Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1360: Ta là tới cứu vãn các ngươi. (1)

Chính là những người đứng sau Lôi Minh Diệu ánh mắt sững sờ, trừng Bạch Tiểu Thăng.

Ngay cả những nhân viên bảo vệ dọc đường, vào lúc này cũng thấy rõ tương lai, hồi hộp trừng lớn mắt.

Ai cũng không tin những lời vừa nghe.

- Ngươi, ngươi, ngươi nói muốn mua hạng mục này của chúng ta?

Lôi Minh Diệu nói cà lăm, nhưng âm thanh ngay lập tức được phát ra.

Tuy nhiên, ngay sau đó Lôi Minh Diệu nhăn lông mày lại, trên dưới dò xét người cùng lứa tuổi ở trước mặt mình.

Càng xem, hắn càng không tin.

Lúc hắn nói chuyện với bố về những ông chủ lớn, không phải người nào cũng là trung niên 40 hay 50 tuổi, người này còn quá trẻ!

Đừng nói là làm ông chủ của một công ty, làm giám đốc, thậm chí là thư ký của ông chủ đều quá trẻ.

- Ngươi ở Phong Hoà là làm gì, ngươi nói vậy, có thể giữ lời không?

Lôi Minh Diệu hồ nghi dò hỏi.

Lâm Vi Vi muốn tiến tới, nói tên này không biết Thái Sơn, nhưng Bạch Tiểu Thăng giơ tay ngăn lại.

- Ta chỉ là hỏi một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Chỉ là hỏi một chút…

Lôi Minh Diệu tức giận không có chỗ phát tiết, trừng mắt một cái, giọng trở nên tồi tệ,

- Ngươi có bệnh à, ngươi chơi ta! Hỏi cái gì mà hỏi, đây là để ngươi hỏi sao!

Những người đi theo Lôi Minh Diệu cũng nhắm mắt làm ngơ.

- Tuy nhiên, ta thực sự là người của Phong Hoà, cũng thực sự tìm đến Lôi tiên sinh để bàn chuyện hợp tác, điều này tóm lại là không sai được.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Lôi tổng đã tiếp đón chúng ta, vậy hãy đi trước dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng rõ ràng là thuận miệng sai khiến.

Khuôn mặt của Lôi Minh Diệu ngày càng ảm đạm, có chút tức giận.

Tuy nhiên, đúng là ba hắn bảo hắn tới đón khách, hắn thấy không tốt liền đuổi người đi, như vậy trở về cũng không có cách nào báo cáo.

- Theo ta đi!

Lôi Minh Diệu tức giận trợn nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, lặng băng quẳng xuống một câu.

Hắn cùng những người kia đi trước dẫn đường, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi theo sau.

Bọn họ một đường đi về phía bên cạnh kho hàng, nơi đó có một căn phòng được dựng bằng thép.

Đến cửa một gian phòng, người bên ngoài lên tiếng, Lôi Minh Diệu trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Cửa không đóng chặt, Bạch Tiểu Thăng bọn họ ở bên ngoài, nghe được bên trong mơ hồ truyền đến đoạn hội thoại.

- Cha, người đến là ba người trẻ tuổi. Bọn họ thật sự là đại diện của Phong Hoà? Không có lầm chứ. Kẻ dẫn đầu rất càn rỡ, vừa đến liền hỏi chúng ta có bán hạng mục này không.

Giọng nói của Lôi Minh Diệu lộ ra vẻ tức giận.

- Ồ!

Bên trong truyền ra tiếng kinh ngạc, âm thanh trầm thấp, mang theo vài phần hùng hậu.

Người bên ngoài nghe không ra cái gì, nhưng Bạch Tiểu Thăng trải qua vô số năm luyện tập, nghiên cứu sâu sắc những biểu cảm vi mô, còn phán đoán chuẩn với cảm xúc giọng nói của mọi người.

Lôi Đại Phong này rõ ràng có một tia mờ mịt đè nén sự kinh ngạc.

Lôi Đại Phong này cũng tương đương với Tổng giám đốc của hàng ngàn công ty thuộc tập đoàn Chấn Bắc, nó vẫn rất khác so với những nhà lãnh đạo sản nghiệp tỉnh, chưa kể đến những người lãnh đạo trong khu vực, mà những người lãnh đạo kia còn ngoan ngoãn nghe theo Bạch Tiểu Thăng.

Hai bên cơ bản cũng không cùng cấp độ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Xem ra hạng mục này cũng làm cho Lôi Đại Phong nhức đầu không thôi!

- Con có hỏi qua, hắn nói chỉ đến hỏi một chút.

Lôi Minh Diệu hừ lạnh một tiếng.

Bên trong, Lôi Đại Phong trầm mặc một chút,

- Cho mấy vị đại diện Phong Hoà tiến vào, ta xem một chút.

Giọng nói của Lôi Đại Phong tuy nhỏ, nhưng Bạch Tiểu Phong lại nghe ra mấy phần thất vọng cùng phiền muộn.

Lôi Minh Diệu lại lần nữa đi ra, uể oải hất cằm với ba người Bạch Tiểu Thăng, ngả ngớn nói,

- Vào đi, cha ta muốn gặp các người.

Khi nhìn Bạch Tiểu Thăng, hắn đảo mắt, có vẻ không kiên nhẫn.

Đây vẫn là mối quan hệ giữa Bạch Tiểu Thăng và phía bên kia, nói về sự hợp tác. Nếu chỉ là người bình thường, trước đó trêu chọc Lôi Minh Diệu, chắc chắn hắn sẽ gọi người ra đánh.

Thần sắc của Bạch Tiểu Thăng vẫn rất bình thản.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại không hẹn mà cùng tức giận vì thái độ của Lôi Minh Diệu.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cùng hai người đi vào “phòng sắt”.

“Phòng sắt” này nhìn bên ngoài không được tốt lắm, nhưng bên trong không khác gì trên trời, sàn nhà là gỗ, bên trong văn phòng đầy đủ đồ dùng trong nhà, hơn nữa đều là gỗ lim, bốn vách tường treo tranh chữ, giống như văn phòng của ông chủ trong cao ốc.

Sau bàn làm việc bằng gỗ lim, người đàn ông béo lùn có chút hói ngồi đó, đôi mắt hình tam giác, âu phục mở ra, sơ mi trắng bên trong ngực và bụng bị phồng lên.

Vị này là ông chủ của cơ nghiệp Đại Phong, Lôi Đại Phong.

Lôi Minh Diệu sau khi đi vào cũng mặc kệ những người đứng phía sau, đi thẳng tới bên cạnh cha, ngồi xuống cái ghế duy nhất, tư thế nằm có chút co quắp, thậm chí chân bắt chéo nhếch lên, chân này đặt lên đầu gối chân kia. Nghĩ một chút, ba người Bạch Tiểu Thăng đánh giá hắn là người rất lỗ mãng.

Lôi Đại Phong nhìn như không thấy, căn bản cũng không để ý, cũng chậm rãi nhìn ba người vừa vào.

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng đi phía trước, nhưng Lôi Đại Phong chỉ nhìn một chút, ánh mắt hắn bị thu hút bởi người phía sau Lôi Nghênh, chính là mỹ nữ Lâm Vi Vi.

Lôi Nghênh dáng người cao, uy phong lẫm liệt, sắc mặt sương lạnh, ánh mắt doạ người.

Chắc là bảo tiêu, mang theo ra ngoài nhìn rất uy phong! Lôi Đại Phong thầm khen.

Hắn nhìn về phía Lâm Vi Vi, đôi mắt lập tức sáng ngời, thậm chí còn chép miệng một cái.

Cha con Lôi Minh Diệu thật sự cùng một dòng, đối với nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, đều có một mong muốn không thể ngăn cản.

Hai mắt Lôi Minh Diệu cũng rơi vào trên người Lâm Vi Vi.

Lôi Đại Phong cuối cùng mới nhìn người dẫn đầu là Bạch Tiểu Thăng, trong nháy mắt ánh mắt trở nên chăm chú.

Bạch Tiểu Thăng khí thế nội liễm, chợt thấy người này giống người trẻ tuổi bình thường, nhưng càng nhìn lâu, càng thấy hắn không giống người bình thường.

Đặc biệt là hai con mắt của hắn, vô cùng thâm thuý, khiến cho người ta hoàn toàn nhìn không thấu.

Nhìn hai mắt Bạch Tiểu Thăng, Lôi Đại Phong lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, lập tức cảm giác người tới không tầm thường.

Có lẽ người này không phải nhân vật nhỏ ở Phong Hoà!

Tuy nhiên, Lôi Đại Phong cũng chưa đứng dậy.

Phong Hoà là một công ty bất động sản, so với cơ nghiệp Đại Phong của hắn giàu hơn, thực lực cũng hơn một bậc, nhưng cũng không cần thiết quá kiêng kị, huống chi người tới không phải Tổng giám đốc của bọn họ, không ngang hàng với mình.

- Các người là do chủ tịch của Phong Hoà phái tới?

Lôi Đại Phong làm ra tư thái hững hờ, hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Ba người này sau khi đi vào cũng không vội vã giới thiệu, mà là một đường đi tới gần.

Giờ phút này, ngược lại là chủ nhân như hắn mở miệng trước.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

- Ông Lôi ở đây thật sự sống động, lại làm bất động sản, lại bán vật liệu xây dựng, chúng tôi cảm thấy nơi này buôn bán không tệ, muốn đến nói chuyện với ngài.

- Thôi đi, đừng cố làm ra vẻ.

Lôi Minh Diệu cố ý xì một tiếng, với lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu, châm lửa, rít một hơi sau đó thả ra một vòng khói. Lôi Đại Phong chỉ nhìn con trai một chút, cũng không ngăn cản.

Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nói,

- Cái gì mà mua bán. Chúng tôi chỉ theo xu hướng, trước đây không hợp tác, các ngươi muốn mua vật liệu xây dựng? Không phải là muốn mua nhà à?

Lôi Đại Phong cảm giác hai tình huống này không có khả năng.

Nực cười, tất cả mọi người đều làm bất động sản, là ngang hàng. Chỉ nghe nói về các đồng nghiệp, không hề nghe qua đồng nghiệp tới vì hàng tồn kho.

Phong Hoà nghe nói là lệ thuộc vào tập đoàn Chấn Bắc, họ có nhà cung cấp vật liệu xây dựng riêng và trực tiếp bán vật liệu xây dựng? Càng không đáng tìm đến mình!

Lôi Đại Phong nghĩ không ra là họ muốn hợp tác cái gì.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, hỏi,

- Chúng tôi không những muốn cùng ngài mua bán, mà còn là mua bán lớn!

- Các người có bán hạng mục này hay không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi với mặt mũi tràn đầy nghiêm túc.

Câu nói này vừa nói ra, Lôi Đại Phong lập tức sững sờ.

Lôi Minh Diệu trực tiếp nhíu mày, cầm điếu xì gà trong miệng xuống, trừng mắt nói,

- Còn hỏi! Ngươi có ngừng hay không, nếu còn nói đùa nữa, có tin ta cho người ném các ngươi ra ngoài không!

Lôi Minh Diệu coi đây là Bạch Tiểu Thăng tiếp tục trêu đùa bọn họ.

- Lần này, là thật.

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói.

- Vừa rồi không phải ngươi còn nói là mình chỉ thuận miệng hỏi hay sao?

Lôi Minh Diệu trừng mắt, lôi chuyện cũ ra nói.

Bạch Tiểu Thăng cười, ngữ khí hiền hoà kiên nhẫn giải thích cho hắn,

- Vừa rồi ta nhớ ra là đại sự này ngươi không làm chủ được, nói với ngươi cũng vô dụng, ngươi sẽ không để tâm chứ?

Thần sắc, ngữ khí của Bạch Tiểu Thăng như xem Lôi Minh Diệu là bạn bè mà đối xử.

- Ngươi!

Lôi Minh Diệu trước mặt mọi người bị trêu chọc như thế, Lâm Vi Vi lại theo thế mà cười một tiếng, cả người đều muốn nổ tung.

- Minh Diệu!

Tiếng quát bên cạnh khẽ truyền đến, cắt ngang cảm xúc sắp bạo phát của Lôi Minh Diệu.

Lôi Minh Diệu vô ý thức nhìn qua, Lôi Đại Phong trực tiếp lắc đầu.

Lôi Minh Diệu có thể ở trước mặt cha hắn tuỳ ý, nhưng cha hắn đã lên tiếng, hắn không thể không nghe.

Nếu không, sẽ không có trái cây tốt để ăn.

Lôi Minh Diệu khắc chế lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, ngậm miệng lại.

- Phong Hoà các ngươi thật sự muốn mua hạng mục này?

Lôi Đại Phong hai mắt lạnh lùng như băng, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Những vật liệu này của các ngươi có chủ rồi sao, nếu như không có, chúng ta cùng nhau đóng gói.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Ngươi nói thật!

Lôi Đại Phong bỗng nhiên ngồi thẳng người, đôi mắt thậm chí không che giấu được mà toả sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận