Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1548: "Luân Phiên" Thành Phố Vân Bắc (1)

Được Bạch Tiểu Thăng châm cứu trị liệu, cuối cùng tình huống của bé trai cũng ổn định lại. Chờ Bạch Tiểu Thăng thu kim, đứng lên, hành khách bốn phía cùng với tiếp viên hàng không đều đồng loạt vỗ tay như sấm.

Người mẹ đơn thân ôm lấy con trai mình, mừng đến mức chảy nước mắt, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, không ngừng nói lời cảm ơn.

Họ Đổng cũng lộ ra dáng tươi cười, giơ ngón tay cái lên với Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt Trần Phi Ngư nhấp nháy nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng như những người khác ra sức vỗ tay hoan hô.

Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi mỉm cười, ngược lại cũng không quá mức kinh ngạc. Dù sao, Bạch Tiểu Thăng thật sự cũng đã không ít lần mang tới kinh hỉ cho bọn họ rồi.

Vị nam bác sĩ đeo mắt kính kia mặt tràn đầy kinh ngạc, trước tiên làm kiểm tra sơ qua cho bé trai, tiếp đó thần sắc trên mặt càng tỏ ra bất khả tư nghị.

Hành khách bốn phía vừa vặn nhìn thấy phản ứng này của hắn.

- Cái người đeo mắt kính kia chính là một bác sĩ đấy, ngay cả một người yêu thích Trung Y mà hắn cũng không bằng!

- Vừa rồi, nếu như hắn thành công ngăn lại chỉ sợ đứa bé kia đã gặp nguy hiểm rồi, may mắn không bị hắn kéo dài!

- Đồ lang băm! Hiện tại có biết bao nhiêu người như vậy, làm trễ nãi biết bao nhiêu thời gian của bệnh nhân!

- Haiz, đừng trách người ta quá nặng nề, người ta cũng tận hết sức lực rồi, chỉ là trình độ có hạn mà thôi. . .

Mọi người xung quanh hạ giọng bàn tán, không ngừng chê cười gã đàn ông đeo kính, thật giống như là gã đàn ông đeo mắt kính này chính là phần tử xấu xa, là đầu sỏ gây nên bệnh tật hại đứa bé kia vậy.

Người đàn ông đeo mắt kiếng cũng tựa như mắt điếc tai ngơ, thấy đứa bé không có việc gì, thở dài một hơi, đứng dậy gật đầu xem như chịu phục Bạch Tiểu Thăng, tiếp đó yên lặng xoay người rời đi.

Bởi vì loại thái độ này, nhất thời cách nhìn của Bạch Tiểu Thăng đối với hắn rất tốt.

- Tất cả mọi người hãy về chỗ của mình và xin hãy giữ yên lặng, cậu nhóc này cần nghỉ ngơi, bệnh tình của nó cũng chỉ tạm thời được giảm bớt, vẫn cần tiếp tục chữa trị.



Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói với mọi người.

Hành khách bốn phía nhất thời gật đầu, lục tục tán đi.

- Vi Vi, các ngươi tới chăm sóc cho họ!



Bạch Tiểu Thăng chỉ hai mẹ con kia, nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Sau đó, hắn cất bước đi về phía người đàn ông đeo mắt kính đã rời khỏi.

Người đàn ông đeo mắt kính mới ra khoang hạng nhất, đã bị Bạch Tiểu Thăng bắt kịp.

- Bằng hữu.



Bạch Tiểu Thăng gọi hắn lại.

Kính mắt nam nghi ngờ xoay người lại, nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười hỏi,



- Có chuyện gì sao?

Người này, vô cớ bị người ta chỉ trích chửi rủa, lại có thể không giận không buồn, quả thật là khí độ hơn người! Bạch Tiểu Thăng cũng phải âm thầm tặng cho một ngón tay cái.

Cho dù trước mặt mọi người người đàn ông đeo kính có nổi lên tranh chấp với mình, cũng chỉ vì không biết hắn nội tình, cũng đều vì suy nghĩ cho bệnh nhân mà thôi. Thử nghĩ, vạn nhất mình chỉ là một kẻ nửa vời, lại đầy ngập tự tin, tùy hứng làm bừa, vậy thì kẻ chịu tội vẫn là đứa bé kia. Thậm chí, còn có thể tạo thành nguy hiểm.

Ngoại trừ người đàn ông keo kính có chút ít thành kiến với Trung Y, điểm ấy không quá ưa thích còn những thứ khác thì không tệ chút nào.

Điều khiến Bạch Tiểu Thăng thưởng thức là, đối mặt với quần chúng vây xem không lý giải, thậm chí châm chọc, hắn còn có thể khắc chế, không cãi chày cãi cối so đo thị phi đúng sai, thậm chí về sau còn tỏ vẻ chịu phục mình nữa.

Đối với một người như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn nói nhiều hơn với hắn vài câu, cho dù chỉ là vài câu không đáng kể.

- Kỳ thực phương pháp xử lý của anh mới là ổn thỏa nhất. Người bên ngoài chê trách đều là phát tiết tâm tình sau đó, anh cũng đừng để trong lòng.



Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ khẩn thiết.

Người đàn ông đeo mắt kính vừa ngạc nhiên lại chăm chú liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó nở nụ cười,



- Cậu đặc biệt đến đây là để nói với tôi những điều này sao?

- Coi như là tôi nhịn không được muốn nói nhiều vậy.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Người đàn ông đeo mắt kính cũng nở nụ cười ấm áp.

- Tôi cũng cảm ơn cậu đã nói những điều này với tôi.



Người đàn ông đeo mắt kính mở miệng, nói với vẻ nghiêm túc,



- Kỳ thực, biện pháp của tôi vững vàng nhưng hơi bảo thủ, trong khi tình huống đứa bé kia không mấy lạc quan, điều này có chút xu hướng mặc cho số phận. Nếu tôi biết cậu là một vị. . . cao thủ Y Đạo thì nhất định tôi sẽ không bao giờ ngăn cản. Về phần những lời đàm tiếu của người khác, nếu như tôi nhớ hết tất cả trong lòng vậy thì cuộc sống sẽ mệt mỏi biết bao nhiêu.

Người đàn ông đeo mắt kính có bản tính chân thật, cộng thêm rộng rãi, Bạch Tiểu Thăng rất thích người như vậy.

- Một người thầy thuốc chân chính, không bao giờ sợ những lời đàm tiếu thị phi, chỉ sợ chính mình bất lực!



Người đàn ông đeo mắt kính nghiêm túc nói, sau đó cười cười,



- Đương nhiên cũng xin cám ơn cậu đã tán thành và ủng hộ tôi nữa. Làm quen nhé. . .

Vừa nói chuyện, người đàn ông đeo mắt kính đưa tay của mình ra, cười nói ra,



- Mặc Tử Nhạc.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười vươn tay đáp,



- Bạch Tiểu Thăng.

Hai người nắm tay, nhìn nhau cười.

- Có cậu ở bên kia tôi cũng yên tâm rồi, tôi quay về chỗ đây, có duyên gặp lại.



Mặc Tử Nhạc mỉm cười nói lời từ biệt.

Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu, xoay người trở về.

Chờ trở lại khoang hạng nhất, Bạch Tiểu Thăng phát hiện, ánh mắt người khác khi nhìn về phía hắn đều mang theo vẻ kính sợ.

Trẻ tuổi như vậy, có năng lực như thế, chắc chắn xuất thân Y Đạo thế gia.

Thậm chí, có người rời chỗ ngồi, đặc biệt đưa qua danh thiếp cho Bạch Tiểu Thăng, còn có người tiến lên muốn tìm y hỏi thuốc.

Bạch Tiểu Thăng đều khách khí đuổi bọn họ đi.

Vậy mà còn có người chạy tới nói, ông chủ nhà mình có bệnh không tiện nói ra, nếu như Bạch Tiểu Thăng có thể xuất thủ thì ông chủ sẵn sàng trả một trăm nghìn đồng phí khổ cực cũng không thành vấn đề.

Điều này không khỏi khiến cho Bạch Tiểu Thăng phải dở khóc dở cười.

Chính mình đường đường là Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, mới vừa làm thành hợp tác trường kỳ quy mô nghìn tỉ, sẽ đi quan tâm một trăm nghìn đồng nho nhỏ này sao?

Huống chi mình cũng không phải là bác sĩ, lúc cấp cứu còn có thể ra trận, nếu làm nghề y trị bệnh cho người ta thì thật sự không thể nào.

Bạch Tiểu Thăng kiên quyết từ chối, về sau đám người kia mới xem như an tĩnh lại.

Bạch Tiểu Thăng đi đến bên cạnh bé trai, thấy trạng thái bé trai đã ổn định, tối thiểu đợi đến khi máy bay đáp xuống, đi bệnh viện hẳn là không có việc gì.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở bên cạnh, cũng không có gì để giúp đỡ, Bạch Tiểu Thăng liền bảo bọn họ đi về trước.

Người mẹ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lần nữa bày tỏ lòng biết ơn.

- Tôi ở ngay phía trước, thằng bé có tình huống gì có thể gọi tôi.



Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Người mẹ tràn đầy cảm kích, liên tục gật đầu.

Họ Đổng đi từ khoang điều khiển trở lại, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, cũng nở nụ cười lên tiếng,



- Người anh em, vừa rồi cậu quả thực là lợi hại!

Bạch Tiểu Thăng cũng rất thưởng thức cách cư xử lúc nãy của hắn, cho hắn một nụ cười,



- Anh đi đến khoang điều khiển sao? Đội bay nói như thế nào?

- Còn có 20 phút, sẽ "luân phiên" thành phố Vân Bắc. Công ty hàng không sẽ sắp xếp một chuyến bay cho chúng ta, nhưng mà phải đợi ngày mai mới được.

Họ Đổng nhún vai nói,



- Đại khái tình huống chính là như thế.

"Luân phiên", là một Thuật Ngữ, khi máy bay không thể hoặc không thích hợp bay đến phi trường mục tiêu, hoặc phi trường mục tiêu không thích hợp hạ cánh, chỉ có thể đáp xuống phi trường còn lại, gọi là "luân phiên".

Nguyên nhân áp dụng " luân phiên", cũng bao gồm tình huống hành khách mắc bệnh cấp tính nữa.

Mạng người quan trọng, huống chi trẻ con xảy ra chuyện như vậy ai cũng không muốn nhìn thấy, "luân phiên" cũng khó tránh khỏi.

Có điều, cũng may hành khách trên máy bay, đều là những người có lòng tốt, cũng biết liên quan đến mạng sống của một người, cho nên không ai làm ầm ĩ, đây cũng coi như tốt đẹp.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, chào hỏi với họ Đổng, sau đó trực tiếp trở về chỗ ngồi của mình.

Khi quay trở lại, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy đôi mắt đẹp của Trần Phi Ngư dán chặt lên người mình, hắn cũng buồn bực nhìn sang, không biết mình có cái gì đáng giá để đối phương nhìn chằm chằm như thế nữa.

- Không nghĩ tới, anh còn là một cao thủ!



Đợi Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, Trần Phi Ngư vẫn còn tiếp tục nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, hạ thấp giọng nói với hắn,



- Xem từng động tác của anh đều vững như thương tùng, khi vận châm lại như mây bay nước chảy, anh không phải là cao thủ ám khí, hay cao thủ nội gia quyền thuật, người tài trong lớp con cháu thế gia lánh đời nào đó đi.

Bạch Tiểu Thăng nghe đến ngây người, lập tức buồn cười,



- Trần tiểu thư, sau này cô ít xem mấy thứ tiểu thuyết võ hiệp đó đi!

- Nói thật đi, anh có biết nội kình hay luyện khí gì đó không?



Trần Phi Ngư cười hỏi.

- Huyền huyễn, cũng đừng xem!

Cho dù Bạch Tiểu Thăng dùng mọi cách phủ nhận nhưng hứng thú của Trần Phi Ngư đối với hắn cũng không giảm bớt.

- Anh cho tôi cảm giác cũng là một luyện gia tử, chớ vội không thừa nhận, như vậy chúng ta coi như cũng là người đồng đạo rồi. Nếu không thì, sau khi chúng ta xuống máy bay luận bàn một phen nhé?



Trần Phi Ngư nói với vẻ vô cùng hào hứng,



- Coi như là. . . dùng võ làm bạn!

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy cũng không còn gì để nói, thật không biết đám người nhiệt tình với quyền thuật này, có phải đều là người điên vì võ hay không, đã là thời đại gì rồi còn chơi dùng võ làm bạn. . .

- Tôi có người bạn cũng luyện võ, nếu cô nhất quyết muốn dùng võ làm bạn thì để tôi nói với anh ta. . .



Bạch Tiểu Thăng muốn lấy Lôi Nghênh ra làm lá chắn.

Kết quả, Trần Phi Ngư căn bản không thuận theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận