Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 455: Thịnh nộ mà đến!



Lâm Vi Vi đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, Doãn Đông Lôi nói bọn họ đã ở đây, mà người phục vụ lại nói đây chỉ là một chỗ ngồi mà thôi.

Vậy là Doãn Đông Lôi nói dối!

Mà lúc này, điện thoại di động của mình lại bị đánh cắp điều này lại càng bất thường hơn!

Chưa bao giờ nghe được một người ăn cắp điện thoại di động của người khác, lại còn nhét một chiếc điện thoại khác vào túi người ta!

Sau một lát, Lâm Vi Vi cảm thấy hối hận, cô bắt đầu cảm thấy mình đồng ý chuyện này là vẽ vời cho thêm chuyện, ít nhất mình cũng nên báo cho anh Tiểu Thăng một tiếng.

Vì vậy Lâm Vi Vi muốn quay về truyền thông Trung Kinh ngay lập tức.

Có lẽ, đây chính là giác quan thứ sáu của người con gái, cô đã cảm thấy được sự nguy hiểm đến từ phía sau!

Lâm Vi Vi vội vàng chạy đến thang máy, thang máy chậm chạp chưa tới, cô lập tức đi bằng cầu thang bộ.

Ở trung tâm này, có thang máy và thang cuốn, nên thang bộ không có ai đi, nó yên tĩnh đến đáng sợ. Nhưng may mắn chỉ có vài tầng, lá gan của Lâm Vi Vi rất lớn nên cô không cũng có sợ hãi.

Tuy nhiên, khi chỉ còn lại hai tầng cô cảm thấy có tiếng bước chân ở phía sau mình.

Lâm Vi Vi vừa muốn quay lại, sau ót liền bị đập một phát, lăn ra bất tỉnh.

Tiểu Vũ tranh thủ thời gian đỡ lấy cô, đem chiếc gậy tròn được bao phủ bởi áo khoác của mình, thuận tay để ở một bên, lấy ra chai rượu uống một hơi, sau đó phun vào người Lâm Vi Vi, sau đó bế cô lên và vội vã xuống lầu.

- Xin lỗi cô gái, ông chủ muốn tôi ngăn cô lại, tôi chỉ có thể áp dụng cách này. . .

Tiểu Vũ nói xong, phát sầu:

- Mình nghe nói ông chủ rất hứng thú với cô ta, nếu không, mình đem cô ta đưa qua? . . .

Doãn Đông Lôi tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình vì không muốn bị tội bắt cóc, suy nghĩ muốn nát óc, mới nghĩ ra được một kế hoạch hoàn mỹ như thế, ngay cả ông trời cũng giúp hắn.

Cuối cùng, lại phải bị một thuộc hạ đào hố chơi hắn. . .

Điều này chứng minh sự bất hủ của câu nói: Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội heo. . .

Lúc Tiểu Vũ ra sức bế lấy Lâm Vi Vi, đón xe đi tới KTV Thịnh Quang Thiên. Bạch Tiểu Thăng cũng đã lên đường đi đến đó.

Sắc mặt của hắn trông rất khó coi, rất khó coi!

Tên khốn kiếp Doãn Đông Lôi, lúc còn ở Mạnh gia đã ham muốn sắc đẹp của Vi Vi.

Bây giờ, Vi Vi lại rơi vào tay hắn.

Có con mèo nào không ăn mỡ sao?

Có con sói nào không ăn thịt cừu không? !

Coi như Doãn Đông Lôi không dám làm điều gì quá phận, cơ thể trong trắng của Vi Vi cũng bị đôi bàn tay dơ bẩn của hắn sờ hết!

Gân xanh trên trán Bạch Tiểu Thăng nổi lên, hắn hận ngay bây giờ không thể bay qua đạp cho tên kia một cước!

- Vi Vi mà chịu một chút ủy khuất nào! Ta sẽ để cho Doãn gia của ngươi biến mất tại đất Trung Kinh này!

Trong ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng tràn ngập sự lo lắng.

Doãn Đông Lôi hoàn toàn không biết, hiện tại, chính mình đã bị một vị đại nhân vật hận thấu xương. . .

Doãn gia, Trung Kinh.

Doãn Hạo Nhiên đang vuốt ve một bức tượng cực phẩm. Bức tượng đang xoay trong lòng bàn tay của hắn.

Hắn vừa cùng Doãn Đông Phong thảo luận về vấn đề ép Bạch Tiểu Thăng phải thỏa hiệp, hiện tại đang nghỉ ngơi một chút.

- Đông phong, hãy gọi điện ngay cho Bạch Tiểu Thăng. Chúng ta không thể để cho tiểu tử này nghỉ ngơi, phải liên tục làm phiền hắn.

Doãn Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Bạch Tiểu Thăng dù cho tâm trí siêu phàm, cũng là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi sẽ có lúc phải nóng giận, chỉ cần hắn nóng giận. Thì hắn sẽ đưa ra những quyết định sai lầm.

Khi đó, chúng ta sẽ có cơ hội chơi chết hắn!

- Vâng ạ!

Doãn Đông Phong lập tức minh bạch ý của cha mình, cười một tiếng và gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng.

Ở trong xe taxi, mắt thấy sắp tới nơi. Điện thoại Bạch Tiểu Thăng đột nhiên vang lên. Mở ra, hắn thấy Doãn Đông Phong gọi điện đến.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên âm trầm.

Vì sự an toàn của Lâm Vi Vi, hắn không rảnh để suy nghĩ Doãn Hạo Nhiên có biết được việc này hay không, càng không để ý đến Doãn Đông Phong có tham dự hay không.

Hắn chỉ biết rằng Lâm Vi Vi đang bị Doãn Đông Lôi bắt cóc và cô ấy đang gặp nguy hiểm.

- A lô, Bạch tổng à, tôi là Doãn Đông Phong đây.

Doãn Đông Phong hăng hái nói:

- Cậu nghĩ kĩ chưa? Nếu còn phản kháng, chúng tôi sẽ không khách khí đâu! Đảm bảo chuyện này sẽ rất tuyệt! Đến lúc đó, cậu cũng đừng hối hận vì người của cậu sẽ phải chịu đau khổ. . .

Doãn Đông Phong đang nói đến đoàn làm phim nhưng Bạch Tiểu Thăng lại nghĩ đó là Lâm Vi Vi ánh mắt càng trở nên dữ tợn, nổi trận lôi đình mắng.

- Thằng khốn. Mày chết với tao!

Nụ cười của Doãn Đông Phong đọng lại trên mặt của hắn ta, điện thoại di động lại bị cúp cái "cạch".

Hắn rất kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay mình, mãi mà không thể tin được.

- Thế nào, hắn nói cái gì?

Doãn Hạo Nhiên nhìn thấy biểu hiện của Doãn Đông Phong thì tò mò hỏi.

- Hắn chửi con.

Doãn Đông Phong ủy khuất, hét lớn.

Đường Đại Thành, phía trước KTV Thịnh Quang Thiên.

Xe taxi ngừng lại, sau đó lại đi tiếp.

Bạch Tiểu Thăng sắc mặt u ám, lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi điện thoại cho Doãn Đông Lôi.

- Tao đã tới nơi, mày đang ở đâu!

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng giống như là cái thùng thuốc nổ. Chỉ cần đụng nhẹ một cái, đảm bảo mọi thứ sẽ nổ thành hư vô.

- Người đã tới rồi!

Trong phòng, Doãn Đông Lôi rung lên vì quá phấn khích, cầm micro và nói với Lôi Nghênh.

- Nơi này không được thuận tiện cho lắm!

Lôi Nghênh đứng dậy,

- Thay đổi một nơi khác rộng rãi hơn đi!

Doãn Đông Lôi gật đầu đồng ý, hắn đã sớm nghĩ kĩ!

- Đằng sau KTV Thịnh Quang Thiên, có một bãi đậu xe bị bỏ hoang, chúng ta đi qua đó thôi!

Trong điện thoại, Doãn Đông Lôi nói với Bạch Tiểu Thăng.

Nơi đó rất tốt, yên tĩnh, nằm bên cạnh khu dân cư bị phá hủy, bình thường không có một bóng người.

Đánh nhau ở nơi đó, sẽ chẳng có ai quản lí!

- Tốt!

Bạch Tiểu Thăng chỉ trả lời vô cùng đơn giản, ngay sau đó liền cúp điện thoại đi qua.

- Lôi ca đi thôi, chúng ta chỉ cần đi ra ngoài cái KTV này, rất gần thôi.

Doãn Đông Lôi cung kính mời Lôi Nghênh, Lôi Nghênh gật đầu.

Lão Dương mang theo hai mươi người kia, trùng trùng điệp điệp theo ở phía sau.

Trên đường đi, mọi người ai thấy cũng sợ hãi chỉ dám né qua một bên.

Trận thế này quá mức đáng sợ!

Doãn Đông Lôi thuận lợi đến trước bãi đậu xe bị bỏ hoang, phía trước có Lôi Nghênh, phía sau có hai mươi người đàn em, cao, to, đen và không hôi.

Doãn Đông Lôi đứng thẳng lưng lên. Chờ con cừu rơi vào bẫy.

Đám người đã đứng hơn mười phút, ngay cả Lôi Nghênh cũng cau mày, nhìn về phía Doãn Đông Lôi, trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.

- Tên khốn kiếp kia, không phải là bị lạc đường chứ. Muốn đi qua nơi này, quả thật không dễ tìm cho lắm.

Doãn Đông Lôi đang rất sốt ruột, hận không thể ở ngay bên cạch Bạch Tiểu Thăng để chỉ đường cho hắn tới đây.

- Hắn tới rồi!

Đột nhiên, lão Dương hét lên.

Ngay lập tức, Doãn Đông Lôi ngẩng đầu nhìn qua.

Xa xa, một bóng người chầm chậm đi đến, thân hình không cao nhưng đi lại vững vàng.

Chính là Bạch Tiểu Thăng!

Ánh mắt Doãn Đông Lôi tỏa sáng.

- Người mà ngươi nói, là hắn ta sao?

Lôi Nghênh hỏi.

- Không sai!

Anh mắt Doãn Đông Lôi đều bị hấp dẫn bởi thân ảnh Bạch Tiểu Thăng, hắn hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi đầy cổ quái trên khuôn mặt của Lôi Nghênh.

Một chiếc taxi đang dừng lại trước cửa KTV Thịnh Quang Thiên.

Tiểu Vũ trả tiền taxi, cố gắng bế Lâm Vi Vi xuống xe, bây giờ hắn đã cảm thấy thật mệt mỏi.

Tuy nhiên vì để ông chủ hạnh phúc, hắn cũng phải cắn răng đưa người phụ nữ này qua.

- Ông chủ Doãn đang ở đâu? Ông ấy đang ở phòng nào?

Tiểu Vũ vừa bước vào thì gặp người quản lí, hắn vừa thở hồng hộc vừa nói.

- Đi đến bãi đậu xe phía sau.

Người quản lí vội vàng trả lời.

Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, tiếp tục bế Lâm Vi Vi đi qua!

Không phải vì để ông chủ thấy công việc khó khăn của mình, hắn cần gì phải đích thân đưa người phụ nữ này tới!

Bạn cần đăng nhập để bình luận