Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2116: Cuộc tập kích vừa bắt đầu đã lập tức kết thúc (1)

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở lại công ty Peter Young do Saitou trực tiếp quản lý ăn một bữa cơm, lại nghỉ ngơi một giờ.

Bạch Tiểu Thăng mới không nhanh không chậm, mỉm cười nói với vị tổng giám đốc luôn đi bên cạnh:

- Mong anh chuẩn bị giúp chúng tôi một chiếc xe, bây giờ chúng tôi muốn đi tới sân bay.

Lấy thân phận của Bạch Tiểu Thăng đưa ra một yêu cầu nhỏ như vậy, vị tổng giám đốc kia thực sự không dám chậm trễ, vội cười theo nói:

- Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay cho ngài, mong ngài chờ một lát!

- Chỉ phái một chiếc xe mà cần chuẩn bị gì sao?

Bạch Tiểu Thăng cười mà như không cười nói.

- Tóm lại là ngài cần, vậy dĩ nhiên phải chọn tài xế tốt nhất tới làm chuyện này rồi.

Vị tổng giám đốc kia vội vàng mỉm cười nói ra những lời này rồi vội vàng xoay người rời đi.

Chờ anh ta đi rồi, ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau cười, tất cả đều nhìn đồng hồ, mỗi người cầm điện thoại di động lên gửi tin tức với người khác.

Qua mười lăm phút, vị tổng giám đốc kia mới trở về.

Sau khi trở về, anh ta vẫn không ngừng xin lỗi Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, đã để cho ngài phải đợi lâu rồi, tôi cố ý điều một người tài xế giỏi có kinh nghiệm tới đưa các ngài. Tất cả đã thu xếp xong, ngài xem... có cần nghỉ ngơi một lát nữa không?

Người này ngược lại vô cùng nhiệt tình, hoàn toàn không bởi vì Bạch Tiểu Thăng lấy đi tài liệu nội bộ của công ty, qua điều tra bọn họ mà lo sợ bất an, hoàn toàn là thái độ bình thản tự nhiên.

- Không cần, nếu bên phía anh đã thu xếp xong, chúng tôi cũng chuẩn bị xong rồi, cũng đến lúc phải đi thôi!

Bạch Tiểu Thăng ý tứ sâu xa mỉm cười nói với vị tổng giám đốc kia.

Vị tổng giám đốc kia tươi cười có một chút không được tự nhiên, nhưng thoáng cái đã biến mất, cười ha hả nói:

- Vậy tôi không giữ ngài Bạch lại nữa!

- Không cần đưa tiễn.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Tuy nói như vậy, vị tổng giám đốc kia vẫn một đường tiễn đám người Bạch Tiểu Thăng xuống dưới tầng, nhìn theo chiếc xe của bọn họ, thấy bọn họ rời đi.

Chờ tới lúc không còn thấy bóng dáng của chiếc xe kia, vẻ tươi cười trên mặt vị tổng giám đốc kia mới dần biến mất, trong ánh mắt chợt lóe sáng, lộ ra sự nghiêm trọng cùng chút rét lạnh.

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi ở trên xe, tất cả không lên tiếng.

Tài xế lái xe kia ngược lại một người nói nhiều, vài lần muốn trò chuyện cùng ba người nhưng Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi không có hứng thú, Lôi Nghênh ngồi bên ghế phụ chính là tảng băng lớn, cho dù là ai cũng trò chuyện không nổi.

Tài xế kia cuối cùng cũng buông tha.

Chiếc xe này xuyên qua đường phố, một giờ sau đã bị tắc trên đường.

Trình độ phát triển chỉnh thể của Lekram chỉ có thể xem là tầm trung, tình hình giao thông của thành phố vào lúc này cũng không được tốt lắm.

- Con đường này chạy thẳng tới sân bay nhưng thường sẽ tắc, có đôi khi có thể tắc tới một hai giờ.

Tài xế giải thích.

Bạch Tiểu Thăng nhìn người qua lại bên ngoài cửa xe, cười mà như không cười nói:

- Vậy còn có đường khác không?

Thấy Bạch Tiểu Thăng chủ động hỏi, tài xế kia vẫn suy nghĩ một lát, mới nói:

- Có, chỉ có điều phải đi qua một khu ổ chuột, ở đó không yên ổn lắm. Ngài thật sự muốn đi sao?

- Chậm nữa sẽ không kịp lên máy bay mất, nếu anh thấy tạm được thì cứ đi đường đó đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Tài xế kia xoay quay đầu nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Là ngài bảo đi con đường kia, nếu tới lúc đó xảy ra vấn đề...

- Tính vào tôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hắn, thản nhiên nói.

- Được!

Lúc này tài xế kia mới xoay vô lăng, rẽ vào một con hẻm chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua.

Bất kể nói thế nào, kỹ thuật lái xe của tài xế này đúng là không tệ.

Không đến nửa giờ, chiếc xe chở đám người Bạch Tiểu Thăng lại tiến vào khu ổ chuột mà người tài xế đã nói.

Khắp nơi đều là cũng căn nhà lợp tôn với chiều cao đan xen, một vài đứa trẻ gầy gò chạy nhanh ở bên cạnh chiếc xe, có da đen và da trắng, tất cả đều tò mò nhìn vào trong xe.

Ở hai bên đường, ở cửa những căn nhà bằng tôn có vài người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

Tài xế không khỏi có vài phần khẩn trương, nói với đám người Bạch Tiểu Thăng:

- Các vị khách quý, tuyệt đối đừng mở cửa sổ, cũng không cần lớn tiếng, chúng ta rất yên lặng đi qua nơi này... Như đã nói qua, chúng ta thật sự không nên đi đường này... Ngài, đây đều là sự lựa chọn của ngài!

Vào lúc này tài xế kia không ngờ còn ném tội danh cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không nói một lời. Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không hé răng.

Chiếc xe của bọn họ đi trong sự yên lặng hết mười phút, cuối cùng cũng vào một ngõ nhỏ vẫn tính là rộng rãi.

Khi tài xế vừa thở hắt ra một hơi, bỗng nhiên ở lối ra trước mặt có một chiếc xe tiến vào, một chiếc MPV bảy chỗ lập tức chặn ngang con đường phía trước.

- Sao vậy?

Tài xế của chiếc xe chở đám người Bạch Tiểu Thăng lập tức nhíu mày, nói thầm rồi ấn còi.

Không ấn còi còn tốt, vừa ấn còi thì quả thật lại giống như phát tín hiệu vậy.

Trong chiếc MPV đối diện bắt đầu có người đi xuống, tất cả đều là đàn ông da ngăm đen, đều mặc quần áo lòe loẹt, dùng vải che mặt, trong tay những người đi đầu đều cầm đao, hai người cuối cùng không ngờ lại cầm theo hai khẩu súng trường rỉ sét loang lổ được quấn bằng vải rách bẩn.

- Ôi mẹ ơi, đây là gặp phải cướp rồi.

Tài xế sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, kêu to rồi dừng xe, ôm đầu úp sấp ở trên vô lăng, còn kêu to nói với ba người Bạch Tiểu Thăng:

- Mấy vị, một lúc tuyệt đối đừng động đậy, bọn họ muốn cái gì thì cứ cho bọn họ đi! Nếu không bọn họ sẽ giết người đấy!

Điều làm cho tài xế kia có cảm giác kỳ lạ chính là ba người Bạch Tiểu Thăng nghe hắn nói vậy, không ngờ vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng, không chút hoang mang.

- Chỉ là không ngờ, ngay cả vũ khí cũng lấy ra được.

Lôi Nghênh nhíu mày nhìn phía trước mặt.

Hai người cầm súng trường đi ở cuối đám người, rõ ràng không có cách nào phù hợp với đám người phía trước. Vũ khí của bọn họ có uy lực lớn, lực xuyên thấu mạnh. Đây chính là yếu tố bất ngờ. Nếu như đạn lạc làm Bạch Tiểu Thăng hoặc Lâm Vi Vi bị thương thì quá tệ.

Cho nên Lôi Nghênh cũng không hoàn toàn nắm chắc.

Lâm Vi Vi cũng ít nhiều có chút khẩn trương, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Lái xe, chúng ta lùi lại.

Bạch Tiểu Thăng căn dặn tài người xế kia.

Tài xế kia lại trái lại tắt máy, nhăn mặt, nhíu mày kêu lên:

- Ngài tuyệt đối đừng làm vậy, bọn họ chỉ muốn tiền, lúc này nếu như chúng ta có hành động gì, vậy không bảo đảm được bọn họ không tấn công chúng ta. Đó mới nguy hiểm!

Tài xế kia chết sống không chịu khởi động xe.

- Hay là tôi đi xuống xem thử?

Lôi Nghênh dò hỏi.

Bây giờ anh ta lo lắng nhất là hai cái vũ khí đang rỉ rét kia.

- Chờ một chút...

Bạch Tiểu Thăng còn chưa nói dứt lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu nhìn qua cửa sổ xe phía sau và híp mắt lại, bất chợt lắc đầu:

- Chúng ta không lùi ra được nữa rồi!

Từ lối vào phía sau ngõ hẻm có hai chiếc xe lái vào, trực tiếp chặn đường lui!

Trong chiếc xe thứ hai này có sáu người đàn ông vạm vỡ, cao lớn, có cả da đen và da trắng, trong tay đều cầm gậy đánh bóng, nhìn sát khí đằng đằng.

Chỉ có điều Bạch Tiểu Thăng không nhìn bọn họ, mà nhìn chằm chằm vào người trong chiếc xe mà không xuống.

Mơ hồ có thể thấy được phía sau chiếc xe kia có một người đang ngồi.

Người bình thường ở khoảng cách xa như vậy thì không thể nhìn được rõ ràng, nhưng Bạch Tiểu Thăng có Hồng Liên trợ giúp nên thị lực đặc biệt tốt.

Cho dù người kia ngồi có bí mật, cũng có thể nhìn thấy.

- Là hắn.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nói:

- Tôi chưa gặp qua người thật, chỉ từng xem ảnh.

- Là ai?

Lâm Vi Vi ở bên cạnh tò mò hỏi.

Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận