Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 230: Bà có một đứa cháu ngoan



Trước mắt bao người Bạch Tiểu Thăng lại đem hợp đồng xé rách? !

Tất cả mọi người đều ngây người.

Dương Thiến Nhi không nhịn được che miệng, khó có thể tin, Bạch Tiểu Thăng xử lý chuyện này một cách đơn giản thô bạo như thế.

Phải biết là Bạch Tiểu Thăng cho nàng ấn tượng là cơ trí giảo hoạt, tuyệt không phải loại võ đoán này.

Lý Phượng Quan kinh ngạc nhìn đứa cháu mà mình thương yêu nhất, có chút vui mừng lại vừa bất đắc dĩ.

Trầm Băng lại có mấy phần tán thưởng và hả giận, nhìn Bạch Tiểu Thăng càng xem càng thích.

Xé liền xé, xé được lắm, xé tốt!

Nếu rất cần tiền, mình sẽ đưa! Trầm Băng thầm nghĩ.

Cha của Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn con mình, Lý Thu Vân đồng dạng kinh dị, hai người cũng không ngờ tới, Bạch Tiểu Thăng xúc động như vậy.

Tuy nhiên trên mặt vợ chồng Bạch Minh Hành đều có mấy phần vui mừng.

Bạch Phỉ sắc mặt đen lại.

Bạch Tiểu Thăng là cái thá gì chứ, lần này hành động rõ ràng chính là trước mặt mọi người đánh mặt của mình!

- Cậu làm gì đó, Bạch Tiểu Thăng, ai bảo cậu đem đồ của tôi xé!

Phụ thân của Bạch Phỉ, Tam thúc của Bạch Tiểu Thăng, vỗ bàn gầm thét nói.

- Cháu làm cái gì vậy!

- Anh hai, không quản con của anh đi à, phát điên gì thế!

Thím ba cũng không nhịn được kêu to lên.

- Tiểu Thăng, sao cháu có thể làm như vậy, chuyện này, bà nội là đồng ý, mọi người cũng là đồng ý.

Bác cả không nhịn được nói.

- Tiểu Thăng, cháu đừng làm loạn, chú tư vẫn chờ tiền, cứu mạng cho Song Lôi đấy!

Chú tư cầu khẩn nói.

Thím tư cũng nức nở, oán trách nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Nhiên ánh mắt lại hơi sáng. Tuy nhiên bên trong ánh mắt có một phần thưởng thức lại có chín phần bất đắc dĩ.

Bạch Tiểu Thăng hành động này nhìn như khoái ý. Nhưng xé xong thì sao, sự việc không có giải quyết, chỉ có thể để tăng thêm vấn đề.

Thực sự lỗ mãng!

Bạch Tiểu Thăng không vội cũng không hoảng hốt, đem hợp đồng chồng lên nhau, lại xé.

- Mọi người đồng ý phần hiệp nghị này, bà nội cháu nuôi dưỡng mấy người trưởng thành, lấy vợ cho mấy người, chia cho mấy người nhà ở, nhìn con cháu của mấy người trưởng thành. Là nghĩ cho Bạch gia hưng thịnh, đoàn kết, khai chi tán diệp, không phải để mấy người tổn hại thân tình, trong mắt chỉ có tiền, mẫn diệt nhân tính!

Bạch Tiểu Thăng lại xé.

- Ngay cả cứu người đều có thể đem tính toán nhỏ nhặt lên trên người bà nội sao, các người nỡ lòng nào? Các người nỡ lòng làm vậy sao? !

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng hỏi.

Toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ, ngoại trừ Bạch Minh Hành cha của Bạch Tiểu Thăng, mấy người anh em còn lại đều xấu hổ, im lặng.

Ngay trước mặt người ngoài, bị một tên thế hệ sau vặn hỏi như thế, chủ yếu là việc này vốn là bản thân mình không đúng.

- Bà nội cũng nên hưởng tuổi già, có nhà này hay không, chúng ta đều sẽ phụng dưỡng bà, hiện tại lấy tiền để cứu Song Lôi, có cái gì không đúng!

Bạch Phỉ mở miệng, lực lượng mười phần.

Giảo biện!

Bạch Tiểu Thăng lại xé hợp đồng, cười lạnh nói.

- Bà nội đã mấy chục năm vất vả, vì cái nhà này cống hiến đủ nhiều, mấy người còn nghĩ ép khô bà một chút đồ vật cuối cùng sao, làm sao còn dám ăn nói hùng hồn như thế!

Bạch Tiểu Thăng giơ tay lên, mảnh giấy như tuyết rơi, từ trên đầu Bạch Phỉ bay xuống.

- Bà nội không nợ mấy người! Cái nhà này, mấy người ai cũng đừng nghĩ động!

Bạch Tiểu Thăng âm thanh lạnh lùng nói.

Không cho động vào?

- Cậu dựa vào cái gì chứ!

- Đúng đó, ai cho cậu quyền lợi nói như vậy!

- Chú muốn có tiền cứu con của mình!

Bạch Tiểu Thăng dứt lời, mấy chú thím lập tức kêu lên.

- Đủ rồi!

Trầm Băng giận dữ, vỗ bàn một cái, đối với Lý Phượng Quan nói,

- Này em, chuyện này chị không thể không quản, đứa nhỏ Tiểu Thăng này nói rất đúng, nói đúng lắm! Nhà này để cho em dưỡng lão! Không phải là thiếu tiền sao, chị cho!

Lý Phượng Quan cười đắng chát.

- Bà có lòng, vậy bà liền cho thêm chút nữa đi.

Bạch Phỉ bỗng nhiên mở miệng, cười đối Trầm Băng nói.

- Vừa rồi cháu nghe chú tư nói, tin tức mới của bệnh viện bên kia là số tiền khả năng còn nhiều hơn một trăm ngàn!

Còn nhiều hơn một trăm ngàn!

Người của Bạch gia ở đây không nhịn được hít vào một hơi, nguyên bản liền giật gấu vá vai, lần này không thua gì đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Số tiền lớn như vậy, mấy đứa con cái của Thẩm Băng cũng là chau mày.

Trầm Băng sửng sốt.

Lý Phượng Quan yếu ớt thở dài.

- Bạch Phỉ, lại đi... Đánh một phần hợp đồng tới đi.

Bạch Phỉ mỉm cười, lại không có bất kỳ động tác gì.

- Đóng dấu hợp đồng, không có vấn đề, lại ký cũng không thành vấn đề. Bất quá cháu sợ đến lúc đó, có người lại xé rách mất, cháu nhìn chú hai có phải là nên cho cháu chút tiền đặt cọc, nếu không đem phần của nhà chú cho cháu hai phần, không quá đáng đi.

Bạch Phỉ trào phúng mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn đây rõ ràng chính là áp chế.

Bạch Minh Hành lập tức giận dữ, bỗng nhiên đứng dậy,

- Bạch Phỉ, mày đừng có quá đáng!

- Cháu quá đáng sao?

Bạch Phỉ cười nói, hỏi lại là chú thím tư.

- Anh hai, hai chúng em cầu xin anh, cho một chút cổ phần đi.

Chú tư, thím tư của Bạch Tiểu Thăng cầu khẩn.

- Anh đâu quan tâm chỗ phần chia đó!

Bạch Minh Hành tức giận run cả người.

- Nằm mơ, quá đáng hay không quá đáng, cũng chỉ là làm cảnh thôi.

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn Bạch Phỉ, ung dung mở miệng, hắn đưa tay từ trong túi lấy ra một tấm thẻ chi phiếu, đi qua đưa cho chú tư.

- Chú tư, trong tấm thẻ này có năm trăm ngàn, thừa sức cứu Song Lôi phải không.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Năm trăm ngàn!

Một câu nói kia, cả cái phòng đều yên tĩnh, tất cả mọi người nét mặt đều là không thể tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn từ đâu có nhiều tiền như vậy!

Còn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy!

- Cái này, trong này, có năm trăm ngàn thật sao? !

Chú tư của Bạch Tiểu Thăng run giọng nói.

Đám người vẻ mặt khó có thể tin, Lý Phượng Quan giật mình mà nhìn cháu trai mình.

Vợ chồng Bạch Minh Hành, Lý Thu Vân cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn con mình.

- Năm trăm ngàn? !

Bạch Phỉ trừng mắt.

- Tôi không tin cậu có nhiều tiền như vậy!

Mỗi năm hai trăm ngàn, nếu mình không ăn không uống không trả tiền nhà, cũng phải mất thời gian hai năm rưỡi mới có thể kiếm được, huống chi, mình năm ngoái mới được lĩnh lương hàng năm là hai trăm ngàn.

Bạch Tiểu Thăng một người ở bên ngoài, phải ăn, phải uống phải ở, nghe nói còn mua nhà, làm sao có thể có một số tiền tiết kiệm lớn như thế!

- Chú có thể gọi điện thoại kiểm tra thêm.

Bạch Tiểu Thăng hướng chú tư nói.

Chú tư tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra và gọi. Cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, chờ ông ấy kiểm tra kết quả.

Không đến năm phút, chú tư cúp điện thoại, trên mặt trong lúc khiếp sợ lộ ra đỏ ửng, có chút mừng rỡ như điên.

- Thật là có năm trăm ngàn, con của tôi được cứu rồi!

Chú tư gào lên.

Có tiền, hết thảy đều không là vấn đề!

Chú tư cũng không tiếp tục để ý tới Bạch Phỉ, đối với Bạch Tiểu Thăng cảm ơn vô cùng rồi chào hai bà, vội vàng rời đi, xem ra muốn đi đến bệnh viện ngay trong đêm.

Bạch Phỉ sắc mặt cực độ khó coi, gắt gao trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Bà nội, lần này sinh nhật của bà, cháu không có gì có thể lấy hiếu kính bà.

Bạch Tiểu Thăng lấy ra một tấm thẻ chi phiếu, cười đưa cho bà nội.

- Trong này có năm trăm ngàn, bà cầm lấy, về sau có chuyện gì, không thể lại bán nhà được. Nhà này, vĩnh viễn là của bà!

Lại năm trăm ngàn!

Mọi người líu lưỡi.

Nguyên lai, Bạch Tiểu Thăng mới là người lăn lộn tốt nhất!

Người của Bạch gia nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt đều trở lên nóng bỏng.

Lý Phượng Quan lại kiên quyết không nhận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận