Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 928: Tôi đề nghị ngài, điều tra chúng tôi trước tiên



- Lâm Ngọc, đến xem cái này đi.

Sau khi Trầm Bồi Sinh nhận được tin tức, tiện tay đem cái thông tin liên quan tới Bạch Tiểu Thăng này đưa cho Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc tò mò cầm qua, thoáng quét mắt đọc lướt qua, lập tức kinh ngạc, nói bằng giọng đầy ngạc nhiên.

- Tại sao có thể làm ẩu như thế!

- Ha ha, sợ là trong suy nghĩ đầu tiên của rất nhiều người ở Bộ Sự Vụ, đúng y như câu nói này của con a.

Trầm Bồi Sinh mỉm cười miệng khẽ nhấp một ngụm trà nóng, nhàn nhạt nói.

- Đây cũng là sự tình mà con, thậm chí tất cả mọi người không suy nghĩ đến.

- Các ngươi a, đều là mãnh nhân từng bước một khó khăn gian khổ trải qua năm cửa quan trảm Lục Tướng, xông vào cầu độc mộc, một đường mới đi đến vị trí ngày hôm nay.

- Các ngươi nhớ kỹ tất cả quy củ, tuân thủ nghiêm ngặt tất cả tiêu chuẩn cơ bản, tối thiểu nhất, mặt ngoài không dám đi quá giới hạn. Liền xem như là người hoạt bát nhất, hành động không theo lẽ thường nhất là Lâm Kha, sợ rằng cũng có lúc kìm lòng không được sẽ nghĩ rằng 'Mình làm như vậy, có hợp quy củ hay không, hoặc là, có thể hay không bị người khác nắm lấy nhược điểm' .

- Nhưng mà vị Bạch Tiểu Thăng này lại khác biệt a, hắn tấn thăng, nhảy vọt quá nhanh, đúng lúc gặp tâm ý muốn thực hiện cải cách của Hạ Lão Đầu, bản thân chính là một cái trường hợp đặc biệt, lại được trao tặng chức vụ đặc thù —— sự vụ quan kiểu mới.

Trầm Bồi Sinh cảm khái nói,

- Cho nên, hắn nhảy thoát tất cả khuôn sáo quy củ, chính là một người hoàn toàn khác loại.

Trầm Bồi Sinh nói.

Lâm Ngọc gật gật đầu tỏ vẻ thông thấu.

- Con cảm thấy Bạch Tiểu Thăng có hành động như thế là muốn làm gì?

Trầm Bồi Sinh hỏi.

Lâm Ngọc trầm ngâm suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói.

- Con nghĩ chắc là tên gia hỏa này chỉ muốn khuếch đại tạo nên uy phong mà thôi, con không tin. Hắn là người rất lý trí.

- Chiếu theo như vậy, mặt ngoài nhìn có vẻ tự đại ngông cuồng, có phần ý tứ muốn đánh rắn động cỏ những công ty thành viên ở thành phố Vân Hải kia, coi như về sau là rồng, nhưng hiện tại cũng chỉ là trùng. Bất quá những con trùng này nhiều lắm, mười mấy đầu, nếu như đối với bất cứ một công ty nào điều tra, tin tức đều sẽ bị cấp tốc truyền ra, làm sao đều có thể xuất hiện cá lọt lưới.

- Thế thì không bằng, đường đường chính chính, bày ra tư thế đến điều tra, ai cũng đến phối hợp thực hiện. Những người kia nếu như trong lòng có quỷ, tất nhiên cũng sẽ làm vài động tác mạo hiểm che lấp một phen. Hành động như thế, mới là trí mạng, bất luận sổ sách kế toán, bảng báo cáo gần đây bị cải biến đều sẽ bị lưu ý đến, dưới nỗ lực tìm hiểu nguồn gốc. Bằng vào năng lực của hắn, tính mười phần ăn chắc hết chín.

Lâm Ngọc nói.

Trầm Bồi Sinh nở nụ cười, nhịn không được khẽ lắc đầu.

- Làm sao, lão sư, con nói không đúng sao?

Lâm Ngọc ngạc nhiên hỏi lại.

- Tư duy này của con, cân nhắc về sự tình kỳ thực chính bản thân con vẫn còn tồn tại sự cứng nhắc về những quy củ giáo điều, mọi thứ phải lấy chính mình làm chủ, suy nghĩ các vấn đề theo cách riêng của con, vẫn không nên quy củ. Vạn nhất, Bạch Tiểu Thăng căn bản không muốn điều tra, hoặc là điều tra những công ty thành viên kia không phải là mục đích chính thì sao?

Trầm Bồi Sinh nói.

Lâm Ngọc sững sờ.

Hắn không phải người ngu, đổi một chút góc độ và một chút suy tư, lập tức kinh ngạc nói.

- Chẳng lẽ hắn đúng thật là cố tạo nên uy phong. Không, là lập uy.

- Để cho mình một lần nữa trở thành tiêu điểm của dư luận.

- Nói đúng hơn chính là khiến cho cái thân phận sự vụ quan kiểu mới của chính mình trở thành tiêu điểm sao?

- Hắn muốn dựng lên hình tượng của cái chức vụ này chính là 'Uy cùng sợ'.

- Con có xem qua chức trách và quyền hạn của sự vụ quan kiểu mới, có thể giám sát sự vụ quan đồng cấp, quyền hạn của bộ phận này thậm chí sánh vai với đại sự vụ quan, con suy đoán có lẽ là Hạ Hầu Khải Tổng giám đốc không hài lòng với hiện trạng bây giờ của Bộ Sự Vụ, muốn cho cái sự vụ quan kiểu mới này trở thành một cái ‘Giảo Cục Giả’ đảo lộn tất cả.

- Mà Bạch Tiểu Thăng đang làm đúng như vậy, thời khắc này trở thành một điểm bạo phát hợp lệ.

Có một ít suy đoán hiện lên trong lòng Lâm Ngọc nhưng càng nghĩ càng hoảng sợ, nghẹn ở cổ họng nói không ra được.

- Những chuyện này là chính hắn làm chủ, hay là Hạ Hầu Khải Tổng giám đốc phân phó xuống.

Lâm Ngọc nhịn không được hỏi.

- Không rõ ràng.

Trầm Bồi Sinh khẽ lắc đầu, như có điều suy nghĩ nhẹ nhấp một ngụm trà.

- Chỉ có điều, con cùng với Bạch Tiểu Thăng cũng đã giao thủ qua. Hạ Lão Đầu cần tay nắm tay từng bước một dạy hắn sao. Nhưng nếu là chính hắn có chủ ý quyết định như thế. . . Ngược lại thật sự là một nhân tài, rất tốt.

Bên trong ánh mắt của Trầm Bồi Sinh bộc lộ ý muốn quý trọng nhân tài.

Thời điểm bọn họ nói chuyện với nhau về vấn đề này, Hạ Hầu Khải cũng đang cầm điện thoại di động, cười nói cùng người trong video.

Người gọi video đến, dĩ nhiên là Lâm Kha.

- Tên tiểu tử này, thật đúng là thích gây phiền toái, được thôi, đã rất lâu không có 'Náo nhiệt' như thế.

Nói chuyện một lúc đến gần cuối, Hạ Hầu Khải chỉ cười nói một câu.

- Không phải chuyện xấu.

- Hạ lão tựa hồ rất hài lòng với hành động lần này của anh.

Điện thoại kết thúc, Lâm Kha cố ý chạy tới cùng Bạch Tiểu Thăng nói lại.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong, cũng chỉ là cười cười, sau đó đặt điện thoại di động xuống bàn.

- Tối nay anh không thể cùng em ăn cơm được rồi. Hàn Thừa Nhân mới gọi điện thoại, cha của hắn đêm nay muốn mời anh ăn cơm, chỉ có hai người mà thôi.

- Một người thanh niên và một người trung niên lớn tuổi đơn độc hẹn hò, không có gì hay, không thú vị.

Lâm Kha bĩu môi một cái.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, tiếp theo cười một tiếng.

- Anh có thể đoán được vị Hàn lão gia tử này muốn nói chuyện gì với anh, em tin không? Có muốn đánh cược hay không?

- Hừ, cái bữa cơm này chỉ có hai người các anh ở đó đàm luận tán gẫu. Dù em có đoán như thế nào thì đến cuối cùng, cũng chỉ có anh cùng hắn biết rõ đáp án, em đi chỗ nào để nghiệm chứng chứ, không thú vị. Lát về cùng em nói lại là được rồi, em hiện tại chạy đi massage mặt một chút, không rảnh cùng anh tán dóc.

Lâm Kha khoát tay chặn lại, vội vàng nói.

Sau đó Lâm Kha sôi nổi rời đi, thuận đường chạy về phía phòng Lâm Vi Vi. Dù sao cũng chỉ có Bạch Tiểu Thăng chính mình dự tiệc, cũng không cần đến bạn gái bồi tiếp đi theo.

Lôi Nghênh cũng xin nghỉ, nói muốn đi mua chút đặc sản gửi về nhà.

Lần này Bạch Tiểu Thăng dự tiệc một mình, quả thật đúng là đơn độc một mình. Đến địa điểm ăn cơm tối thì có Hàn Thừa Nhân tới đón hắn, nhìn hắn cô đơn đứng một mình, còn sửng sốt nửa ngày.

Bạch sự vụ quan quả nhiên danh bất hư truyền, nói là làm, một người dự tiệc, quả thật chỉ có một người xuất hiện đây. . .

Thành phố Vân Hải, một nhà hàng tư nhân.

Tại một căn phòng ăn trang trí nhã nhặn, Bạch Tiểu Thăng cùng với Hàn Đống gặp mặt.

Hai người đều rất kinh ngạc.

Hàn Đống sợ hãi thán phục về tuổi tác của Bạch Tiểu Thăng cùng với thân phận hiện tại quả thực tương phản một trời một vực. Bạch Tiểu Thăng thì kinh ngạc về một ông lão khỏe mạnh như một cậu thanh niên vậy, gương mặt hồng hào.

Ở căn phòng trang nhã này cũng chỉ có hai người Hàn Đống và Bạch Tiểu Thăng. Hàn Thừa Nhân, Hàn Thừa Nghĩa và Hàn Minh Hạo đều ở bên ngoài chờ đợi, cánh cửa vừa khép lại bên trong phi thường yên tĩnh cùng riêng tư.

- Bạch tiên sinh, đến, nếm thử đồ ăn của thành phố Vân Hải chúng tôi đi. Những nhà hàng bên ngoài kia a, đều làm ăn theo bảng hiệu, nơi này lại khác biệt, nhà hàng này là gia truyền có lịch sử trăm năm truyền thừa a.

Hàn Đống vô cùng nhiệt tình, rót rượu gắp thức ăn cho Bạch Tiểu Thăng.

- Lão tiên sinh khách khí rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhiệt tình đáp lại.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, trò chuyện chút chủ đề thú vị, bầu không khí nhanh chóng ấm lên.

Thời điểm nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, ngẫu nhiên mở cửa, thì ở ngoài cửa Hàn Thừa Nhân, Hàn Thừa Nghĩa và Hàn Minh Hạo có thể nghe được bên trong truyền ra tiếng cười sảng khoái.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được dựng thẳng ngón tay cái lên, trong miệng hô một chữ —— "Phục".

Rượu qua ba tuần, đồ ăn qua ngũ vị.

- Hàn lão tiên sinh, chúng ta có phải hay không nên trò chuyện một chút về vấn đề chính của bữa cơm ngày hôm nay?

Bạch Tiểu Thăng để cái ly rượu xuống, cười nhẹ nhàng nói.

Hàn Đống nở nụ cười, cũng để ly xuống.

- Lần này mời Bạch tiên sinh đến chính là tôi cùng với ngài có một cái nhận thức chung.

- Ồ? Thỉnh giảng.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Công ty của Hàn gia tôi cùng với công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự hàng năm hợp tác, có phải hay không có tôi cùng con trai tôi chủ ý toan tính?

- Công ty của Hàn gia tôi thu hoạch từ bên trong có vượt qua định mức hay không? Hoàn toàn không có, mà là cả hai hợp tác cùng có lợi.

- Hàn Thừa Nhân có mưu lợi riêng gian lận gì ở Công Thương Nghiệp Vân Tự hay không, có trung gian kiếm lời bỏ túi riêng hay không? Không có! Bởi vì, không cần thiết.

- Trong mấy ngày sắp tới, ngài muốn tra tất cả các bản hợp đồng, các khoản tài chính mà song phương đã thực hiện giao dịch, tất cả các tư liệu, chỉ cần ngài nói một câu, chúng tôi sẽ giao ra không trì hoãn một giây một phút nào.

Hàn Đống vô cùng nghiêm túc, hướng Bạch Tiểu Thăng trình bày.

- Tôi mãnh liệt đề nghị ngài điều tra chúng tôi trước hết. Trước tiên từ công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự cùng với công ty của Hàn gia tôi tra tới, có thể điều tra hết thảy.

- Ngài phân phó, tôi đôn đốc. Hàn gia chúng tôi toàn lực phối hợp, chứng từ hoàn toàn trong sạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận