Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2182: Tình huống bất ngờ (1)

Cô Lisa kia chỉ cho Miro một chiêu, lại bảo tanh ta chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích này để anh ta giành được trái tim của Lâm Vi Vi.

- Chuyện này, chuyện này có được không?

Miro vừa nghe cũng có chút kinh ngạc, không nhịn được nhìn Lisa hỏi.

Anh ta thật ra đã từng dùng chiêu “anh hùng cứu mỹ nhân", chỉ có điều đó là được chuyện nhiều năm trước, còn là dùng để lừa thiếu nữ ngây thơ. Bây giờ đến tuổi này, anh ta theo đuổi phái nữ đều dùng tiền và sự lãng mạn, lại dùng thủ đoạn kia để đi đối phó với một người đẹp công sở có kinh nghiệm từng trải không ít, liệu còn có tác dụng không?

Lisa hình như nhìn ra lo lắng của Miro, lập tức hé miệng cười, nói:

- Ngài Miro cứ yên tâm đi, con gái bất kể đến tuổi nào cũng có một phương diện của cô gái trẻ, chỉ có điều giấu không lộ ra trước mặt người khác mà thôi. Thủ đoạn không phân biệt cũ mới, có tác dụng là được rồi. Ngài thấy chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này quan trọng ở chỗ nào?

Quan trọng?

Miro suy nghĩ một lát, hỏi dò:

- Khi hấp hối, biểu hiện ra vẻ anh hùng phấn đấu quên mình?

- Sai!

Lisa lập tức bác bỏ.

Miro sửng sốt:

- Anh hùng cứu mỹ nhân cần không phải là điểm này sao? Chính là làm cho đối phương thấy được sự dũng cảm của tôi.

Lisa lập tức cười ha hả, làm cho Miro cảm thấy khó hiểu giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

- Ngài Miro là cao thủ tình trường, sao cũng có lúc nhìn không thấu vậy.

Lisa trêu đùa.

Miro lập tức không phục nói:

- Vậy cô nói mấu chốt trong anh hùng cứu mỹ nhân là gì?

Lisa mỉm cười nhưng không vội trả lời, mà lắc ly rượu trong tay, nhìn màu rượu hổ phách bên trong, chờ Miro lại luống cuống thêm một lúc mới ung dung nói:

- Ngài Miro, ngài có đọc tiểu thuyết không?

Tiểu thuyết à?

Miro ngạc nhiên nhìn Lisa, không biết cô ta đang nói tới chuyện gì.

- Tôi từng đi du học ở Trung Quốc, lúc học tiếng Trung ở đó học mãi không được, mãi đến khi tôi mê tiểu thuyết Trung Quốc.

Lisa nói.

- Ở trong tiểu thuyết của bọn họ có một hiện tượng thú vị, người đẹp được người ta cứu, nếu lớn tuổi, xấu, không có nhiều của cải sẽ nói như vậy – “tiểu nữ không thể báo đáp, mong kiếp sau được làm trâu làm ngựa báo đáp ân nhân”.

Miro chớp chớp mắt, tiếng Trung Quốc của anh ta cũng không tệ lắm, anh ta nghe vẫn hiểu được những lời này.

- Mà đối với những ân nhân trẻ tuổi, đẹp trai, khí phách, các cô ấy sẽ nói 'Tiểu nữ không có gì báo đáp, mong được lấy thân báo đáp'.

Lisa mỉm cười nói:

- Như vậy, ngài nghe có hiểu không? Ngài Miro.

Miro chớp chớp mắt, dường như hiểu ra điều gì.

- Anh hùng cứu mỹ nhân, quan trọng không phải ở thời điểm ngài cứu người anh dũng và không sợ bao nhiêu, mà ở điều kiện của bản thân ngài!

- Ngài Miro, ngài trẻ tuổi đẹp trai, gợi cảm lãng mạn, gia thế hơn người, còn giàu có như vậy, một khi để lộ ra dũng khí, ngài cho rằng người đẹp Trung Quốc kia không bị đốn ngã sao. Một chiêu này, rõ ràng là dành riêng cho ngài rồi, căn bản không có chuyện cũ mới gì cả!

Lisa nói mấy câu làm cho hai mắt Miro sáng lên, càng không chịu nổi vỗ bàn một cái:

- Có lý!

Lisa cười mỉm, nhìn Miro bị mình "đánh thức".

Sau khi Miro phấn chấn, thấy vẻ mặt Lisa như vậy thì lập tức có vài phần ngượng ngùng.

- Khụ.

Anh ta ho khan một tiếng và nghiêm mặt nói:

- Nhưng tôi cho rằng muốn kết giao với phái nữ thì phải chân thành đối xử, không thể làm những chuyện này được. Cô Lisa, tôi vẫn luôn chân thành với cô, không hề có bất kỳ hành động giả dối nào. Lần này, tôi chỉ muốn… học tiếng Trung Quốc với cô gái Trung Quốc kia thôi. Đúng vậy, tôi muốn tìm thời gian cố gắng giao lưu với cô ấy là để học tiếng Trung Quốc. Làm sao có thể dùng những thủ đoạn “anh hùng cứu mỹ nhân' cố ý như vậy chứ. Làm vậy không phải sẽ thay đổi sự thật sao? Cô nói có đúng không?

Miro hình như mới nhớ ra người phụ nữ trước mắt này cũng là đối tượng mình muốn tán đổ...

Vừa nghe Miro nói vậy, Lisa mỉm cười nói:

- Hóa ra ngài Miro chỉ muốn học tiếng Trung Quốc à. Vậy là tôi hiểu nhầm rồi, ngài cứ coi như tôi chưa từng nói những lời vừa rồi đi.

- Ở trong lòng tôi, Lisa cô không bao giờ sai.

Miro nghiêm trang nói với Lisa.

Khi Miro nghiêm túc, ngược lại tương đối có sức hấp dẫn.

Hai người nói chuyện một lát thì chiếc xe chạy chậm lại.

Người đẹp đi theo Miro bước tới và cung kính nói:

- Ngài Miro, đã đến ngã tư đường Cros.

Trong khi nói chuyện, người kia liếc nhìn Lisa.

Trước đây Lisa đã thông báo, cô ta muốn xuống xe ở đây.

- Thật sao? Vậy ngài Miro, cảm ơn ly rượu này của ngài. Tôi phải đi rồi, hôm khác gặp.

Lisa để ly rượu xuống, cầm lấy túi của mình và nhìn Miro lộ ra một nụ cười mỉm mê người.

- Ái chà, cô Lisa mới ngồi một lúc, sao lại muốn đi vậy?

Miro lập tức tiếc nuối nói giữ lại vài câu, nhưng cuối cùng vẫn tiễn Lisa xuống xe.

Ở cửa xe, hai bên vẫy tay từ biệt.

Chiếc xe của Lisa đang ở bên đường, cô ta ngồi trên xe và rời khỏi đó.

Sau khi chắc chắn ngài Miro kia không nhìn thấy được, Lisa ngồi ở trong xe của mình, nụ cười trên mặt biến mất, cô ta lấy ra hộp phấn trang điểm và soi mình trong gương lẩm bẩm:

- Hừ, thật sự không dùng đề nghị của tôi à? Nếu như tôi tin ngài mới là lạ đấy!

Miro tiễn Lisa đi rồi thì ngồi trở lại vị trí của mình.

Cô người hầu xinh đẹp lập tức rót đầy rượu nho cho anh ta.

Miro nhấp một hớp, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, ánh mắt xa xăm, lẩm bẩm nói:

- Anh hùng cứu mỹ nhân à, nghe rất hay!

...

Trước bữa cơm tối, Bạch Tiểu Thăng gặp mặt mọi người trong đoàn thương nghiệp, thông báo về tuyến đường hành trình ngày hôm sau. Đây là tuyến đường do anh và Miro bàn bạc, sắp xếp ra.

Mọi người dĩ nhiên không có ý kiến gì về sự sắp xếp này.

Những người có ý định hợp tác với bên này đã sớm tìm hiểu qua tài liệu, tất nhiên sẽ có trọng điểm khảo sát, một khi nói chuyện thỏa đáng thì có thể ra quyết định, điều này không có gì đáng nói.

Sau khi tan họp, mọi người đi tới nhà ăn trong khách sạn, hưởng thụ một bữa tiệc tối phong phú.

Đây cũng là hoàng thất Karan lo lắng đoàn thương nghiệp đi đường mệt nhọc, không có sắp xếp hoạt động cho buổi tối nay.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Thăng cũng vậy.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng vừa vào cửa thì Lâm Vi Vi tới thông báo, nói có khách tới.

Bạch Tiểu Thăng đang kinh ngạc không biết là ai, đã thấy người đến ngoài cửa lại là Dương Nhất Sơn của nhà họ Dương!

Thấy Bạch Tiểu Thăng hơi giật mình, Dương Nhất Sơn chủ động mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, chào ngài, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Khi nói chuyện, Dương Nhất Sơn giơ bàn tay trắng mịn của mình qua.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng giơ tay bắt:

- Cô Dương, lại gặp mặt.

- Sao cô lại xuất hiện ở đây?

Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được ngạc nhiên nói.

Dương Nhất Sơn thản nhiên cười, nói:

- Nhà họ Dương chúng tôi cũng có nhiều sản nghiệp ở tiểu vương quốc Karan, hơn nữa gần đây chúng tôi muốn thành lập nhà xưởng ở Akro và ba thành phố lớn khác, tất nhiên sẽ chạy qua bên này nhiều hơn.

Cô ta vừa giải thích như vậy, Bạch Tiểu Thăng đã hiểu rõ, gật đầu.

- Thật ra tôi tới là bởi vì biết các người ở đây, cho nên cố ý tới gặp mặt một lần để chào hỏi.

Dương Nhất Sơn mỉm cười nói:

- Ba tôi ngài Dương Tiếu Vân vốn cũng muốn qua, nhưng tạm thời có việc cho nên không tới được, vẫn mong ngài Bạch thứ lỗi.

Sau khi nhà họ Dương bị Bạch Tiểu Thăng đánh bại, Dương Nhất Sơn ngược lại đã có nhìn nhận mới về Bạch Tiểu Thăng.

Về điểm này, Bạch Tiểu Thăng cũng có thể nhìn ra nhưng không quá để ý.

Cô ta xem nhẹ hay coi trọng mình đều không quan trọng, Bạch Tiểu Thăng căn bản không quan tâm.

- Làm phiền ngài Dương đã nhớ tới.

Bạch Tiểu Thăng vẫn khách sáo một câu.

- Bây giờ, hai bên chúng ta là quan hệ hợp tác, tất nhiên phải liên hệ nhiều hơn. Tôi tới còn mang theo rất nhiều đặc sản địa phương cho những người bạn của đoàn thương nghiệp chúng ta. Tôi nghĩ các người cũng không có thời gian qua chọn.

Dương Nhất Sơn cười nói, thật ra cũng có lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận