Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 966: Trương gia bị hãm sâu trong vòng xoáy



Ngày hôm nay Trương Thiên Tắc rất nể mặt, mà tâm tình của Bạch Tiểu Thăng cũng không tệ. Hơn nữa còn có chút duyên cớ với Trần Hiểu Á, vì vậy Bạch Tiểu Thăng muốn Trương Thiên Tắc có chuyện thì cứ nói thẳng không cần kiêng kỵ.

- Chuyện này…

Trương Thiên Tắc còn do dự một chút, nhưng sau khi nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, trong lòng hắn cũng bỏ qua.

- Vậy tôi nói!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Thật ra là tôi muốn xin ngài giúp một chuyện.

Trương Thiên Tắc nói.

Hắn sợ Bạch Tiểu Thăng sẽ hiểu nhầm cái gì đó nên bổ sung thêm.

- Đương nhiên, sẽ không làm ngài phải khó xử đâu!

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi ở bên cạnh kinh ngạc nhìn nhau, Lôi Nghênh ngồi ở ghế phụ cũng nhìn Trương Thiên Tắc bằng ánh mắt tò mò.

Thảo nào hắn khách khí như thế, hóa ra là có việc muốn cầu cạnh người ta!

- Nói nghe một chút đi!

Bạch Tiểu Thăng không đáp ứng ngay, cũng không từ chối thẳng, chỉ nói rất ôn hòa.

Trương Thiên Tắc đi cầu cạnh hắn, tất nhiên là có nguyên nhân, còn hắn lại muốn biết rõ.

- Tôi biết rõ ngài có thể truyền đạt được lời nói đến tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc là Hạ Hầu Khải tiên sinh.

Trương Thiên Tắc không do dự nữa mà nói thẳng.

- Ồ?

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng tỏ ra vẻ ngạc nhiên.

Làm sao mà Trương Thiên Tắc biết được chuyện này?

Chẳng lẽ là Trương Thiên Tắc biết được thân phận của mình?

Ngay cả Trần Hiểu Á cũng không biết mà.

Còn nữa, nếu thật sự biết mình là sự vụ quan, danh xưng bên trên kia cũng cần phải có chỗ thay đổi là “Sự vụ quan Bạch” mới phải chứ.

Trương Thiên Tắc nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Bạch Tiểu Thăng thông qua gương chiếu hậu, vội vàng nói tiếp.

- Thực ra là một năm trước chúng tôi đi qua một ngõ nhỏ có danh tiếng lâu đời về món ăn ngon để đi tìm Hạ Hầu Khải tiên sinh, phát hiện ra ngài cùng Hạ lão tiên sinh đang vừa nói vừa cười. Lúc đó mới hiểu được rõ rằng ngài không bình thường!

Một năm trước ở trong ngõ cổ?

Trương Thiên Tắc nói như vậy Bạch Tiểu Thăng mới nhớ lại một lát, bỗng nhiên hiểu ra.

Lúc đó không phải là lần đầu mình tiếp xúc với ông già Hạ Hầu Khải à!

Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ ràng khi Trương Thiên Tắc thấy tình cảnh đó thì tưởng là cái gì.

- Bởi vì cậu thấy tôi có thể chen miệng nói chuyện cùng Hạ lão, nên mới muốn cầu cạnh tôi, vậy cậu muốn tôi làm giúp chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng nổi lên hứng thú.

Nói đến nước này, Trương Thiên Tắc cũng không úp úp mở mở nữa, mà nói thẳng thắn --

- Tuy tôi không biết rõ bối cảnh của ngài, không biết rõ ngài có phải là người ở trong tập đoàn Chấn Bắc hay không, nhưng ngài có thể trực tiếp giao lưu với Hạ lão đó là điều mà chúng tôi không thể nào có hy vọng đuổi kịp. Chúng tôi muốn gặp Hạ lão thì chỉ có thể dựa vào nằm vùng, nhưng mười lần cũng không chắc chắn thành công nổi một lần. Hơn nữa, chưa chắc Hạ lão đã có thời gian và không hẳn chịu nghe chúng tôi nói chuyện.

- Chúng tôi đi tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc sẽ có người tiếp đãi, thế nhưng tình hình có thể truyền đến được ngài ấy hay không, có bị biến dạng hay không thì không thể nào rõ ràng.

Lời nói của Trương Thiên Tắc càng ngày càng kỳ lạ.

Đây là hắn đang tìm một người có thể chuyển lời nói đến chỗ của Hạ lão?

Chả trách hắn có thể vì một câu nói của mình mà buông tha cho người tài xế taxi kia.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn hắn một cái thật sâu.

Hóa ra ông tướng này ép bán cho mình một cái món nợ nhân tình!

Con cháu nhà buôn tinh thần học tập đều nhanh như vậy sao?

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

- Vậy cậu có chuyện gì cần nói trực tiếp với Hạ lão?

Bạch Tiểu Thăng đưa ra câu hỏi.

Trương Thiên Tắc thở dài nói.

- Tập đoàn Thanh Bắc của nhà họ Trương chúng tôi có một tòa thành phố điện ảnh, chuyện này ngài cũng biết đó.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, tự nhiên là hắn biết rõ.

Không phải đi nơi đóng phim đó thì cũng không xảy ra xung đột với Trương Thiên Tắc.

- Hiện tại thành phố điện ảnh kia cũng sắp bị đem đi đổi cho người ngoài rồi.

Trương Thiên Tắc lại cười khổ.

- Bởi vì chúng tôi thiếu tiền thôi!

- Ngài biết rõ thành phố Lâm Hải này vừa là thành phố cấp một lại là thành phố trực thuộc Trung ương, là một khu vực độc lập tiếp giáp hai tỉnh.

- Một trong số đó chính là tỉnh Hà Tây.

- Mấy tháng trước, nhà họ Trương chúng tôi khai thác thị trường ở tỉnh Hà Tây, chuyện làm ăn liên quan đến bất động sản, còn có mấy loại công thương nghiệp.

- Đúng lúc đó cha tôi sức khỏe không tốt, đi nghỉ ngơi ở Châu u, có thể không kịp nắm giữ tình hình thực tế.

- Chúng tôi cạnh tranh cùng đối thủ ở thị trường địa phương đến hồi cùng nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng mà mãi đến khi bỏ ra số tiền cực lớn chúng tôi mới phát hiện ra đối thủ cạnh tranh có chứa dấu ấn của tập đoàn Chấn Bắc, hóa ra mấy tháng trước bọn họ được tập đoàn Chấn Bắc thu mua trở thành một bộ phận sản nghiệp!

- Đến cuối cùng, người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Tây tổ chức rất nhiều công ty mạnh đến bao vây chúng tôi!

- Chúng tôi mà rút lui sẽ khuynh gia bại sạn! Không rút lui vậy thì sẽ trở thành cái động hút tiền.

- Cho nên một đằng chúng tôi liều mạng miễn cưỡng duy trì, một đằng nghĩ cách thỏa hiệp với tập đoàn Chấn Bắc để mong kết thúc xung đột này!

Trương Thiên Tắc thở dài một hơi, nói không lưu loát.

- Tôi thừa nhận, lúc trước chúng tôi tiến vào thị trường thì hành vi rất hung hăng bá đạo, đã đắc tội một ít công ty cũng đắc tội với người phụ trách sản nghiệp của tỉnh. Vì vậy hắn từ chối đàm phán hòa bình với chúng tôi.

- Thế nhưng lần này chúng tôi thật sự muốn ngừng hẳn trận thương chiến này!

Trương Thiên Tắc nói.

- Coi như chúng tôi ngàn vạn lần sai lầm, nhưng mà chúng tôi vẫn tự mình biết mình. Nếu mà vừa bắt đầu đã biết đó là công ty của tập đoàn Chấn Bắc, chúng tôi tuyệt đối không đi tìm chết cùng bọn họ!

Bạch Tiểu Thăng nghe rõ ràng mọi chuyện, lúc này gật đầu nhưng mặt không biến sắc chút nào.

Chuyện này cũng có chút ý tứ!

Rất giống tập đoàn Thất Phong cứng rắn tiến vào Vân Hải một năm trước, bị bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy.

Trước mắt nhà họ Trương này đang bị “đãi ngộ” cùng một kiểu giống như tập đoàn Thất Phong đây mà.

Chỉ có điều Bạch Tiểu Thăng vẫn chưa tính là đánh cho tập đoàn Thất Phong thất bại triệt để.

Hạ Hầu Khải cũng chỉ là nhất thời “trả thù thương mại” đối với tập đoàn Thất Phong để bọn họ nhận được giáo huấn một lần chứ kiên quyết không đuổi tận giết tuyệt.

Nghe ý tứ trong lời nói của Trương Thiên Tắc thì người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Tây rất tàn nhẫn trực tiếp tạo thành vòng xoáy muốn lật đổ hoàn toàn tập đoàn Thanh Bắc của nhà họ Trương.

Có điều Bạch Tiểu Thăng không có lập tức sinh lòng đồng tình với nhà họ Trương.

Dù sao đây cũng chỉ là lời nói một bên của Trương Thiên Tắc.

Tình huống thật sự ra sao, Bạch Tiểu Thăng không phán đoán bừa trước khi hoàn toàn hiểu rõ.

Một năm qua cũng coi như Bạch Tiểu Thăng đã trải qua rất nhiều, biết rằng bất cứ lúc nào cũng không thể tin theo lời nói của một bên.

- Tôi sẽ đi tìm hiểu chuyện này. Nếu như tình huống chính xác như lời cậu nói vậy thì tôi sẽ giúp cậu.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Cảm ơn!

Sắc mặt của Trương Thiên Tắc vui vẻ hơn.

- Đừng vội cảm ơn tôi.

Bạch Tiểu Thăng lại nói.

- Có thể cậu cũng hiểu rõ cơ cấu tổ chức của tập đoàn chúng tôi, người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Tây có quyền quản hạt trực tiếp. Cho dù là Hạ lão cũng không thể không phân biệt tốt xấu, cưỡng chế ra lệnh cho hắn đình chỉ trận thương chiến này được. Đặc biệt nếu như hắn cảm thấy đối thủ cạnh tranh vẫn còn địch ý… Cậu hiểu ý của tôi nói chứ?

Trương Thiên Tắc lại nở nụ cười miễn cưỡng, nhưng vẫn nói.

- Mặc kệ kết quả của chuyện này như thế nào, tôi vẫn cảm ơn ngài!

Ngược lại Trương Thiên Tắc này thật sự là hiếm thấy, biết nói chuyện cũng biết làm người.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Hắn còn nhớ lúc đầu Trương Thiên Tắc kia thô bạo bá đạo, thần thái ông đây là đệ nhất thiên hạ.

Chuyện này nếu đã đáp ứng đi tìm hiểu. Vậy thì ngược lại hắn cũng không thể nuốt lời.

- Vi Vi, em ghi lại giúp anh.

Bạch Tiểu Thăng nói với Lâm Vi Vi đang ở bên cạnh.

Lâm Vi Vi gật đầu, lấy điện thoại di động ra ghi lại cẩn thận.

Trương Thiên Tắc thấy cảnh này trong gương chiếu hậu, trong mắt cũng có một phần mong đợi.

- À, đúng rồi. Lúc đầu cậu muốn đi đón ai vậy?

Bạch Tiểu Thăng chợt nhớ tới vụ này, không khỏi tò mò trong lòng nên cất tiếng hỏi.

- Các cậu tìm ai tới làm người hòa giải cho trận thương chiến này?

Ai có thể có thực lực như thế chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận