Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2671: Đêm mưa



Ôn Ngôn nói, Bạch Tiểu Thăng và Bạch Tuyên Ngữ đều nghe được rất rõ ràng lời nói tràn ngập sự điên cuồng này.

- Anh thật sự hết thuốc chữa rồi!

Bạch Tiểu Thăng thương xót liếc nhìn Ôn Ngôn, sau đó cố hết sức kéo Bạch Tuyên Ngữ lên.

Nếu Ôn Ngôn không phải tới cứu mạng mà là tới lấy mạng, vậy không có gì đáng nói nữa, nhất định phải mau chóng cứu Bạch Tuyên Ngữ, nếu muộn nữa thì ai cũng không cứu được.

Hơn nữa, Ôn Ngôn cũng sẽ không chờ mình ra tay.

- Bạch Tuyên Ngôn.

- Bạch Tuyên Ngôn!

hai mắt Bạch Tuyên Ngữ bị máu che phủ và kêu lên cái tên này, từng tiếng nghe đầy thê lương, trên mặt hắn không chỉ có phẫn nộ, còn đầy bi ai.

Anh em cùng nhau lớn lên, sao lại biến thành như vậy!

Dù thế nào cũng không nên như vậy!

Giờ phút này, trái tim Bạch Tuyên Ngữ như bị xé rách, đau muốn chết.

Ôn Ngôn đứng ở trước chiếc xe đã có một nửa nằm bên ngoài cầu, nhìn Bạch Tiểu Thăng liều mạng cứu Bạch Tuyên Ngữ, Bạch Tuyên Ngữ đang kêu tên mình đầy thê lương.

Vẻ mặt anh ta không ngừng thay đổi, khi thì dữ tợn hung ác, khi thì mờ mịt đau khổ, khi thì lã chã - chực khóc.

Một chiếc xe chậm rãi lái tới, muốn lao về phía chiếc xe của Bạch Tiểu Thăng và Bạch Tuyên Ngữ, để đẩy bọn họ xuống cầu.

Nhưng đến gần giờ phút cuối cùng, Ôn Ngôn đi tới, dùng cơ thể chắn trước chiếc xe muốn lái qua, lại ở dưới ánh đèn chiếu xuống, ra sức vung tay lên bảo chiếc xe kia lùi lại.

Chiếc xe kia lặng lẽ lùi ra xa.

Ôn Ngôn đứng lẻ loi một mình, lại đi tới đầu xe của đám người Bạch Tiểu Thăng và giơ chân đặt lên trên.

Bạch Tiểu Thăng đã kéo tay Bạch Tuyên Ngữ, cởi dây an toàn trên người hắn ra, muốn kéo hắn qua.

Vào giờ phút này thân xe lắc mạnh như muốn rơi bất cứ lúc nào.

Chân Ôn Ngôn dùng sức, vẻ mặt không còn sự mờ mịt mà trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc.

Anh ta muốn nói với Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ lần cuối cùng, trong miệng nói rõ từng từ:

- Đời này, tôi nợ các người! Kiếp sau, tôi trả lại cho các người gấp bội!

Ôn Ngôn kêu lên những lời này, bỗng nhiên cảm giác được trên mặt có một chút lạnh lẽo rơi xuống.

Sau đó, càng lúc càng nhiều giọt nước lạnh lẽo từ trên không trung kéo tới.

Anh ta ngẩng đầu lên, thấy trời đổ mưa.

Về lời từ biệt lần này của Ôn Ngôn, Bạch Tiểu Thăng xem thường trả lời, cả người âm thầm dồn sức kéo Bạch Tuyên Ngữ về phía mình, cũng lặng lẽ mở cửa xe bên anh ra.

Chỉ cần có một cơ hội, Bạch Tiểu Thăng sẽ không bỏ qua!

Anh tính kéo Bạch Tuyên Ngữ xông ra khỏi xe, sẽ để cho Ôn Ngôn tận mắt nhìn thấy sự thất bại, đây mới là phong cách hành sự của Bạch Tiểu Thăng!

- Đừng giãy giụa nữa, các người buông tha đi!

Dưới chân Ôn Ngôn đang dồn sức.

Đúng lúc này, Bạch Tuyên Ngữ bỗng nhiên phát ra tiếng cười to.

Tiếng cười kia tùy ý lại khoa trương, làm cho Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, cũng khiến cho Ôn Ngôn nhìn về phía hắn.

- Bạch Tuyên Ngôn, cả đời cậu cũng chỉ có chút bản lĩnh này! Chẳng trách ông nội không giao tập đoàn đến trong tay cậu, bởi vì cậu không xứng!

Bạch Tuyên Ngữ phát ra tiếng gào thét.

- Cả đời này, tôi xem cậu làm anh em ruột thịt là do mắt tôi bị mù! Cậu thật sự khiến tôi khinh thường! Kiếp sau, tôi vẫn khinh thường cậu! Cậu vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng chỉ là một kẻ khốn kiếp không ra gì!

Bạch Tuyên Ngữ mắng to, đánh trúng điểm yếu của Ôn Ngôn.

Anh ta bị chửi tới mức vẻ mặt vặn vẹo, môi run rẩy, ánh mắt dữ tợn, dưới chân lại bỗng nhiên dùng lực.

- Câm miệng, anh câm miệng lại cho tôi! Chết đi! Tất cả đều chết đi!

Anh chết, cậu ta chết, cuối cùng tôi chính là người chiến thắng!

Lịch sử trên thế giới này là do người thắng viết, tôi sẽ nắm giữ tất cả!

Trong lúc Ôn Ngôn điên cuồng dùng sức, chiếc xe càng nghiêng hơn, thật sự muốn rơi xuống.

Bạch Tiểu Thăng liều mạng nghiêng người kéo Bạch Tuyên Ngữ, để cho chiếc xe cố gắng duy trì sự cân bằng.

Nhưng như vậy lại càng bất lợi cho anh và Bạch Tuyên Ngữ xông ra ngoài.

- Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tuyên Ngữ không để ý tới Ôn Ngôn đang điên cuồng nữa, mà mở miệng nói với Bạch Tiểu Thăng.

Mưa càng lúc càng lớn, dội sạch máu thấm trên mặt hắn, để cho hắn nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ Bạch Tiểu Thăng đang liều mạng cứu mình.

Bạch Tuyên Ngữ nhếch môi, thoáng cười.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hắn.

- Cậu là quan hệ huyết thống của ông nội, cũng là em trai tôi.

Bạch Tuyên Ngữ mỉm cười nói:

- Lâu nay, tôi lại đối xử với cậu... Tôi thật sự sai. Bây giờ, tôi thật ra rất muốn làm anh em với cậu, thật sự… rất muốn. Tôi muốn làm tròn trách nhiệm của người anh mà không phải giống như trước kia, trước đây tôi không đạt tiêu chuẩn.

Lúc này mà nói ra lời như vậy thật sự không hợp với tình hình.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy cánh tay và chân mình lại đau đớn dữ dội, toàn thân đau đớn. Nước mưa hòa lẫn với mồ hôi của anh, nhưng anh vẫn cười.

- Sẽ có cơ hội.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Sẽ không.

Bạch Tuyên Ngữ cũng cười, giọng nói ôn hoà hiền hậu:

- Thật đáng tiếc, sẽ không có.

Bạch Tiểu Thăng từ vẻ mặt và giọng nói của Bạch Tuyên Ngữ bỗng nhiên có một dự cảm xấu, lập tức trợn trừng mắt.

- Làm anh trai nên che chở cho em. Cả đời này tôi dành hết cho cậu ở đây!

Bạch Tuyên Ngữ cố hết sức đẩy Bạch Tiểu Thăng về phía cửa xe, đẩy về phía trên cầu.

Dưới tác dụng của phản lực, cuối cùng khiến cho chiếc xe và cả hắn rơi về phía dưới con cầu tối tăm, ngã về phía trong con sông.

Nhưng có thể làm một điều cuối cùng vì Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ cũng thỏa mãn.

Sắc mặt hắn bình thản, giang hai cánh tay ra và yên tâm ngã về phía trong sông, bằng lòng chịu chết.

Ôn Ngôn vẫn luôn đạp vào đầu xe rõ ràng thật sự dùng sức có thể đẩy chiếc xe xuống thì bỗng nhiên mất lực, giây phút cố gắng đứng vững, vẻ dữ tợn, hung ác, do dự trên mặt bỗng nhiên biến mất.

Trong mắt anh ta đầy vẻ bi thương.

Anh ta cũng biết mình gần mất đi điều gì.

- Hồng Liên!

Bỗng nhiên một tiếng gầm thét giống như nổ tung, phóng lên cao, đó là một cái tên không ai từng nghe nói tới.

Bạch Tuyên Ngữ đang rơi bỗng nhiên cảm thấy cổ chân mình bị người ta tóm lại, sau đó một sức lực mạnh mẽ tác động vào cơ thể hắn, làm cho cơ thể hắn bị ném lên trong nháy mắt.

Bạch Tuyên Ngữ giật mình, theo bản năng sống cuối cùng nắm lấy một phần lan can cầu bị gãy, mà hắn cũng thấy một bóng dáng khác kiệt sức rơi vào trong con sông tối đen như mực.

Trong đầu ông một tiếng, trái tim Bạch Tuyên Ngữ lạnh giá...

Ôn Ngôn chỉ thấy hai bóng dáng cùng một chiếc xe dập nát đều rơi xuống cầu. Anh ta ngơ ngác đứng ở đó, nhìn trước mắt trống trải không còn gì cả.

Tất cả đều giống như anh ta mong muốn.

Bây giờ không có Bạch Tiểu Thăng, không có Bạch Tuyên Ngữ, không còn ai có thể cạnh tranh với anh ta.

Hắn sẽ là chủ tịch tập đoàn Chấn Bắc, sẽ nắm giữ quyền lực, nắm giữ địa vị, nắm giữ tất cả những thứ anh ta tha thiết ước mơ.

Sau đó thì sao...

Ôn Ngôn đứng ở đó, bây giờ mới bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.

Anh ta nhận ra trong lòng mình trái lại trống rỗng, chỉ còn có cảm giác rất đau khổ.

Nước mưa rơi xuống giống như từng cái roi đánh vào trên người của anh ta, hơi lạnh xông vào trái tim anh ta.

Ôn Ngôn cảm giác mắt mình đặc biệt khó chịu, không chỉ có nước mưa còn có thứ gì đó mặn chát rơi xuống.

Bên cạnh có một bóng người leo lên.

Khi Ôn Ngôn nhận ra thì đã bị đạp ngã.

- Tôi giết cậu!

Bạch Tuyên Ngữ phát ra một tiếng kêu dường như không phải của mình và nhào qua.

...

Khi ánh đèn chói mắt của xe cảnh sát lóe lên, bao vay địa điểm sự cố xảy ra, không ai không có nhiệm vụ có mặt ở đó, chỉ có hai người đàn ông ở trong nước bùn.

Một người ngã trên mặt đất, một người ở phía trên đang vung nắm đấm liên tục đánh xuống.

...

Đây là một đêm mưa giá lạnh ở Ganand.

Bạn cần đăng nhập để bình luận