên trong trạm kiểm tra súng vác vai, đạn lên nòng bao vây xung quanh.

Những chiếc xe tiếp nhận trả phạt tiền rời đi, tài xế còn tò mò nhìn bọn họ nhưng không dám nhìn nhiều, giống như bọn họ là phần tử nguy hiểm nào đó.

Người quản lý của trạm kiểm tra Ruto đi thẳng đến bên ngoài cửa xe SUV màu trắng, dùng giọng điệu không cho phép người khác được nghi ngờ nói với đám người Jenny:

- Tất cả mọi người xuống xe! Tiếp nhận tra hỏi!

Đám người Jenny đến từ nước M, không thể không nghe theo nhân viên kiểm tra đã được phân phối vũ khí, tất cả đều nhanh nhẹn xuống xe.

Người quản lý của trạm kiểm tra lạnh lùng nói:

- Đứng thành một hàng, tôi muốn hỏi từng người!

Những người này vội vàng làm theo.

Những người khác đều có chút khẩn trương, so sánh ra, người phụ nữ Jenny này vẫn tính là bình tĩnh.

Jenny đừng đầu tiên trong hàng, thấy người quản lý trạm kiểm tra đi tới trước mặt mình, lấy ra giấy tờ đã chuẩn bị sẵn và đưa cho người quản lý kia, còn giải thích thêm:

- Thưa ngài, chúng tôi thật sự là người đứng đắn. Ngài xem, đây là hộ chiếu, Visa, giấy chứng nhận công tác của tôi...

Người quản lý kia thuận lợi nhận lấy, lật xem rồi trả lại cho Jenny.

- Giấy chứng nhận không có vấn đề, nhưng cô vẫn phải tiếp nhận tra hỏi của tôi. Đây là quy định!

Người quản lý kia hừ lạnh nói.

Jenny vội vàng gật đầu:

- Vâng, vâng, tôi biết, tôi bằng lòng phối hợp với công tác của ngài!

Thái độ này tuyệt địa không có sai sót.

Đối phương gật đầu, không nhanh không chậm, thậm chí có vài phần lười biếng hỏi:

- Cô tên họ?

- Bao nhiêu tuổi?

- Quê quán ở đâu?

- Tại sao lại tới Naria này? Cô muốn dừng lại đây bao lâu?

- Mục đích lần này cô tới đây là gì?

...

Cứ tra hỏi như vậy, phần lớn những lời người quản lý kia hỏi là vấn đề chỉ cần liếc nhìn trên những giấy chứng nhận kia là có thể thấy được câu trả lời.

Lúc đầu Jenny còn thành thật trả lời, đến cuối cùng thì hơi nghi ngờ.

Hình như không hỏi điều gì quan trọng...

Chủ yếu nhất chính là, cứ hỏi như vậy, một người cũng phải trả lời hơn một tiếng, vậy mấy người bọn họ phải bị hỏi tới khi nào...

Trong trạm kiểm tra này có nhiều nhân viên như vậy đứng nhìn bọn họ giống như nhìn đám khỉ, không thể phái thêm mấy người, đồng thời hỏi thăm bọn họ được sao...

Nhân lúc người quản lý kia tạm ngừng hỏi, Jenny thật sự không nhịn được hỏi:

- Ngài, ngài xem tôi bình thường, bọn họ cũng thế... Chúng tôi rốt cuộc phạm phải tội gì? Vì sao, chỉ có chúng tôi bị giữ lại hỏi thăm? Hơn nữa, mấy vấn đề này của ngài cũng không phải quá mức quan trọng.

- Vấn đề của tôi không quan trọng à? Nếu như tôi hỏi cô vấn đề cơ mật, cô trả lời được sao?

Người quản lý này hoàn toàn không thương hoa tiếc ngọc lớn tiếng quát hỏi.

Điều này làm cho Jenny lập tức không trả lời được.

- Không trả lời được à? Lại tiếp tục.

Người quản lý kia hừ lạnh một tiếng.

- Cô cảm thấy phiền, tôi còn cảm thấy mệt đấy! Nhưng có cách nào chứ!

Khi nói chuyện, đối phương còn lẩm bẩm một tiếng bằng tiếng địa phương.

Anh ta cũng không biết Jenny cũng hiểu ngôn ngữ này.

- Đám người đáng chết các người chọc ai không chọc lại đi đắc tội với người bạn của ngài Samba, bây giờ còn ngại rắc rối à? Cứ yên tâm mà chịu đi!

Người quản lý kia bực tức nói câu này, thoáng cái làm cho Jenny hiểu ra.

Vừa rồi phải tiếp nhận nhiều câu hỏi, còn bị nhiều nhân viên trang bị vũ khí vây bắt khiến cô ta giật mình, quên suy nghĩ tới những chuyện khác.

Ví dụ như vì sao chiếc xe của đám người Trung Quốc thậm chí không cần phạt tiền vẫn có thể đi thẳng?

Còn nữa, vì sao cả đoàn người xếp hạng phải nộp tiền phạt?

Mặt khác còn có người bạn ngài Samba gì đó! Cô ta thậm chí còn chẳng biết ngài Samba là ai, sao có thể phát sinh mâu thuẫn với bạn của ông ta được.

Từ lúc tiến vào Naria, cô ta cũng chỉ có mâu thuẫn với… người Trung Quốc kia!

Kết hợp với những vấn đề khác thường, trước và sau đó, Jenny chợt hiểu được.

Người Trung Quốc kia chính là người bạn của ngài Samba ở đây, lúc này bọn họ bị tiếp nhận điều tra, căn bản là do người ta chỉnh!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận “tất cả”, Jenny nhớ lại gương mặt người Trung Quốc trẻ tuổi này, thật sự cảm giác hận đến nghiến răng nghiến lợi.

- Nếu để cho BOSS biết, tôi chịu thiệt ở trong tay người Trung Quốc, cô ta nhất định sẽ tức muốn nổ phổi.

Sau rắc rối này, phải đánh tiếng với mấy người đi cùng, để cho bọn họ đừng nói lung tung mới tốt... Jenny thầm nghĩ.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Sau khi “suy nghĩ cẩn thận", Jenny vừa tích cực phối hợp, không có nửa câu bực tức nữa, còn "vô tình hay cố ý" biểu thị, thật ra bọn họ là bạn của người Trung Quốc trong xe trước đó, lần này có chút mâu thuẫn thôi. Jenny còn biểu thị, cô ta cũng chuẩn bị tới thăm hỏi ngài Samba...

Nghe cô ta nói vậy, người quản lý kia nửa tin nửa ngờ.

Nhưng vẫn tiếp tục đưa ra những câu hỏi điều tra. Đù sao đây chính là chuyện do thư ký của ngài Samba đã căn dặn. Chỉ là vốn có thể đưa những người này về "Chậm rãi điều tra", có thể lại biến thành tra hỏi tại chỗ...

Jenny vừa cười, vừa âm thầm nghiến răng, nhớ lại gương mặt của Bạch Tiểu Thăng, khắc sâu người Trung Quốc đáng chết kia vào trong lòng.

...

Lúc này, đám người Bạch Tiểu Thăng đã chạy tới nơi.

Đám người Jenny bị cố ý giữ lại kiểm tra, chắc là do thư ký của ngài Samba "căn dặn" người ở đó, thôi cho bọn họ nếm mùi đau khổ.

Lâm Vi Vi nghĩ lại cũng thấy hả hê, cười đến đặc biệt vui vẻ:

- Ai bảo bọn họ đùa giỡn với chúng ta! Ai bảo bọn họ chen ngang trước chúng ta, còn giơ ngón giữa với chúng ta! Lúc này thì hay rồi, bọn họ gặp phiền phức rồi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lắc đầu nói:

- Chắc là thư ký của ngài Samba thấy động tác bọn họ giơ ngón giữa với chúng ta, nhận thấy được hai bên chúng ta có mâu thuẫn nên mới giúp chúng ta trút giận đấy. Xem ra bản lĩnh đoán ý của cá thư ký được thông dụng trên toàn thế giới!

Lôi Nghênh cũng cười.

- Chỉ là người phụ nữ kia thật ra cũng chưa mang tới tổn thất gì cho chúng ta, cô ta gây rắc rối cho chúng ta ở tộc Couric nhưng cũng gián tiếp giúp chúng ta...

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Vi Vi lập tức không phục, phản bác:

- Đó là anh Tiểu Thăng tùy cơ ứng biến mới hóa giải được nguy hiểm và tai họa, còn tạo ra cơ hội kinh doanh, ý định ban đầu của bọn họ cũng không tốt như vậy! Hơn nữa, sau đó bọn họ còn không biết ăn năn, đắc ý thật đáng ghét! Bọn họ đáng bị trừng trị!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, không để ý chỉ nhún vai nói:

- Vậy được rồi, cô nói đúng, bọn họ là đáng đời.

Ba người không lại nói chuyện về đám người Jenny nữa, mà dùng tiếng Trung Quốc bàn luận về mấy doanh nghiệp trong chuyến đi này.

Phạm vi kinh doanh của những doanh nghiệp liên quan đến việc khai thác năng lượng và phương tiện xây dựng cơ sở, nghiên cứu công nghệ cao, rất có tiền đồ phát triển ở Naria. Nếu như dây chuyền tài nguyên của bản thân ở bên Trung Quốc nhận lấy, vậy thì cơ hội kinh doanh là vô hạn.

Ở trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng đã không nhịn được bắt đầu vạch kế hoạch, để cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ý nghĩ trau chuốt giúp, lập ra một dàn giáo sơ lược. Như vậy khi đến nơi, có thể trực tiếp đi bàn chuyện hợp tác với những doanh nghiệp kia.

Người chịu trách nhiệm lái xe thỉnh thoảng kinh ngạc liếc nhìn ba người qua gương chiếu hậu. Anh ta nghe được tiếng Trung Quốc, nhưng chỉ giới hạn ở "chào anh", “ăn chưa"...

Chờ đám người Bạch Tiểu Thăng trò chuyện xong, bọn họ cũng gần tới nơi.

Bạch Tiểu Thăng dùng tiếng Anh hỏi tài xế lái xe, biết được còn hai mười phút nữa thì bọn họ sẽ tới trạm dừng chân đầu tiên, lập tức làm cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghỉ ngơi một lát, lấy tinh thần chuẩn bị cho cuộc gặp mặt sắp tới.

Đám người Bạch Tiểu Thăng nói cho tài xế biết trạm dừng đầu tiên là một khu công nghiệp của thành phố Lin.

Lần này bọn họ sẽ đi khảo sát bốn doanh nghiệp, trong đó có hai trụ sở chính đều ở đó, hai nơi khác cũng có văn phòng ở đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận