Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 464: Bạch Tiểu Thăng, kính ngưỡng đã lâu!



Thư ký đi trước dẫn đường.

Doãn Hạo Nhiên mang theo Doãn Đông Phong tiến vào văn phòng thị trưởng, Quý Minh Dương ở trong phòng đứng dậy đón chào.

Doãn Hạo Nhiên thấy thế thì bước nhanh lên phía trước, khuôn mặt tràn đầy nụ cười,

- Xin chào Quý thị trưởng, Hạo Nhiên hôm nay mạo muội đến đây quấy rầy rồi! Nào dám để ngài đứng dậy đón chứ!

- Không sao, không sao, chúng ta cũng coi như là người quen cũ, nào đến đây ngồi đi.

Quý Minh Dương nở nụ cười thân thiết, chào hỏi cha con bọn họ một tiếng rồi đi đến bên sô pha.

Doãn Đông Phong thấy thái độ này của Quý Minh Dương thì vui mừng quá đỗi!

Hắn vạn lần không nghĩ tới ba hắn lại có mặt mũi như thế này với thị trưởng!

Không có hẹn trước mà trực tiếp đến tìm thị trưởng nhưng vẫn có thể lập tức gặp được! Thị trưởng còn tự mình đứng dậy đón chào!

Thử hỏi xem các ông chủ công ty ở Trung Kinh có mấy người có thể được vinh hạnh đặc biệt như thế!

Doãn Đông Phong rất kích động.

Thảo nào cha không có sợ hãi! Có tầng quan hệ này với thị trưởng thì Bạch Tiểu Thăng hắn còn có thể lật trời sao!

Tâm lý mù mịt của Doãn Đông Phong đã không còn.

- Doãn tiên sinh, chúng ta cũng coi như là quen biết cũ, thời điểm tôi làm phó thị trưởng cũng không ít lần có mặt ở các hoạt động trong hạng mục của công ty các ông a.

Quý Minh Dương một bên nhường chỗ ngồi, một bên cười nói,

- Trong quá khứ đều là ông hoan nghênh tôi, lần này đến lượt tôi hoan nghênh ông a, chuyện này cũng là nên làm.

- Thế cũng không dám nhận a!

Doãn Hạo Nhiên cười nói.

Hai người lại hàn huyên vài câu.

- Doãn tiên sinh, ông lần này tới hẳn là vì sự tình của Quốc Tế Hạo Bắc đúng không.

Quý Minh Dương cười nói,

- À không, hẳn là vì Trung Kinh Hạo Nhiên chứ, chỉ sợ truyền thông Trung Kinh cũng đã toàn diện khai chiến đối với các ông rồi.

- Chuyện này ngài cũng biết rõ rồi sao!

Doãn Hạo Nhiên rất kinh ngạc, sau đó lập tức cảm thán,

- Chuyện này đúng là đã náo quá lớn! Truyền thông Trung Kinh dưới sự dẫn đầu của tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng đang muốn dồn Trung Kinh Hạo Nhiên chúng tôi vào chỗ chết! Hai bên đúng là có chút mâu thuẫn, nhưng kiểu gì cũng không nên đối phương vào đường cùng như vậy, cái này không khỏi có hơi tàn nhẫn một chút. Chúng tôi thậm chí đã hướng về Bạch Tiểu Thăng chịu thua nhưng đối phương vẫn như cũ không buông tha, nếu lại tiếp tục như thế thì Trung Kinh Hạo Nhiên chúng tôi đúng thật là sắp xong rồi. Cho nên, lần này tôi đến tìm ngài hi vọng ngài ra mặt nói một chút.

Doãn Hạo Nhiên nói rất khéo léo.

Hoàn toàn không nói ai đúng ai sai, không nói nhân quả, chỉ nói kết quả.

Giết người chỉ là đầu chạm đất, nếu thật muốn một cái công ty lớn triệt để xong đời thì đối với Trung Kinh tuyệt đối là một tổn thất lớn.

Trương Manh nhìn chằm chằm vào Doãn Hạo Nhiên một chút, nói thầm,

- Đúng là lão hồ ly, chỉ sợ trước đó đã ra tay đối với Bạch Tiểu Thăng người ta rất độc ác a, nếu không người ta sao có thể vô duyên vô cớ đối với ông hạ tử thủ chứ? Phải nói là các người gieo gió gặt bão.

Dù chuyện là như thế nhưng hiện thực lại rất phức tạp, có rất nhiều chuyện phải cân nhắc a.

Quý Minh Dương nhẹ gật đầu.

- Lão Trương a, cậu đi gọi điện thoại cho vị tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng của truyền thông Trung Kinh kia đi, hỏi một chút xem cậu ta có thời gian hay không, tôi muốn mời cậu ấy đến ngồi một chút.

Quý Minh Dương quay đầu nói với thư ký Trương Manh của mình.

- Tôi ngay lập tức đi xử lý.

Trương Manh gật đầu, đi ra khỏi văn phòng.

Quý Minh Dương quay đầu cười một tiếng với cha con nhà họ Doãn,

- Truyền thông Trung Kinh, Trung Kinh Hạo Nhiên đều là những cái tên đáng mong đợi ở Trung Kinh a, tôi vẫn hi vọng mọi người có thể hợp tác nhiều hơn, ít tranh chấp một chút, nên lần này tôi sẽ làm người hoà giải.

Thị trưởng đồng ý rồi!

- Vậy thì làm phiền Quý thị trưởng!

Nụ cười của Doãn Hạo Nhiên nhiều hơn.

Vẻ mặt của Doãn Đông Phong lại càng kích động.

Quý Minh Dương mỉm cười gật đầu, trong lòng thầm nói ——

Tên Doãn Hạo Nhiên này đi đến cầu hòa, một không tố khổ, hai không cáo trạng. Xem ra, bọn họ trước đây làm ra sự tình đối với truyền thông Trung Kinh người ta đủ hung ác a, nhưng mà truyền thông Trung Kinh lại có bản lĩnh để hóa giải hết những việc này! Người trẻ tuổi gọi là Bạch Tiểu Thăng. . . Đúng là rất có tài a!

Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng, cái tên này sao lại nghe quen tai thế nhỉ!

- Được rồi, cha con hai người cứ ngồi đó đợi một chút, tôi đi vệ sinh một lát.

Quý Minh Dương đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Trong phòng này giờ chỉ còn hai cha con nhà họ Doãn.

Doãn Đông Phong hưng phấn nhìn chằm chằm cửa ra vào, nhỏ giọng nói với Doãn Hạo Nhiên,

- Cha, ngài thật lợi hại! Lại còn có một chiêu như thế, lần này tên Bạch Tiểu Thăng kia tất nhiên sẽ phải ngoan ngoãn thu tay lại!

Nụ cười của Doãn Hạo Nhiên tràn đầy trên mặt, rất hưởng thụ khi được con của mình khen.

- Cha cùng Quý thị trưởng có chút tình hương hỏa! Huống hồ Trung Kinh Hạo Nhiên chúng ta cũng là một công ty lớn trong thành phố, thị trưởng hắn cũng không thể ngồi nhìn mà không để ý đến!

Doãn Hạo Nhiên nhỏ giọng cười nói,

- Tiểu tử họ Bạch kia giờ xem chừng vẫn còn cho là cha sẽ đi cầu xin hắn! Giờ thị trưởng đã ra mặt thì hắn còn không ngoan ngoãn thu tay lại sao!

- Thế nhưng, nhỡ may hắn lá mặt lá trái, cố ý kéo dài thì chúng ta làm sao bây giờ?

Doãn Đông Phong bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.

- Chúng ta sẽ không cho hắn cơ hội này!

Doãn Hạo Nhiên nhìn chằm chằm cửa ra vào, khuôn mặt lộ ra nụ cười,

- Bạch Tiểu Thăng nếu dám chơi chiêu này thì đang tự tìm đường chết! Dám đối với Quý thị trưởng lá mặt lá trái? Hừ hừ. . .

- Đúng vậy, đúng vậy!

Doãn Đông Phong cũng cười lên.

. . .

Ngoài cửa có chút động tĩnh, Hai cha con nhà họ Doãn tranh thủ thời gian ngồi xuống.

Kết quả là thư ký bưng nước trà tới.

Hai người sau khi nhận lấy lại khách khí nói lời cảm tạ.

Lại chờ một chút, Quý Minh Dương mới trở về.

Theo sau đó, Trương Manh cũng quay trở lại.

- Thị trưởng, tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng của truyền thông Trung Kinh sẽ lập tức tới ngay, tầm năm phút đồng hồ nữa.

Trương Manh nói.

Quý Minh Dương gật gật đầu, mỉm cười nói một câu,

- Tôi vừa vặn có một số việc tìm cậu ta.

Doãn Đông Phong chưa phát giác được gì khác thường ở câu nói này nhưng mà Doãn Hạo Nhiên lại cảm giác có chút là lạ.

Thật giống như dù bọn họ không đến thì Quý Minh Dương cũng sẽ gọi cho Bạch Tiểu Thăng. . .

. . .

Quý Minh Dương đang cùng cha con Doãn Hạo Nhiên tùy ý nói chuyện một chút thì phía ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của thư ký.

- Tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng của truyền thông Trung Kinh đến rồi ạ.

Thư ký nói.

- Mời cậu ta đến đi.

Trong đôi mắt của Quý Minh Dương hiện lên chút thần thái.

Doãn Hạo Nhiên trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy thần thái đó của thị trưởng làm cho loại cảm giác cổ quái vừa rồi lại xuất hiện.

Làm sao lại cảm thấy chuyến đi nhà vệ sinh vừa rồi của Quý thị trưởng có chút là lạ!

Khóe miệng Quý Minh Dương mỉm cười, chỗ sâu trong đôi mắt ẩn ẩn có vài phần chờ mong.

Thời điểm hắn đi nhà vệ sinh có nhìn trên danh bạ một chút, chỉ một cái tên nhưng khiến hắn lập tức nghĩ tới —— Bạch Tiểu Thăng là ai!

Dưới sự dẫn dắt của thư ký, Bạch Tiểu Thăng đi vào văn phòng của thị trưởng.

Lúc hắn nhận được điện thoại của Trương Manh thì cũng rất kinh hãi.

Thị trưởng tìm hắn, lại còn ngay bây giờ? Không lẽ thanh thế trên mạng đã kinh động đến người đứng đầu Trung Kinh này hay sao?

Chờ lúc tiến vào văn phòng thấy được hai cha con nhà họ Doãn đang ngồi trên ghế sô pha thì Bạch Tiểu Thăng lập tức rõ ràng.

Thì ra nhà họ Doãn tìm đến thị trưởng, khó trách Doãn Hạo Nhiên còn có thể kiên trì không liên hệ với hắn!

Lần này có chút khó giải quyết rồi! Bạch Tiểu Thăng ẩn ẩn có chút cảnh giác.

Nhìn thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng biến hóa, sự đắc ý trong lòng của Doãn Đông Phong cũng nâng cao.

Bạch Tiểu Thăng, hẳn cậu không nghĩ tới nhà họ Doãn chúng tôi còn có năng lực lớn như vậy chứ! Cậu cuồng đi, cậu ngạo đi, cậu dù có bản lĩnh đi nữa nhưng có dám khiêu chiến cùng thị trưởng sao!

Tâm tình của Doãn Đông Phong rất vui vẻ.

- Bạch Tiểu Thăng, Bạch tổng.

Quý Minh Dương đứng dậy đi qua, khuôn mặt mỉm cười.

- Xin chào Quý thị trưởng.

Bạch Tiểu Thăng không kiêu ngạo không tự ti cười nói, sau đó rất tự nhiên hào phóng đi nhanh lên hai bước, đưa tay qua.

Cử chỉ của hắn rất vừa vặn, hoàn toàn đem chính mình đặt vào vị trí vãn bối mà không phải người bên dưới.

Phần phong độ này nếu so sánh cùng Doãn Đông Phong thì lập tức phân cao thấp, coi như là Doãn Hạo Nhiên cũng kém xa!

Quý Minh Dương tán thưởng nhìn hắn, đưa tay tới nắm một chút.

Sau đó hắn lại nói ra hai chữ rất không hợp với thân phận!

Hai chữ này khiến cho Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc, khiến cha con nhà họ Doãn hoảng sợ.

- Kính đã lâu!

Quý Minh Dương, Quý thị trưởng mỉm cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận