Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1222: Ai tới, đều muốn chỉnh các người!

Thái độ của Giang Tôn gần như là trực tiếp, biểu hiện ra sự phủ định đối với toàn bộ hạng mục của Bạch Tiểu Thăng, Lý Nê này.



Kể từ đó, mấy người xét duyệt đang còn hứng thú dạt dào, đang thảo luận về tính khả thi của việc xét duyệt hạng mục gây dựng sự nghiệp, trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ.

Thậm chí có người kinh ngạc liếc nhìn về phía Giang Tôn.

Bọn họ đều không nghĩ tới, tại sao Giang Tôn có mâu thuẫn đối với cái hạng mục gây dựng sự nghiệp này như vậy.

- Mọi người ở đây, nghĩ sao?

Giang Tôn nhìn hai bên hỏi thăm.

Những người kia không kìm lòng được nuốt ngụm nước miếng.

- Tôi cảm thấy, cái hạng mục gây dựng sự nghiệp này có chút lệch, nguy hiểm quá cao a.

Có người mở miệng.

Câu nói này xem như là lời dẫn đầu.

Ngay sau đó mọi người dồn dập lên tiếng.

- Đúng vậy, thị trường thị chúng nhỏ như vậy, hoàn cảnh còn không rõ, chỉ bằng vào tự anh nói đến thiên hoa loạn trụy là không được, vẫn phải là có cơ sở thị trường!

- Tôi sớm cảm thấy khó có thể khả quan được, ngành nghề Tử Sa... Đùa gì thế, không đáng bất chấp nguy hiểm tập trung vào a.

- Còn đầu tư những năm triệu! Người trẻ tuổi, cậu cũng quá giỏi công phu sư tử ngoạm đi. Giống như Giang quản lý đã nói, cậu cho rằng cậu là ai a, mở miệng ngậm miệng năm triệu…

- Người thanh niên trẻ tuổi, cần phải phải thiết thực một chút mới tốt.

Lập tức, tất cả mọi người đều tỏ thái độ phủ định.

Vẻ mặt Lý Nê lập tức buồn bã.

Bạch Tiểu Thăng biểu hiện tự nhiên, cười nhìn Giang Tôn.

- Để tôi tới nói đi, đơn giản là, chúng tôi cho rằng cái phương án này không thể thực hiện được, cho rằng cái này là mơ tưởng xa vời, không có một chút xíu tinh thần thiết thực. Cùng với các hạng mục gây dựng sự nghiệp phía trước so sánh, không phải chỉ kém một chút !

Giang Tôn cười gằn, đem hạng mục của hai người Bạch Tiểu Thăng, Lý Nê, gièm pha không đáng giá một đồng tiền.

Sau đó, Giang Tôn nghiêng đầu nhìn Bạch Tiểu Thăng, Lý Nê.

- Còn có, tôi cảm giác được các người đang cố ý làm giả số liệu, ý đồ đến công ty tôi lừa gạt đầu tư!

Câu nói này của Giang Tôn, chính là đàng hoàng trịnh trọng ở đây nói hưu nói vượn.

Càng trực tiếp chụp cho mấy người Bạch Tiểu Thăng một hạng tội danh.

- Chúng tôi làm sao có khả năng làm giả chứ.

Lý Nê vừa nghe, nhất thời cuống lên.

Hắn có thể không cần đầu tư, nhưng không thể bị phỉ báng, hãm hại như vậy được!

Cậu còn không phục!

Giang Tôn cười gằn, chỉ tay vào người Lý Nê.

Tôi hỏi cậu, cậu tên là Lý Nê, đúng không? Hạng mục này là của cậu đúng chứ?

Lý Nê sững sờ, gật gù.

Thế nhưng, từ đầu tới đuôi, cậu căn bản chưa nói gì a! Người này thật là đối tác của cậu sao? Các người căn bản không phải đến cùng một lúc! Là nửa đường kết thành nhóm!

Giang Tôn cười gằn.

Cậu nói trong này không tồn tại làm giả, tốt! Đến đây, cậu đem những lời cậu ta mới vừa nói kia, nói lại nguyên văn cho tôi nghe một lần! Nếu cậu nói được, tôi liền công nhận các người không có làm giả, nói không được, hừ hừ...

Giang Tôn là nhân vật cỡ nào, vừa mở miệng, liền đem Lý Nê làm khó!

Thuật lại một lần?

Lý Nê há hốc mồm.

Dòng suy nghĩ có thể nói, nội dung cụ thể, nhưng mà hắn không thể nói được.

- Tất cả các văn tự số liệu bên trong này, các vị cũng có thể xác minh. Tôi, tôi đâu cần tất yếu thuật lại nguyên văn?

Lý Nê còn cãi lại nói.

Tái nhợt vô lực.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm lắc đầu.

Giang Tôn vỗ bàn một cái, khiến Lý Nê giật mình.

- Sách lược gây dựng sự nghiệp kí tên của cậu, cậu không thể thuật lại, chỉ dựa vào người khác nói. Cậu nói với tôi, tôi dựa vào cái gì tin các người!

Tôi thấy hai người các cậu, chính là băng đảng lừa gạt tiền!

Giang Tôn thẳng thắn dứt khoát kết thúc lời nói.

Những người xét duyệt ngồi cùng với hắn, cũng không nhịn được gật đầu.

Nghe Giang Tôn nói cũng rất có đạo lý a.

Lý Nê sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Bạch Tiểu Thăng trước sau không phát một tiếng.

Dựa vào lí lẽ biện luận?

Giảng đạo lý?

Đó là đối thủ đoạn dùng với đối thủ cùng cấp bậc .

Tên Giang Tôn này, hắn xứng sao?

Chờ sau khi đi ra ngoài, để cho Lý Khâu Sơn lại đây một chuyến đi. Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Gọi bảo an, đem hai người này lôi ra ngoài đi. Cũng cho những người ở bên ngoài nhìn một cái, đến chỗ Tuyết Liên Vạn Hòa chúng ta lừa gạt tiền, cửa nhỏ cũng không có khả năng đi vào!

Giang Tôn cười gằn phất tay.

- Thuận tiện để cho hai người kia, lộ bộ mặt thật một chút!

Chỉ dựa vào hắn ,một người nói như vậy, liền muốn nhận định phán đoán xong chuyện này.

Còn muốn cho bảo an trục xuất hai người!

Các người... Các người không thể đối xử với chúng tôi như thế!

Lý Nê cả kinh nói.

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Giang Tôn, cười hỏi:

- Cái hạng mục của Giang Hào, còn mời người phụ trách nói một chút, không tồn tại cái lỗ thủng gì, cũng không có thành phần lừa gạt sao?

Vừa nghe lời này, sắc mặt Giang Tôn liền trầm xuống, quát lên với người bên cạnh.

- Lo lắng làm cái gì, gọi bảo an!

- Vâng, vâng.

Người kia lập tức đứng dậy, vội vã đi ra ngoài.

Lý Nê tay chân luống cuống, cực kỳ lo lắng liếc Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vẫn rất bình tĩnh, cùng Giang Tôn mặt đối mặt.

Cùng tôi đấu!

Giang Tôn nở nụ cười lãnh ngạo đối với Bạch Tiểu Thăng.

Người nhân viên đi gọi bảo an, mới vừa đi tới cửa, liền bị một đám người chặn lại đường đi.

Người kia ngẩng đầu lên nhìn thấy, nhất thời giật mình.

- Tổng giám đốc Diêu !

Diêu Vũ Thành dẫn người đang muốn đi vào, thấy thế chau mày.

- Cậu, đi đâu ,làm gì?

- Quản lý Giang nói, hai người kia là hai kẻ khả nghi đến lừa gạt đầu tư, để tôi đi gọi bảo an, đem bọn họ đuổi ra ngoài.

Người kia mau chóng giải thích.

Diêu Vũ Thành nghe thế liếc vào một chút,nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, mí mắt nhất thời nhảy một cái.

Hắn cực kỳ cố gắng kiềm chế tâm tình, lạnh lùng nói khẽ với người kia.

- Hồ đồ! Trở lại!

Người kia lúc này ảo não trở về chỗ.

Giang Tôn nhìn thấy vẻ mặt Diêu Vũ Thành không tốt, nhất thời cau mày, cúi đầu loay hoay bấm điện thoại di động một phen.

Diêu Vũ Thành cất bước đi vào phòng họp, cực kỳ gắng sức kiềm chế, không đi đến chỗ Bạch Tiểu Thăng chào hỏi.

Ngoài hành lang, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đã nhắc nhở hắn một lần.

Bạch Tiểu Thăng bí mật mà đến, không muốn lộ ra.

Liên quan tới Bạch Tiểu Thăng, kỳ thực Diêu Vũ Thành cũng không biết, hắn chính là ông chủ chân chính đứng sau Tuyết Liên Vạn Hòa!

Diêu Vũ Thành chỉ nghe nói đương nhiệm chấp hành tổng giám đốc Lý Khâu Sơn đã nói qua, Bạch Tiểu Thăng là người thân nhất của ông chủ, ở nơi làm việc, bất cứ chuyện gì, đều có quyền lực ngang ngửa ông chủ!

Kể từ lúc đó, Diêu Vũ Thành đã đem Bạch Tiểu Thăng coi như ông chủ.

Diêu Vũ Thành người này là phó tổng của phòng nhân sự, người này vừa mới đến những người ở chỗ này nhất thời ngồi không yên, dồn dập đứng dậy.

Chính là Giang Tôn, cũng đứng lên.

Chỉ là Giang Tôn đối với Diêu Vũ Thành đơn giản chào hỏi, cũng không có biểu hiện ra quá nhiều nhiệt tình.

Giang Tôn là tổng giám đốc nhân sự, không giả, nhưng đằng sau còn có hai chữ —— "Một trong" .

Diêu Vũ Thành là lãnh đạo của Giang Tôn, không giả, nhưng Giang Tôn còn có cái danh hiệu —— cố vấn đầu tư cấp cao.

Giang Tôn là người được bỏ một số vốn thật lớn, để hắn đến đây làm phó giám đốc—— Thành Ngữ Mặc đối với hắn rất là coi trọng.

Thành Ngữ Mặc cũng không đối phó được với Diêu Vũ Thành.

Thành Ngữ Mặc nói rồi, cuối năm liền muốn đem Giang Tôn hoàn toàn điều đến bộ ngành của hắn.

Vì vậy, Giang Tôn cũng không hết sức kiêng kỵ Diêu Vũ Thành.

Đương nhiên, Phó tổng tài tự thân tới, trên mặt nên làm như thế nào, Giang Tôn cũng muốn làm như thé.

- Phó tổng Diêu, ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây.

Giang Tôn cười cười chào hỏi.

- Gió to!

Diêu Vũ Thành trầm tiếng trả lời một câu, đưa tay cầm lên cái phần sách lược kia, giả vờ giả vịt giở ra xem .

Trong lúc đó.

Bạch Tiểu Thăng cười không nói, nhìn Diêu Vũ Thành.

Chuyện này sau khi kết thúc, hắn muốn đi tìm Lý Khâu Sơn tâm sự tốt một phen, liên quan đến vấn đề chỉnh đốn công ty.

Tên Giang Tôn này nếu như là có giá trị, liền ràng buộc một phen, nếu là không phục tùng cùng ràng buộc, vậy thì sa thải là được.

Còn có Giang Hào và những người kia, Bạch Tiểu Thăng cũng phải nhờ Lý Khâu Sơn, cho bọn họ một ít trừng phạt.

Diêu Vũ Thành biết Bạch Tiểu Thăng đang nhìn mình, thật có cảm giác cả người không dễ chịu, nhưng vẫn kiên trì lật xem bản sách lược.

- Phần sách lược này bày ra, rất tốt a. Vị Bạch tiên sinh này, tôi cũng có biết, làm sao liền thành tên lừa đảo đây! Ừm! Các người làm sao thì làm, quả thực nói lung tung tám đạo mà!

Diêu Vũ Thành đặt phần sách lược xuống, cau mày, căm tức nhìn hằm hằm Giang Tôn và những người kia.

Những người nhân viên xét duyệt kia, nhất thời cảm thấy rùng mình.

Không nghĩ tới họ Bạch, lại cùng Diêu phó tổng giám đốc còn có quan hệ?

Tại sao không nói sớm!

- Kỳ thực, sách lược này, này bày ra, nghiêm ngặt mà nói, vẫn là có thể dùng được.

- Hừm, chúng tôi cũng cảm thấy, có thể suy nghĩ thêm...

Người bên ngoài lập tức thấp giọng phụ họa thêm.

Nhưng mà Giang Tôn không nhịn được nhíu mày.

Cái đám gió chiều nào theo chiều đó này, thực sự là không đáng tin!

- Giang Tôn, cậu là làm sao mà ngồi lên được vị trí trưởng nhóm xét duyệt vậy, có thể bày ra được sách lược như vậy tại sao không thông qua, còn muốn gọi bảo an đến đuổi người ta đi, tôi xem cậu gần đây nhất định đã bành trướng được thế lực, tính khí lớn hơn, ánh mắt cũng thêm cao hơn rồi! Tôi đã bắt đầu hoài nghi năng lực của cậu!

Diêu Vũ Thành ở trước mặt mọi người, lớn tiếng trách cứ Giang Tôn.

Tên Giang Tôn này, bình thường cùng với Thành Ngữ Mặc đi rất gần, thái độ đối với mình rất quái gở, Diêu Vũ Thành đã sớm có bất mãn với hắn, muốn thừa cơ hội này giết đi sự oai phong của hắn.

Giang Tôn lắng nghe Diêu Vũ Thành trách cứ.

Nhịn chỉ trong chốc lát ,ngay sau đó, Giang Tôn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ, lại chống đối lên Diêu Vũ Thành.

- Diêu phó tổng, ngài là lãnh đạo của tôi, nhưng mà công việc chính của ngài là ở bên phòng nhân sự! Nếu như ở phương diện nhân viên tuyển mộ quản lý, ngài có thể giáo huấn tôi. Ở trong chuyện này, ngài vẫn không có quyền lực này!

- Đây là sự tình của bộ đầu tư!

- Ngài đã đi quá giới hạn của mình rồi!

Giang Tôn lại trước mặt mọi người phản bác lại Diêu Vũ Thành.

Lần này, liền khiến cho ngay cả Diêu Vũ Thành cũng sững sờ.

Chu vi chung quanh, người của Tuyết Liên Vạn Hòa khó mà tin nổi nhìn về phía Giang Tôn.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng cũng mang theo sự hiếu kỳ.

Tên Giang Tôn này, rất trâu bò a!

Giang Tôn một bộ dáng rất kiêu ngạo.

Hắn là cố vấn đầu tư cao cấp được mời tới đây, bị một vị Phó tổng tài khác thưởng thức, dựa vào cái gì Diêu Vũ Thành muốn tùy ý quơ tay múa chân!

Huống hồ, hắn nói có đạo lý!

Diêu Vũ Thành- một người là phó tổng phòng nhân sự, dựa vào cái gì đối với cái bộ phận đầu tư quơ tay múa chân!

Coi như nháo đến tổng giám đốc chấp hành nơi đó, hắn đều chiếm lý!

Thực ra, Diêu Vũ Thành vừa tiến đến, Giang Tôn liền phát hiện sắc mặt hắn không đúng.

Vì lí do cẩn thận, Giang Tôn còn lén lút cầm điện thoại, đưa cho Phó tổng tài Thành Ngữ Mặc một tin tức.

Thành phó tổng đáp lại, nói muốn tới xem một chút.

Trước mắt, thời gian cũng không còn nhiều lắm.

- Cậu , Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy!

Diêu Vũ Thành kinh ngạc, phẫn nộ.

- Phó tổng Diêu, Giang Tôn nói không có sai! Là cậu vượt qua quyền hạn!

Phía cửa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trầm thấp.

Ở trong đoàn người, một người trung niên thấp lè tè tản bộ bước chân đi tới, cười gằn nhìn về phía Diêu Vũ Thành.

- Từ lúc nào, phó tổng nhân dự có thể quản đến sự tình của phòng đầu tư vậy? Cậu phạm vào quy củ. Coi như đến chỗ Lý tổng, cậu cũng không thể chiếm lý!

Thành Ngữ Mặc hừ lạnh nói.

Hắn là thực Quyền phó tổng giám đốc, sẽ sợ một cái chỉ là thông báo tuyển dụng!

Trên mặt Diêu Vũ Thành mang theo nét giận dữ, nhìn hắn.

Hai vị Phó tổng tài, mũi nhọn đấu với đao sắc!

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

Giang Tôn cười gằn nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Oắt con, vừa nãy là không phải cho rằng một vị phó tổng đến, có thể cho mày chỗ dựa, liền không có sợ hãi?

Chỉ là một Diêu Vũ Thành, là một cái phó tổng tài không có thực quyền trong công ty này thôi.

Tính là cái gì chứ!

Cùng chấp chưởng bộ ngành có lợi nhuận Phó tổng tài Thành Ngữ Mặc, có so sánh được với nhau?

Trong lòng Giang Tôn có chút hăng hái, nói thầm với Bạch Tiểu Thăng——

Ngày hôm nay, mặc kệ là ai tới, đều muốn chỉnh các ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận