Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1641: Tính toán thâm độc (2)

Mặc Tử Nhạc không phải nói thành tựu trung y của người này giỏi hơn mình sao? Mình khinh! Ngay cả trong đó có thứ gì mà người này còn ăn không ra sao? Ha ha, thật đúng là không bằng con cháu bình thường của nhà họ Mặc chúng tôi!

Trong ánh mắt Mặc Tử Quân nhìn Bạch Tiểu Thăng mơ hồ lộ ra vẻ giễu cợt.

Thật ra, ban đầu anh ta muốn giáo huấn Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt mọi người, nhưng sau nghĩ lại, không thể làm quá mức ngang nhiên, bừa bãi trong bữa tiệc gia đình là chuyện nhỏ, thể hiện mình không kiêng nể gì cả thì sẽ bị trách móc. Cho dù anh ta được bồi dưỡng xem như là gia chủ đời sau, cũng khó tránh khỏi bị các anh họ em họ mượn đề tài nói mình, tranh cướp vị trí của mình.

Cho nên, Mặc Tử Quân mới tạm thời thay đổi sách lược, cũng không vì nhỏ mất lớn, lại có thể khiến cho đám người Bạch Tiểu Thăng chịu thiệt mà không dám nói ra.

Sau này, nếu để cho ông nội Mặc Hải Xuyên biết được, vậy mình lại nói là mình nhất thời bị che mờ tâm trí, bị câu Mặc Tử Nhạc nói họ Bạch có trình độ trung y cao hơn làm cho nhất thời xúc động phẫn nộ, mới làm ra trò này, cũng xem như là thi đấu với những người cùng thế hệ trong bàn.

Cho dù cách nói này có trăm ngàn chỗ hở, nhưng chỉ cần đến lúc đó mình thành thật nhận sai, chắc ông nội cũng sẽ không xử phạt quá mức nghiêm khắc, để cho mọi người đều biết cũng không tốt, phải biết rằng anh ta lại là người thừa kế nhà họ Mặc sau này, gia chủ tương lai của nhà họ Mặc!

Mặc Tử Quân suy nghĩ rất tốt, rất "toàn diện" .

Bạch Tiểu Thăng nhìn thức ăn trên bàn, chỉ thoáng trầm ngâm một lát sau đó mỉm cười.

Đối phương ra chiêu, vậy anh tất nhiên phải gặp chiêu phá chiêu!

Cho dù trước đây, Mặc Thành Cự vỗ ngực nói nếu Mặc Tử Quân có hành động gì thì mình đừng khách sáo, xảy ra chuyện có anh ta tới gánh vác, nhưng lúc này ba đời nhà họ Mặc đều ở đây, còn có người ngoài, mình thật sự có thể lật bàn với Mặc Tử Quân – đối tượng được nhà họ Mặc bồi dưỡng trọng điểm ngay trước mặt mọi người được sao?

Ngay cả Mặc Tử Quân ở trong nhà, giở thủ đoạn đối phó với mình, cũng không phải là chủ nhà ngầm hại người.

Nếu anh muốn chơi ngầm, tốt lắm! Tôi lại chơi với anh!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Mấy năm nay, Bạch Tiểu Thăng chưa từng sợ ai, có người dám dùng "dao ngoài sáng, thương trong tối" đấu với anh, anh liền chào đón, đường đường chính chính phân cao thấp, quyết thắng bại.

Có người sử dụng lừa gạt âm mưu ngầm, anh đã thấy nhiều, anh cũng rất giỏi trong việc lấy đạo của người trả lại cho người!

Bạch Tiểu Thăng cũng không cần suy nghĩ nhiều, lật tìm trong những tính toán của mình ra một chiêu, quyết định lấy cái này để giáo huấn Mặc Tử Quân.

Sau khi suy nghĩ xong, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp kéo Mặc Thành Cự qua, ghé sát lỗ tai của anh ta nói.

Lúc đầu, Mặc Tử Quân còn không để ý.

Sau đó, anh ta lại thấy Mặc Thành Cự nhìn mình, ánh mắt kia mơ hồ có phần tức giận, sắc mặt còn rất thâm trầm.

Mặc Tử Quân cũng thấy Bạch Tiểu Thăng ghé tai nói nhỏ với Mặc Thành Cự, trong lòng không khỏi lo lắng, không nhịn được nhìn về phía gương mặt tươi cười của Bạch Tiểu Thăng, thầm nghĩ:

Lẽ nào người này cũng đã nhận ra được dược thiện có vấn đề, đồng thời nói cho Mặc Thành Cự biết!

Mặc Tử Quân vẫn canh cánh trong lòng về câu nói "trình độ trung y của cậu ta cao hơn anh" của Mặc Tử Nhạc, nhưng Mặc Tử Nhạc có thể bắn tên không đích sao? Không chừng họ Bạch này không ngu ngốc như mình nghĩ, thật sự ăn ra được!

Mặc Tử Quân cảm giác không ổn.

Cho dù đây là dược thiện của nhà họ Mặc, thuốc đã bị mùi thức ăn át đi bảy tám phần, nhưng cũng không thể bảo đảm năng lực của đối phương thật sự hơn cả người nhà họ Mặc.

Dù sao, trên bàn này có rất nhiều con cháu nhà họ Mặc cũng ăn và nhận ra được.

Vậy phải làm thế nào với bọn họ đây!

Mặc Tử Quân lập tức khẩn trương.

Anh ta không sợ Bạch Tiểu Thăng, anh ta cũng không sợ Mặc Tử Nhạc, quan trọng là anh ta không ngờ Mặc Thành Cự cũng ngồi bàn này, đây chính là một Hỗn Thế Ma Vương đấy!

Cho dù là chuyện hất bàn ở trước mặt mọi người, Mặc Thành Cự cũng có thể làm được!

Lúc đầu Mặc Tử Quân lo lắng, nhưng thấy Bạch Tiểu Thăng ăn còn chưa xảy ra vấn đề, anh ta cũng yên lòng.

Nhưng lúc này, tình hình chợt chuyển biến xấu.

Trong lòng Mặc Tử Quân cũng đột nhiên lo lắng.

Mặc Thành Cự trừng mắt với Mặc Tử Quân, lại nhìn thức ăn trên bàn, vẻ mặt không thua gì nói cho Mặc Tử Quân biết, anh ta đã biết hết rồi!

Nhưng vào lúc Mặc Thành Cự muốn phẫn nộ vỗ bàn, Bạch Tiểu Thăng tiếp tục ghé vào lỗ tai anh ta nói mấy câu, làm cho sắc mặt anh ta bỗng nhiên trở nên quái dị.

Loại biến hóa này làm Mặc Tử Quân cũng sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng cười liếc nhìn Mặc Tử Quân, mà ánh mắt Mặc Thành Cự liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng có chút khác thường.

Sau đó, Mặc Thành Cự bỗng nhiên cười.

Chẳng biết tại sao, thấy nụ cười này, trong lòng Mặc Tử Quân cảm thấy bất an. Anh ta thậm chí muốn nhìn thấy Mặc Thành Cự hất bàn, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của chú, điều này làm cho anh ta có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Mặc Tử Quân không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong lòng thầm mắng:

Đồ khốn kiếp này nói gì với Mặc Thành Cự vậy?!

Dưới sự chú ý của Mặc Tử Quân, cuối cùng Bạch Tiểu Thăng vẫn nếm ra thức ăn có vấn đề, điều này làm cho hắn bất ngờ, cũng khiến cho kế hoạch trả thù của hắn thoáng cái đã thất bại!

Không chỉ vậy, Bạch Tiểu Thăng còn ghé sát tai của Mặc Thành Cự nói nhỏ, chắc là nói về chuyện này, nếu không Mặc Thành Cự tuyệt đối sẽ không nhìn hắn như vậy.

Nói thật, vào lúc đó Mặc Tử Quân có hơi sợ hãi.

Mặc Thành Cự - chú tư giống như Hỗn Thế Ma Vương có thể lập tức lật bàn ngay tại chỗ hay không thì không dám chắc đâu!

Nhưng sau khi Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói thầm với Mặc Thành Cự, Mặc Thành Cự không ngờ nhìn mình và cười...

Giây phút đó, Mặc Tử Quân thật sự cảm giác lông tóc dựng ngược.

Hãm hại người khác, đã thấy người khác tức giận, chứ chưa thấy ai cười, còn cười đáng sợ hơn cả tức giận. Điều này đại biểu cho kết quả rất khó đoán được, còn tệ hơn cả tệ nữa!

Tối thiểu hất bàn và làm cho thức ăn bay loạn, đập nát một đống cũng sẽ không có bằng chứng.

Trong giây lát Mặc Tử Quân không ngừng suy nghĩ, thậm chí đã nghĩ xem mình có nên hất bàn ăn trước hay không...

Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống và cầm chén lên uống trà, mỉm cười.

Mặc Thành Cự lại lạnh lùng cười rồi giơ tay gọi một người giúp việc của nhà họ Mặc tới, bảo anh ta cầm một cái đĩa mới lên cho mình.

Hai người không hề nói một chữ nào có liên quan tới món ăn thuốc, điều này cũng làm cho Mặc Tử Quân càng thêm do dự.

Mặc Thành Cự lấy được đĩa mới thì trực tiếp chuyển một đĩa món ăn thuốc tới trước mặt mình rồi gạt qua rất nhiều, sau đó lại tới đĩa thứ hai cũng làm tương tự.

Mặc Tử Quân kinh ngạc nhìn Mặc Thành Cự cầm một đĩa thức ăn kéo tới bốn khu vực và xẻ vào bốn loại món ăn thuốc, lúc này nếu như ăn chung, mấy giờ sau sẽ không tránh khỏi bị đau bụng, choáng váng và buồn nôn.

Chú ấy muốn làm gì vậy?

Mặc Tử Quân thầm nghĩ.

Nếu biết ăn như thế sẽ có vấn đề, Mặc Thành Cự tất nhiên không thể tự mình ăn được, càng không thể nào lấy cho Bạch Tiểu Thăng.

Chẳng lẽ là cầm cho ông nội giám định sao?

Mặc Tử Quân lại bắt đầu không nhịn được lại muốn hất bàn.

Mặc Thành Cự không chỉ lấy một món ăn, còn kết hợp hai loại món ăn thuốc sẽ có phản ứng với nhau và đặt ở giữa mình và Bạch Tiểu Thăng.

Thứ nhất là để tránh người khác ăn xong sẽ có phản ứng. Thứ hai cũng là tránh cho Mặc Tử Quân hất bàn hủy đi "bằng chứng" này.

Vẻ mặt Mặc Tử Quân lập tức trở nên khó coi và bỏ qua ý nghĩ hất bàn ăn.

Bạch Tiểu Thăng lại ghé sát tai Mặc Tử Nhạc thì thầm, vẻ mặt Mặc Tử Nhạc cũng thay đổi, rõ ràng vẻ mặt có phần tức giận khi nhìn về phía Mặc Tử Quân.

Sau đó, Mặc Tử Nhạc theo ý của Bạch Tiểu Thăng, cũng nói cho Lôi Nghênh, và Lâm Vi Vi biết.

Trên mặt hai người này cũng có vẻ khó coi, lạnh lùng liếc nhìn Mặc Tử Quân.

Thấy Mặc Thành Cự tự mình xoay bàn ăn, trút thức ăn và thu lại món ăn thuốc, không ngờ những người ngồi bàn này đều là người của nhà họ Mặc và cả các học việc lại không có một người nào nói gì, cũng không ai ngăn cản.

Người trước đây ăn xong nhận ra vấn đề thì trên mặt ít nhiều cũng có vài ý tứ sâu xa.

Vừa rồi, Mặc Tử Quân “ném” ánh mắt nhìn tất cả, bọn họ không phải là người ngu, không thể không đoán ra được chuyện món ăn thuốc có vấn đề liên quan tới Mặc Tử Quân!

Nhưng bọn họ ngoại trừ cố gắng ám chỉ với người bên cạnh và người tốt với mình ra thì không dám để lộ ra ngoài.

Những người này đều biết Mặc Tử Quân là người không dễ động vào, nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Mặc Tử Quân giở trò trong món ăn thuốc còn ân cần khuyên Mặc Thành Cự và Bạch Tiểu Thăng ăn, rõ ràng là "tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết"!

Mặc Tử Quân muốn giở trò chỉnh Mặc Tử Nhạc và bạn của anh ta, thậm chí chỉnh cả Mặc Thành Cự, bọn họ đều có thể "hiểu", nhưng không thể chấp nhận chuyện kéo cả bọn họ cùng chịu xui xẻo theo được!

Nếu như bọn họ không nhìn ra vấn đề, sau bữa cơm này sẽ không tránh khỏi phải chịu khổ.

Cho nên bọn họ thầm oán trách Mặc Tử Quân! Thậm chí mong Mặc Thành Cự sẽ dạy cho Mặc Tử Quân một bài học!

Bạn cần đăng nhập để bình luận