Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1025: Không được đâu, Quý Thị Trưởng !



Ở trong phòng họp lớn thứ nhất của công ty truyền thông Trung Kinh, ngồi xung quanh một bàn họp lớn như vậy chỉ có năm người ngồi.

Thị Trưởng Quý Minh Dương, thư ký Trương Manh, Cao Tư Vực, Lâm Vi Vi và cuối cùng là Cao Đại Chí.

Hai người trợ lý đi theo Cao Tư Vực thành thành thật thật ngồi vào ghế ở phía sau hắn, phụ trách ghi chép lại nội dung của buổi hội nghị này, đồng thời nghe điều động từ các vị lãnh đạo.

Chủ đề chính của buổi hội nghị chuyên đề này chính là vấn đề đi hay ở lại của công ty truyền thông Trung Kinh cùng với sáu công ty thuộc sở hữu của tập đoàn Chấn Bắc ở thành phố Trung Kinh.

Đây là bởi vì bản báo cáo của Cao Đại Chí gửi lên trên và buổi hội nghị này là do tập đoàn yêu cầu.

Chỉ có điều, ngoại trừ Lâm Vi Vi thì không ai biết rõ, lần này an bài thực tế là do Bạch Tiểu Thăng làm ra, cũng chỉ rõ ràng phải mời bên văn phòng thị trưởng của thành phố Trung Kinh tham gia.

Cao Tư Vực tuy hành sự điên cuồng, nhưng cũng không dám công nhiên làm trái với quyết định của Bộ Sự Vụ ban hành.

Tối thiểu nhất, nên đi thì hắn vẫn sẽ đi.

Chờ mọi người đã yên vị chỗ ngồi của mình, Cao Tư Vực nhìn xung quanh một lần, rồi đưa mắt nhìn về phía Thị trưởng Quý Minh Dương, mở miệng cười nói.

- Buổi hội nghị chuyên đề ngày hôm nay, dưới tình cảnh trăm công nghìn việc vô cùng bận bịu mà Quý Thị Trưởng vẫn có thể đích thân tới đây, thật làm cho tôi cảm thấy hết sức vinh hạnh. Kỳ thực, tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nào đó, cùng với văn phòng thị trưởng của thành phố Trung Kinh tiến hành một cuộc giao lưu trao đổi thẳng thắn và chân thành.

Giao lưu?

Không bằng nói đàm phán điều kiện đi.

Mọi người trong lòng thầm oán.

- Cao tiên sinh nói quá lời rồi, tôi cũng muốn cùng với công ty của các vị hảo hảo tâm sự một phen.

Quý Minh Dương nói.

- Hiện tại, thành phố Trung Kinh đang ở trong thời kỳ phát triển nhanh chóng, chuyện này cũng không cần tôi nói năng rườm rà.

- Tôi có thể khẳng định nói cho ngài biết, cá nhân tôi có lòng tin rằng trong vòng năm năm nữa, thành phố Trung Kinh sẽ phát triển như vũ bão một đường đi tới.

- Chuyện này, không phải nói bừa, mà là sự thật.

Quý Minh Dương ngưng thần nhìn Cao Tư Vực.

- Dù vậy, ngài còn muốn đem những công ty trực thuộc tập đoàn của các ngài rút lui khỏi thành phố Trung Kinh trong thời gian này sao?

Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Vi Vi và Cao Đại Chí, Cao Tư Vực cười ha hả nói.

- Quý Thị trưởng, ngài thân là Thị Trưởng có tầm nhìn và ánh mắt lâu dài, nhưng tôi chỉ là một người thương nhân, chỉ mưu cầu lợi ích trước mắt a.

- Người khác tôi mặc kệ, tôi bình thường không nói tới cái gì mà kỳ vọng lâu dài, lý tưởng to lớn.

Cao Tư Vực cười mỉm, tiếp tục nói.

- Tập đoàn tín nhiệm tôi, để cho tôi đảm nhiệm chức vụ quản lý sản nghiệp của một tỉnh, sau đó tôi nên tạo sự khác biệt trong nhiệm kỳ của tôi, vậy thôi.

- Những công ty ở thành phố Trung Kinh này của chúng tôi, nếu di chuyển sang một thành phố khác, lại lấy được nhiều chính sách ủng hộ hơn, có lợi cho tập đoàn, cũng lợi cho cá nhân tôi.

- Ngài không cảm thấy, chuyện này đúng là cả hai cùng có lợi à.

Nghe lời Cao Tư Vực nói, Trương Manh khẽ nhíu mày.

Cái tên Cao Tư Vực này nói thật đúng là đủ trực tiếp.

Quý Minh Dương lại trầm ngâm không nói gì.

- Kỳ thực, theo quan điểm cá nhân tôi mà nói, tôi cũng xem trọng thành phố Trung Kinh. Với cái quyết định di chuyển này, tôi cũng rất gian nan đắn đo mới hạ quyết tâm.

Trên mặt Cao Tư Vực nở nụ cười tiếp tục nói.

- Dù sao, nếu như phía thành phố Trung Kinh cấp cho chúng tôi sự ủng hộ càng lớn, ai lại nguyện ý dời đi chứ?

- Công ty của chúng tôi ở thành phố Trung Kinh dù sao cũng đã cắm rễ thâm hậu, cũng vì sự phát triển của thành phố Trung Kinh đã làm ra những cống hiến trọng yếu, nhưng lợi ích lại không thể trộn lẫn cảm tình, cũng vẫn phải có mà.

Một câu cuối cùng của Cao Tư Vực, nói vấn đề tinh cảm là tiếp theo, nhấn mạnh về mặt lợi ích của bọn họ mới là thật.

Nghe những lời này, mi tâm Lâm Vi Vi hơi nhíu lại.

Cái tên Cao Tư Vực này, thật sự là dám làm những sự tình mà người khác không dám làm.

Chỉ có điều, bộ dáng này không phải quá khó coi sao.

Thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý đến, một tay của Lâm Vi Vi sờ lên huy chương đại biểu thân phận của chính mình đeo ở trên ngực.

Một cái huy chương rất tinh xảo.

Theo bàn tay tinh tế trắng nõn nà của Lâm Vi Vi phất qua, cái huy chương tựa hồ không có biến hóa gì.

Nhưng mà, bên phía Bạch Tiểu Thăng đang ngồi với Thạch Vũ, lại phát giác được chấn động bên trong túi áo, tiện tay cầm một cái cúc áo có gắn thiết bị nghe Bluetooth nhét vào lỗ tai.

Cái huy chương kia, hiển nhiên còn có công năng thông tin liên lạc với nhau.

- Làm sao vậy, Bạch tổng.

Ngồi bên cạnh, Thạch Vũ ngạc nhiên nói.

- Không có gì.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một tiếng.

Trong phòng họp lớn thứ nhất.

Liên tiếp Lâm Vi Vi và Cao Đại Chí không nhịn được có chút gấp gáp khẩn trương nhìn Quý Minh Dương.

Họ sợ Quý Thị trưởng sẽ giận dữ, phẩy tay áo bỏ đi.

Vậy thì thật không có một chút cơ hội xoay chuyển tình thế.

Hiện tại Cao Đại Chí có chút lo sợ bất an, cảm giác trước đây có một chút xíu hi vọng dâng lên, đang bị phá diệt.

- Không biết, Cao tiên sinh ngài muốn chúng tôi ủng hộ như thế nào?

Thị Trưởng Quý Minh Dương rốt cục mở miệng, sắc mặt không chút thay đổi hỏi thăm.

Lực nhẫn nại của Quý Thị trưởng, há có thể so sánh với thường nhân.

Cao Tư Vực cười cợt.

- Kỳ thực chúng tôi muốn quả thật không nhiều, cũng trên cơ sở hiện tại mà thôi, hy vọng văn phòng thị trưởng cấp nhiều hơn một ít chính sách ủng hộ. . . Chỉ cần lại thêm ba phần, đương nhiên, hai thành cũng là có thể nói chuyện.

Cao Tư Vực vô cùng thành khẩn.

Tăng giá ba phần chính sách giúp đỡ hiện tại?

Mọi người trong lòng không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, thật đúng là giở công phu sư tử ngoạm.

Hiện tại, công ty trực thuộc tập đoàn ở thành phố Trung Kinh đang được hưởng thụ chính sách cao chưa từng có, nếu còn gia tăng, khiến cho các công ty địa phương khác cảm thấy thế nào.

Đây chính là đang phá vỡ thăng bằng tại địa phương.

Ngay cả Quý Minh Dương, trên mặt cũng nhiều hơn một vòng sương lạnh.

Bầu không khí lập tức có phần ngưng trọng lên.

- Cao tiên sinh.

Lâm Vi Vi bỗng nhiên mở miệng.

Bạch Tiểu Thăng chưa tới, nàng không thể để cho buổi đàm phán bên này không thành công.

- Tổng bộ cho rằng, những bố trí trước đây ở thành phố Trung Kinh của Bạch Tiểu Thăng tiên sinh đã phi thường hợp lý, nếu ngài muốn có điều chỉnh lớn, còn xin suy nghĩ cẩn thận một chút, dù sao. . .

Lâm Vi Vi đang nói thì bị Cao Tư Vực trực tiếp làm một cái thủ thế ngăn lại, thô bạo cắt ngang lời phát biểu của Lâm Vi Vi.

Sau đó, Cao Tư Vực quay mặt nhìn về phía Lâm Vi Vi, ánh mắt tràn ngập sự trào phúng.

- Tổng bộ cho rằng? Ai ở Tổng bộ cho rằng? Là Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, hay là vị đại sự vụ quan nào?

Lâm Vi Vi muốn nói.

Cao Tư Vực lại nói.

- Có kết quả, cô báo lên trên, tự có cao tầng tổng bộ liên lạc với tôi.

- Lâm trợ lý cho rằng bằng vào chức vụ của cô hiện tại, có tư cách tham gia vào cuộc đối thoại ngày hôm nay sao?

Ánh mắt của Cao Tư Vực vô cùng băng lãnh, giọng nói mãnh liệt.

- Còn chưa xin chỉ thị, đã tự tiện phát biểu.

Cao Tư Vực chính là một người có chủ nghĩa Đại Nam Tử.

Cái loại tính cách tôn trọng phụ nữ này, chỉ có thể ở thời điểm hắn tâm tình tốt đẹp mới có được.

Hiện tại, hắn đang thận trọng từng bước từng bước bức bách Quý Minh Dương.

Giai đoạn khẩn yếu quan đầu, Lâm Vi Vi đột nhiên xen vào, phá hủy bầu không khí khiến cho Cao Tư Vực không vui.

Đặc biệt, Lâm Vi Vi vẫn là trợ lý sự vụ của Bạch Tiểu Thăng.

Cao Tư Vực ngay trước mặt mọi người trở mặt, quát mắng Lâm Vi Vi.

Hành động này khiến cho Cao Đại Chí và Trương Manh giật mình, ngay cả Quý Minh Dương cũng khẽ giật mình.

Phải biết rằng, Lâm Vi Vi không chỉ là nữ nhân, mà là đại biểu đến từ tập đoàn của bọn hắn.

Ngay trước mặt "Ngoại nhân", vậy mà không lưu tình chút nào quát lớn.

Cao Tư Vực thật sự không kiêng nể gì cả.

Sắc mặt Lâm Vi Vi cũng hơi biến đổi, bên trong mắt mơ hồ có chút tức giận.

Có điều, ngay sau đó, nàng thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh, thần sắc trong chốc lát liền trở về như thường.

Cô gái trợ lý xinh đẹp này của Bạch Tiểu Thăng, chỉ mới một năm không thấy, tính tình tu dưỡng lại cao minh như thế, thật đáng khâm phục.

Quý Minh Dương nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc.

Biểu hiện của Lâm Vi Vi, không phải sự kính sợ của người cấp dưới đối với cấp trên, không dám nói.

Nói như vậy, chính là vừa nói vừa kèm theo khúm núm, cùng ánh mắt sợ hãi. Nhưng mà Lâm Vi Vi lại không có chút nào.

Trên thực tế, từ lúc ngồi xuống đến giờ, Lâm Vi Vi liền không có chịu ảnh hưởng của bất luận kẻ nào, cho dù là Cao Tư Vực hay là vị Thị Trưởng này.

Nàng, tự có khí thế của bản thân.

Quý Minh Dương thầm than một tiếng, nhìn về phía Cao Tư Vực.

Hắn đã chịu đến đây, tất nhiên đã làm tốt sự chuẩn bị về mặt tâm lý.

Tiếp tục chuẩn bị đàm phán.

- Văn phòng thị trưởng chúng tôi bên này, có thể cho công ty của các vị gia tăng một chút chính sách ưu đãi, chỉ có điều, không có khả năng đồng thời cho tất cả, chuyện này xảy ra thì không có cách nào bàn giao nói chuyện đối với các công ty còn lại.

- Còn có, không có khả năng tăng lên ba phần, hoặc là hai thành nhiều như vậy.

- Có thể gia tăng một thành, hai năm sau, lại tăng thêm một chút, vừa vặn rất tốt.

Quý Minh Dương mở miệng.

Cao Đại Chí nguyên bản khẩn trương nắm bút vuốt vuốt, trong lòng bàn tay tuôn ra mồ hôi.

Ngay cả Lâm Vi Vi là đại biểu đến từ tập đoàn cũng không được nể nang chút nào bị quát lớn, Quý Minh Dương còn đang trầm mặc, hết thảy mọi chuyện khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Hiện tại, nghe được lời nói này của Quý Thị trưởng, Cao Đại Chí sợ đến ngây người, cũng hơi buông lỏng.

Thị Trưởng đồng ý nhượng bộ.

Điều kiện này, còn có thể a.

Trong lòng Cao Đại Chí cảm thấy vui vẻ.

Cao Tư Vực cười cợt.

Dưới cái nhìn soi mói cùng bao hàm sự mong đợi của Cao Đại Chí, hắn mở miệng.

- Không được đâu, Quý Thị Trưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận