Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2038: Tôi tới, giải quyết vấn đề của các người (2)

Bạch Tiểu Thăng và Nick đi tới gần lại có thể nghe được tiếng tranh chấp trong nhà lớn vọng ra.

- Không được, không được, tuyệt đối không được! Chúng tôi nhất định phải có thời gian tưới và quyền sử dụng nhiều hơn, nếu không, chúng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận hoà đàm!

- Chúng tôi cũng vậy. Dựa vào đâu phải cho bọn họ sử dụng nhiều hơn! Đập chứa nước là do ông trời tặng, để bảo vệ quyền lực của chúng tôi, chúng ta không tiếc chiến đấu đến người cuối cùng!

- Chúng tôi cũng thế!

- Vậy không cần nói nữa, khai chiến đi!

- Không sai, chỉ có vũ lực và máu có thể giải quyết được bất đồng của chúng ta!

Ngoại trừ hai giọng nói này tranh cãi, còn có một giọng nói khuyên bảo không ngừng:

- Hai vị tộc trưởng không nên quá kích động, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, tuyệt đối đừng để xảy ra đổ máu nữa, nếu không tôi cũng rất khó xử...

Nick bên cạnh Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng nghe được những lời này, lập tức hung hang, nắm trường mâu trong tay nói:

- Không có cách nào nói chuyện được với người Chur đâu! Chỉ có để cho bọn họ nếm được máu, bọn họ mới hiểu được cái gì gọi là sợ, cái gì gọi là kính nể!

Khi nói chuyện, Nick lại muốn dẫn người đi qua. Kết quả anh ta vừa bước tới đã bị người nắm lấy cổ tay kéo lại.

Nick lập tức nhìn về phía người kéo mình với ánh mắt không vui.

Người đó chính là Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Nick đừng kích động, tôi nói tôi tới gặp tộc trưởng các anh là muốn giải quyết rắc rối của các anh. Bây giờ, anh dẫn tôi qua đi.

- Bây giờ sao?

Nick nghe vậy lập tức nhíu mày, hình như bây giờ anh ta lại không quá tin tưởng vào lời Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạch Tiểu Thăng cười, nói:

- Cho dù anh không tin tôi cũng nên thực hiện truyền thống của các anh chứ? Tôi là người đã hoàn thành Chứng nhận dũng sĩ, tôi muốn gặp tộc trưởng các anh ngay bây giờ!

Bạch Tiểu Thăng vô cùng kiên trì, còn lấy ra truyền thống của đối phương để nhấn mạnh.

- Được rồi, dù sao cha tôi và tộc trưởng tộc Chur nói chuyện cũng chỉ là vô nghĩa.

Nick đồng ý.

Nói xong, Nick đi thẳng về phía tòa nhà lớn này.

Bạch Tiểu Thăng lại không nhịn được nhìn theo bóng dáng của đối phương.

Không ngờ Nick này lại là con trai là tộc trưởng. Hóa ra, đây là một "hoàng tử" đấy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo Nick đi vào nhà lớn. Cũng không lâu lắm, Nick đã đi ra, vẫy hai người Couric cần trường mâu đứng phía sau Bạch Tiểu Thăng, ra hiệu cho bọn họ dẫn Bạch Tiểu Thăng qua.

Hai người này lập tức dẫn Bạch Tiểu Thăng đi thẳng tới.

Khi đi qua hai hàng người đang ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn nhau như nhìn kẻ thù, Bạch Tiểu Thăng thật sự có cảm giác mình là người ngoài đến để phỏng vấn.

Chờ đến trước tòa nhà lớn này, Nick tự mình dẫn anh đi vào.

Trong tòa nhà lớn này có ba người đang ngồi. Hai người mặt đối mặt, một người ngồi ở vị trí giữa hai người.

Hai người đang đối mặt đều mặc trang phục tộc trưởng, mặc áo choàng được thêu rất đẹp, còn có trang trí thêm lông chim.

Bạch Tiểu Thăng chỉ thấy sự khác biệt là một người béo, một người hơi gầy.

Người ngồi bên cạnh cũng là người da đen, mái tóc ngắn gần như bạc trắng, trên người mặc comple.

Bạch Tiểu Thăng vừa đi vào, ba người này đều nhìn về phía anh, trong ánh mắt lộ ra xem kỹ.

- Anh chính là người Trung Quốc muốn gặp tôi sao?

Tộc trưởng hơi béo trầm giọng nói.

Xem ra, ông ta chính là tộc trưởng Couric.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu:

- Ngài chính là Tộc trưởng tộc Couric, không sai, chính là tôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hai người khác, mỉm cười nói:

- Nói vậy vị này chính là tộc trưởng tộc Chur, và ngài Samba phó thị trưởng thành phố này.

Hai người này đều gật đầu thừa nhận.

- Anh là ai?

Ngài Samba kia nhíu mày, hỏi.

Dù sao ông ta cũng là phó thị trưởng, ánh mắt cũng đặc biệt. Samba chú ý thấy trên người Bạch Tiểu Thăng có khí chất không tầm thường lại nhận ra thân phận của mình thì không thể là người bình thường được.

Bạch Tiểu Thăng thấy ba người nghi ngờ, lập tức cười:

- Tôi là người có thể giải quyết được rắc rối của các ông.

- Thật nực cười!

Tộc trưởng tộc Couric nghe vậy liền hừ lạnh nói:

- Tôi không quan tâm cậu là ai, đến từ chỗ nào, cậu hơi lớn lối rồi! Cậu nói thử xem làm sao giải quyết được rắc rối của chúng tôi chứ?

Ngài Samba và tộc trưởng tộc Chur đều nhìn nhau, sau đó cau mày nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Tất cả vấn đề và mâu thuẫn giữa hai tộc các ông không phải là vì một đập chứa nước sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Tất cả muốn chiếm nhiều quyền sử dụng và quyền ưu tiên hơn. Nếu như vậy, tôi thấy nên đột phá từ trong đó, tách nó ra làm hai, mỗi nhà một nửa, vậy không phải rắc rối này được giải quyết rồi sao!

- Đập chứa nước của các người có hình dạng ngay ngắn, muốn chắt từ trong đó chia ra, hẳn không có gì để tranh chấp cả.

Lời nói này nói ra quả thật như lời nói mớ giữa ban ngày. Ngài Samba và hai vị tộc trưởng nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như nhìn kẻ ngốc, người điên.

Bạch Tiểu Thăng tự quyết định:

- Đập chứa nước của các ông vốn đã từng được con người can thiệp qua, cho dù từ trong đó xây ra một đập lớn tách ra cũng sẽ không ảnh hưởng tới môi trường và sinh thái phát triển trong đó. Sau khi tách ra làm hai, hai bên đập chứa nước có thể cung cấp cho mỗi bên nuôi trồng, đập lớn có thể phát điện, còn có thể xây dựng các nhà máy chế điền cá hộp, giải quyết vấn đề công việc cho người trong tộc của hai ông. Mặt khác, tôi còn có thể xây lại nhà cho các ông. Nếu như nếu như các ông muốn trồng trọt, tôi thậm chí còn có thể đưa ra chỉ đạo nông nghiệp của Trung Quốc cho các ông, các ông thấy thế nào?

Bạch Tiểu Thăng nói ra những lời này không chỉ làm cho hai tộc trưởng và một phó thị trưởng nghe tới ngây người, ngay cả Nick cũng ngây người nhìn Bạch Tiểu Thăng, giống như đang nghe một người điên nói những lời điên khùng.

- Đủ rồi, đủ rồi!

Ngài Samba hình như thật sự chịu hết nổi rồi, cao giọng ngăn cản Bạch Tiểu Thăng "nói tiếp những lời sai lầm", cười lạnh nói:

- Tôi nói với cậu này, cho dù những kế hoạch này của cậu có thật sự tốt hay không, thành phố Dilu nhiều nhất chỉ có thể bỏ ra một nửa số tiền xây đập, muốn nuôi cá, làm nhà máy phát điện, xây dựng nhà máy chế biến đồ hộp gì đó đều cần tới tiền, khỏi phải nói tới sửa lại thôn xóm, cải thiện nông nghiệp. Cậu bỏ ra được số tiền này sao?

Phó thị trưởng Samba giễu cợt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi còn tưởng rằng khách quý của người Couric các ông là nhân vật gì, hóa ra chỉ là một người điên! Các người cũng chỉ xứng làm bạn với người điên thôi!

Tộc trưởng tộc Chur cười lạnh nhìn lão già đối diện.

- Nick, con dẫn ai đến đây thế?

Tộc trưởng tộc Couric nghiến răng nghiến lợi nhìn Nick - con trai của mình, lại muốn ra lệnh đuổi Bạch Tiểu Thăng ra ngoài, cho dù đó là một người nhận được tư cách "chứng nhận dũng sĩ" cx vậy.

Nick cũng khó xử nhìn Bạch Tiểu Thăng, rất khó chịu.

Anh ta khó tiếp nhận được mình không ngờ vừa thua bởi một "kẻ ngu si".

Bạch Tiểu Thăng nhìn mấy người này cười nói:

- Đúng vậy, tôi sẽ bỏ ra số tiền này.

Một câu nói làm mấy người kia sửng sốt.

Cho dù mọi người đều nói người Trung Quốc tiêu tiền như nước, nổi tiếng trên thế giới, nhưng thuận miệng đã nói sẽ cho ra số tiền lớn như vậy vẫn khiến cho người ta cảm thấy không thể tin nổi.

- Nhưng tôi cũng có yêu cầu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với ngài Samba kia:

- Tôi tới giúp thành phố Dilu giải quyết cuộc tranh chấp này, thành phố Dilu cũng phải có chính sách ưu đãi khác dành cho chúng tôi. Mặt khác, bất kể nuôi trồng, phát điện hay là nhà xưởng, chúng tôi đều phải có lợi nhuận, có thể cho hai bộ tộc lợi ích ngắn hạn, nhưng trên phương diện lâu dài vẫn cần phải trả lại lợi nhuận.

Bạch Tiểu Thăng nói rất không rõ ràng, nhưng muốn thực hiện triển khai hoạt động thương nghiệp, những điều này đều có nghĩa là cơ hội kinh doanh cực lớn.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này cũng phải tiêu rất nhiều tiền, nhưng anh cũng không định một mình bỏ ra, mà muốn để cho mấy người trên xe buýt kia làm việc này.

Kinh doanh của những người này có liên quan đến công trình, xây dựng cơ bản, nông ngư nghiệp, năng lượng, hoàn toàn phù hợp với tình hình ở đây, lại thêm các chính sách ưu đãi thu được từ thành phố Dilu, bọn họ nhất định sẽ cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Nếu thật sự không được, một mình Bạch Tiểu Thăng cũng có thể nuốt hết cục thịt béo này.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng cũng có suy nghĩ của mình khi tặng những lợi ích này cho những người ngồi cùng xe. Thứ nhất là có thể cho người ta nợ một ân tình, để cho bọn họ cũng gia nhập liên minh thương nghiệp của mình, thứ hai, những người này lấy được cơ hội kinh doanh ở đây, chuyến đi này không phải là không có mục đích, sẽ không chém giết, tranh chấp với mình trong chuyện kinh doanh bên kia nữa.

Bạch Tiểu Thăng tính toán này vô cùng tốt. Phó thị trưởng Samba và hai vị tộc trưởng nghe được những lời này thì đều xúc động.

Nói thật, ai cũng không muốn liều mạng đánh nhau, đánh cũng là do không có cách nào, trước đây phát sinh xung đột là do bọn họ không thể khống chế. Càng về sau, nói tới nói đi, tranh chấp không ngừng, ai cũng không muốn cúi đầu trước. Ngài Samba kia lại không có đề nghị tốt nào tốt hơn. Lúc này, người Trung Quốc này nói những lời như vậy, bọn họ vừa nghe đã thấy rất vừa ý, cũng thầm bằng lòng tiếp nhận.

Ngài Samba không nhịn được lại hỏi thăm:

- Vậy… ngài… ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Phó thị trưởng Samba đã đổi sang cách xưng hô kính trọng.

- Ngài Samba hẳn có biết đoàn thương nghiệp Trung Quốc tới đây giao lưu chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Tôi nhớ thành phố Dilu cũng có chuẩn bị mấy doanh nghiệp cho chúng tôi đi tham quan.

Phó thị trưởng Samba nghe vậy liền chấn động:

- Không sai, đoàn người Trung Quốc... Ngài là?!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, không nhanh không chậm nói:

- Tôi là Bạch Tiểu Thăng, người trong đoàn thương nghiệp Trung Quốc tới viếng thăm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận