Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1251: Nhà họ Ngụy không tầm thường

Sau khi ở trung tâm thành phố Chinandega ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một phen, lúc trở về nhà Tôn Jerry, bộ dáng của Lâm Vi Vi rất ngạc nhiên hỏi thăm về tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc đến cuối cùng có hình dạng như thế nào?

Nàng vẫn còn chưa có gặp qua, đương nhiên rất là hiếu kỳ.

- Lớn, lớn vô cùng.

Tôn Jerry nói ra ấn tượng trực quan nhất của mình.

Đơn giản, dứt khoát và trực tiếp.

Chính là rất lớn.

- Rất có khí thế.

Lôi Nghênh ngăn không được mà tán thưởng một câu, ánh mắt sáng ngời.

Kỳ thực nhãn giới của Lôi Nghênh rất cao, sự vật đáng giá nhận được sự tán dương của hắn, quả thật không nhiều.

Nhưng mà năng lực hình dung của Lôi Nghênh, cũng xác thực không được tốt lắm.

Lâm Vi Vi càng tỏ ra chờ mong, nhịn không được nhìn mà về phía Bạch Tiểu Thăng.

Có lẽ chỉ có anh Tiểu Thăng miêu tả thì sẽ không làm mình phải phải tưởng tượng khốn khổ như thế. . .

- Thực tế so với trong tưởng tượng của anh cũng không khác nhau nhiều lắm.

Dưới sự chờ mong của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng mỉm cười, sau đó mở miệng nói.

Lâm Vi Vi sững sờ, lập tức trợn mắt với ba tên nam nhân hẹp hòi kia.

Nghe bọn họ miêu tả, cùng với không có nghe cũng không khác nhau nhiều lắm.

- A, nam nhân a.

Ngay cả Tiểu Emma cũng lắc đầu ngao ngán, cười lạnh một tiếng.

- Thôi thì để em tra chút tư liệu đi.

Sau đó, tiểu gia hỏa vậy mà đưa tay vào trong balo tùy thân lấy ra một máy vi tính phẳng, sau đó nhìn Lâm Vi Vi nói.

Tiểu Emma có tư liệu về tòa nhà Tổng bộ tập đoàn Chấn Bắc sao?

Lâm Vi Vi sững sờ.

Chính cả mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ cũng rất tò mò nhìn qua.

- Có gì kỳ quái à? Nơi đó rất nổi danh nha, trước đây mấy ngày, em cùng với mẹ cũng có đi ngang qua. Á nhầm, là làm bài tập ngoại khóa. Chị Vi Vi, chị mau đến xem chúng em làm những tập Video & Audio tư liệu này rất tốt, tuyệt đối so với sự miêu tả của bọn họ còn có tác dụng hơn nhiều.

- Vẫn là Tiểu Emma của chúng ta đáng tin nhất.

Lâm Vi Vi lúc này mới nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu của Tiểu Emma.

Tiểu Emma nhếch miệng lên nở nụ cười hài lòng, mở thư mục lưu trữ ra, tìm tới những ảnh chụp, một loạt các hình ảnh nhiều như rừng có đến hàng trăm tấm, không chỉ có mặt chính diện, mà còn có các hình ảnh chi tiết, các góc độ quay chụp khác nữa.

Thậm chí, còn có cả video từng phân cảnh nhỏ.

Lâm Vi Vi một bên lật xem, một bên sợ hãi thán phục.

Chỉ cần xem hình ảnh trên màn hình, nhưng nhìn theo tất cả góc độ ảnh chụp của Tiểu Emma có được, thêm vào hình ảnh lớn nhỏ của cảnh vật hay con người ở xung quanh tòa kiến trúc này so sánh thêm vào, cũng có thể cảm giác được cái khí thế to lớn bề thế của khối kiến trúc kia. Còn có âm thanh giảng giải chú thích của Tiểu Emma ở bên cạnh, rồi còn các loại số liệu điều tra được, làm cho người ta nhìn thấy, quả thật như có cảm giác lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.

Tòa cao ốc Tổng bộ tập đoàn Chấn Bắc, chính là một tòa cao ốc chọc trời, có lối vào chính ở cửa như là một tòa cung điện.

Bề ngang của khối kiến trúc này có độ rộng kinh người, cửa chính được tạo thành từ mười mấy trụ đá đứng sừng sững cao ngất, quả thực là lớn đến mức làm cho người phải trầm trồ ngưỡng mộ, không riêng gì như thế, hai bên trái phải còn có một số tầng lầu cao có vách khảm đá rộng vài chục thước, bên trên điêu khắc nào là Đằng Long, Sư Hổ sinh động như thật, làm cho người nhìn như có cảm giác rằng mấy sinh vật kia muốn phá vách tường mà ra, khiến cho không ít người giật mình sợ hãi, trong lòng sinh ra sự kính sợ.

Chỉ là hình ảnh ở lối ra vào mà thôi, cũng đã khiến cho người ta có cảm giác khí tràng của khối kiến trúc này đang đè xuống mình, trong lòng sinh ra cảm giác bản thân thật nhỏ bé.

- Nguyên lai, đây chính là Tòa cao ốc Tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc a.

Lâm Vi Vi sợ hãi thán phục nói.

- Có phải rất lớn hay không?

Tôn Jerry hỏi.

- Có phải khí thế rất lớn hay không?

Lôi Nghênh cũng hỏi.

- Có phải hình ảnh của nó so với trong tưởng tượng của em không khác nhau nhiều lắm đúng không?

Bạch Tiểu Thăng cũng tranh thủ xen vào.

Lâm Vi Vi đã mặc kệ lời lải nhải của ba người này.

Chỉ có Tiểu Emma là một khẽ đảo con mắt trừng bọn họ, đưa nắm tay nhỏ lên quơ quơ đáp lại.

- Ở trong đó thì sao, bên trong là cái dạng gì?

Lâm Vi Vi lật xem tiếp những phần tư liệu Video & Audio này, gặp ghi chép hay miêu tả, chẳng qua đều là kiến trúc mặt chính bên ngoài, cửa vào cùng với gian đại sảnh, nhưng ở bên trong thì không còn có cái gì nữa, nhịn không được hỏi.

Một tòa cao ốc tổng bộ có hơn một trăm tầng, sẽ có bao nhiêu văn phòng trong đó, rồi có bao nhiêu nhân viên làm việc ở trong văn phòng đây, nghĩ thôi cũng đã có cảm giác rung động thật lớn.

- Bất kể gian đại sảnh ở lầu một là gì, hướng lên thì có ngân hàng, có sàn giao dịch chứng khoán, còn có dạng văn phòng như là Cơ Quan Tài Chính, chỉ có điều tất cả những bộ phận này đều thuộc về cùng một tập đoàn —— tập đoàn Chấn Bắc. Hơn nữa, càng lên cao, tiêu chuẩn xuất nhập vào càng nghiêm ngặt, đến Tầng thứ năm mươi trở lên, liền nghiêm cấm đoán người bên ngoài tiến vào bên trong, nghe nói bên trong là khu văn phòng chính. Ngược lại, thật ra em có nghe người ta nói rằng phía trên của tòa cao ốc chọc trời này có khu Hoa Viên trên không, còn có hồ bơi vô cực, có sân golf được phủ cỏ thật, còn có bãi đáp máy bay nữa. Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là nghe nói mà thôi, trên căn bản là chưa có chứng thực được.

Tiểu Emma vòng hai tay lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

Một tòa cao ốc chọc trời, chính là một phương Thế Giới nhỏ, trong đó nhiều thứ rung động và đặc sắc vô cùng, tự nhiên không phải là thứ mà người ngoài có thể tưởng tượng nổi.

Lâm Vi Vi nhịn không được nhìn về phía ba người Bạch Tiểu Thăng, nhìn bọn họ thử xem có còn bổ sung gì không.

Ba người liên tiếp nói.

- Chúng tôi chỉ có thể đi lòng vòng ở địa phương bên ngoài mà thôi, đúng rồi. . . rất nhiều người.

- Chỗ chúng tôi đến, không thể không tinh tế, hoàn toàn nghiêm nghị, nói chung là. . . Bầu không khí kinh doanh dày đặc vô cùng.

- Có được khí thế của một tập đoàn cấp Thế Giới, theo như trong tưởng tượng. . . thì không khác nhau nhiều lắm.

Ba người này, lại nói đến những câu không có chút ý nghĩa nào.

Chỉ có điều, Lâm Vi Vi cũng đã rõ ràng.

Nguyên nhân mà mấy người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh không có xâm nhập —— chính là hiện tại bọn họ không nên hiển lộ thân phận của mình, tự nhiên cũng không có tư cách tiến vào bên trong, vô pháp đi đến những tầng trên cao, nhìn ngắm chân dung của tổng bộ.

Chuyện này cũng không thể nói là tiếc nuối.

Về sau, khẳng định sẽ đi tới thôi.

- Yên tâm đi, Vi Vi, sớm muộn gì thì chúng ta cũng sẽ đi. Đến thời điểm đó, em sẽ tận mắt mà nhìn chẳng phải rõ ràng hơn sao.

Bạch Tiểu Thăng cười an ủi.

Cũng đành phải như thế thôi.

Lâm Vi Vi gật gật đầu đồng ý, đem máy vi tính cá nhân trả lại cho Tiểu Emma.

Trở lại nhà của Tôn Jerry nghỉ ngơi hai giờ đồng hồ, thì trời cũng đã tối.

Con hàng Tôn Jerry này hấp tấp chạy tới siêu thị mua đồ, thời điểm trở về, giống như là không cần tiền vậy, xách theo đầy hai tay bao lớn bao nhỏ các nguyên liệu nấu ăn, hắn nói rằng phải cám ơn mấy người Bạch Tiểu Thăng lần nữa thật tốt vì đã "Cứu giúp" lúc ban ngày.

Nhưng mục đích chính của hắn, chính là thèm trù nghệ của Lâm Vi Vi mà thôi.

Kỳ thực, liên quan tới chuyện "Cứu" Tôn Jerry, thì dùng chữ "Cứu" cũng không chính xác lắm.

Tuy rằng Bạch Tiểu Thăng vung tiền như rác, nhưng nếu như không phải bọn họ muốn đi, thì Tôn Jerry cũng chưa chắc sẽ tới đó ăn cơm, nếu như không phải mị lực của Vi Vi vô cùng vượt trội, thì đương nhiên sẽ không rước lấy nhiều phiền phức như vậy. Tóm lại, là bọn họ kiếm thêm phiền phức cho Tôn Jerry, lại nói, chỉ là mấy chục vạn USD,thật sự cũng không tính là gì. . .

Nhân quả có thứ tự.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có giấu diếm ý nghĩ này của mình, đồng thời cũng dùng chuyện này để an ủi Tôn Jerry, khuyên nhủ hắn không cần để chuyện này ở trong lòng.

Nhưng bất kể nói như thế nào đi nữa, thì Tôn Jerry vẫn nhớ mãi không quên.

Bạch Tiểu Thăng cũng đành phải mặc kệ hắn.

Bữa cơm tối rất là phong phú.

Tôn Jerry quả thực không có cô phụ một bữa ăn vô cùng ngon này, trực tiếp mở tủ rượu của cha hắn ra, cầm một bình Whiskey cao cấp lâu năm ra làm đồ uống, luân phiên rót rượu mời mọi người.

- Đây chính là một trong những chai rượu ngon thượng đẳng mà cha tôi một mực quý trọng, tuy rằng theo tôi thấy cũng không thể nào đắt giá như vậy, nhưng mà vì biểu hiện thành ý, tôi cam nguyện nhận phần nguy hiểm này, hôm nay xé phong mời mọi người uống.

Tôn Jerry vô cùng phóng khoáng.

- Em cũng biết, Dượng coi cái bình rượu này tựa như là một Tiểu Bảo Bối vậy, hôm nay cuối cùng cũng đã mở ra rồi. . . Em có thể nếm thử một chút được không?

Ánh mắt của Tiểu Emma tỏa ra ánh sáng.

- Pháp luật của bang chúng ta, nếu như cho người trước hai mươi mốt tuổi uống rượu, chính là phạm pháp. Anh cũng phải ngồi tù.

Tôn Jerry lúc này cự tuyệt.

Tiểu Emma mân mê miệng.

- Đến, cạn chén.

Tiếng hán của Tôn Jerry cực kì lưu loát.

Mọi người cũng nở nụ cười, nhao nhao nâng chén rượu lên nhấm nháp.

Bạch Tiểu Thăng uống một chút, thần sắc ngay lập tức biến chuyển.

- Hồng Liên, phân tích cái rượu này một chút.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Từ trong miệng cảm nhận thấy thành phần, thôi diễn ra năm, đánh giá giá trị, Hồng Liên tuỳ tiện cho ra một loạt các số liệu.

Thời điểm Tôn Jerry còn đang hỏi mọi người uống rượu như thế nào, bộ dáng tựa hồ như muốn rót thêm rượu, thì bị Bạch Tiểu Thăng ngăn lại.

- Cậu nhìn thử rượu này sản xuất năm nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Tám hai. Nhưng mà rượu này cũng chưa quá hạn sử dụng mà.

Tôn Jerry liếc nhìn một chút, không hiểu nói.

Mọi người liền cười vang.

- Cái nào tám hai?

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Tổng cộng còn có thể có mấy cái năm tám hai đây?

Tôn Jerry cẩn thận lật xem, con số ghi ngày có chút mơ hồ.

Chợt nhìn kỹ lại, tựa hồ như là năm một chín tám hai, chờ Tôn Jerry híp mắt, tỉ mỉ nhìn kỹ càng lại thì minh bạch, lập tức giật mình.

- Hả, một tám tám hai.

Một chai Whiskey năm một tám tám hai.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng giật mình không thôi.

Cùng so sánh với loại rượu này, thì cái chai rượu ở trong cái nhà hàng kia ngày hôm nay, tựa hồ như cũng không phải rất đắt a. . .

- Rượu này, không phải là rượu giả chứ?

Tôn Jerry lập tức run run.

Theo hắn thấy, tình cảm chân thành của cha mình bấy lâu nay giờ đã thiếu đi hơn phân nửa bình.

Bạch Tiểu Thăng lại nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào Tôn Jerry một chút, tên gia hỏa này hoàn toàn không rõ ràng vốn liếng nhà mình phải chăng rất phong phú. . .

Rượu này, ngược lại là rượu thật nha.

Xem ra, cha của Tôn Jerry cũng không đơn giản. . .

- Ha ha, ha ha. . . Mọi người cứ tiếp tục ăn. . . Ăn ngon uống ngon. . .

Bộ dáng của Tôn Jerry giống như điếc không sợ súng, nhưng sau đó lại lật đật thu lại bình rượu, theo đường cũ cất trở về, còn không ngừng lầm bầm trong miệng.

- Trước khi bọn họ trở về, mình liền qua Trung Quốc, trong một thời gian ngắn sống chết cũng sẽ không trở về.

Mọi người ráng nhẫn nhịn không cười.

Đêm đó, nếu như không tính tới tâm tình như chó chết của Tôn Jerry, thì bữa cơm tối này tính ra cả chủ và khách đều rất vui vẻ. . .

Sáng sớm ngày thứ hai.

Tôn Jerry rời khỏi giường, sung sướng ăn xong bữa cơm trưa, liền đem sự tình về cái bình rượu kia, ném ra sau ót.

Con hàng này, cũng là hạng người không tim không phổi nha.

Buổi sáng, ứng theo yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng, Tôn Jerry làm lái xe, mang theo mấy người bọn họ đi đến khu phía đông của Chinandega.

Lần này, Tiểu Emma cũng được dẫn theo.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng thuận tiên hỏi thăm về tình huống ở bên kia.

- Nơi đó rất đáng gờm, là một khu phố mới do tập đoàn Hoa kiều khởi công xây dựng, có rất nhiều công ty công nghệ cao, các khu cư trú cũng rất đặc biệt, phải nói là tuyệt vời.

Khi Tôn Jerry nói đến cũng khen không dứt miệng.

Tòa biệt thự đơn lập của nhà hắn, ở phía trước có cả một khu vườn lớn, ven đường đi đều là đại thụ mấy chục năm, hoàn cảnh như thế coi như đã vô cùng tốt rồi, nhưng trong ngôn ngữ của hắn lại thể hiện ra vẻ vô cùng hâm mộ đối với khu nhà ở phía Đông thành phố này.

Không thể không nói, trong lòng mấy người Bạch Tiểu Thăng lập tức nổi lên mấy phần hào hứng.

- Nơi đó, không chỉ môi trường sống rất tốt, mà khoa học kỹ thuật phục vụ đời sống cũng rất phát triển, tiêu chuẩn sống rất cao.

Tôn Jerry chậc chậc cảm thán nói.

- Kỳ thực tôi từ bên chỗ các cậu trở về lại bên này, cảm thấy rất không quen, cứ có cảm giác chỗ của chúng tôi rất lạc hậu, thanh toán qua điện thoại di động thôi vậy mà phiền phức muốn chết, hơn nữa ngành công nghiệp hợp tác gần như bằng không, điểm chết người nhất chính là giá thành nhân công địa phương rất cao, hiệu suất lại thấp đến dọa người.

Đầu tiên, Tôn Jerry xả ra bực tức ở trong lòng.

Đường đường là người Hoa Kỳ, vậy mà trong bụng toàn là bực tức, nói nhà mình không sánh bằng một nước đang phát triển ở bên kia bờ đại dương.

Chỉ có điều, ba người Bạch Tiểu Thăng lại cảm thấy nghe được những thông tin này rất có lợi.

- Nhưng mà. Ở khu phía Đông thành phố này, các cậu sẽ thấy được sự khác biệt hoàn toàn so với Chinandega, nó đem toàn bộ ưu điểm của phương Đông và phương Tây thu nạp về một thể, vừa tồn tại hình thức thanh toán qua điện thoại di động, lại vừa có sản nghiệp chung sở hữu, hiệu suất phục vụ rất cao. Đương nhiên, các cậu cho rằng Hoa Kỳ có ưu thế, nhưng tôi lại cảm thấy nơi đó mới chính là hi vọng tương lai của Chinandega.

Tôn Jerry đơn giản khen không dứt miệng.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng trở nên kinh ngạc, Chinandega vậy mà bắt chước phương Đông, làm nên mô hình thí điểm nội thành?

- Tôi không nghĩ rằng Tòa thị chính của các anh ở đây lại có thể hiểu tính tương thích mà thu gom lại tất cả.

Lâm Vi Vi cười nói.

- Tòa thị chính Chinandega sao?

Tôn Jerry lại trực tiếp bĩu môi, phủ nhận nói.

- Bọn họ sẽ chỉ biết làm sao kiếm thật nhiều phiếu bầu, sau đó thực hành một chút chính sách làm cho người ta không nói được lời nào. Đông Thành phát triển như vậy, hoàn toàn chính là công lao của cái tập đoàn Hoa kiều kia a.

Hai mắt của Bạch Tiểu Thăng trở nên sáng ngời.

Hắn tự nhiên biết rõ, cái tập đoàn Hoa kiều ở trong miệng của Tôn Jerry kia, chính là của nhà họ Ngụy.

Tuy rằng về mặt thực lực của nhà họ Ngụy, so với tập đoàn Chấn Bắc vẫn hơi lu mờ hơn một chút, nhưng mà tập đoàn Chấn Bắc cũng không quá qua truy cầu sức ảnh hưởng ở một chỗ nhất định, tòa cao ốc chọc trời của tổng bộ tập đoàn Chấn Bắc cũng chỉ là một cái địa điểm đặt văn phòng mà thôi.

Mà nhà họ Ngụy tựa hồ như coi phía Đông của thành phố Chinandega này là địa phương dừng chân của mình, buông tay dùng lực phát triển.

Đồ vật tinh túy cần dùng nhiều sức.

Có thể làm đến tình trạng như thế này, xem ra người cầm lái của nhà họ Ngụy là một người có nhãn giới cao và tư duy chiến lược mạnh mẽ.

- Chỉ là một cái tập đoàn thôi, đã có thể làm nên một khu thành phố mới như vậy?

Lâm Vi Vi kinh ngạc nói.

- Ở phương Tây, tập đoàn, nhà tài phiệt có bao nhiêu năng lực, chỉ sợ em cũng không thể tưởng tượng nổi đâu.

Không đợi Tôn Jerry trả lời, Lôi Nghênh cũng cười nói.

Đối với quan điểm này Lôi Nghênh tràn đầy cảm xúc, dù sao, hắn cũng đã làm lính đánh thuê ở nước ngoài rất nhiều năm rồi, đối với nền văn hóa phương Tây rất hiểu.

- Bên trong hai Đảng của Bang chúng tôi, đều có người của tập đoàn Hoa kiều kia, bọn họ nắm phần lớn phiếu bầu. Cho nên, thực lực của bọn họ rất lớn.

Tôn Jerry lập tức gật đầu.

Nói như vậy, Lâm Vi Vi liền minh bạch mọi chuyện, cũng không nhịn được cảm khái mà gật đầu đồng ý.

Một đường này, mọi người vừa trò chuyện vừa nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Một đường đi qua, những tòa kiến trúc cổ xưa cũ kỹ có lịch sử lâu đời dần dần ít đi, kiến trúc kiểu mới hay cao ốc dần dần nhiều lên, hơn nữa một vài khối kiến trúc có hình dạng rất giống với trong nước, nếu như không phải biết ở đây rõ ràng là Chinandega, quả thật trong lòng có cảm giác đang ở trong nước.

Không riêng gì như thế, bảng hiệu sử dụng tiếng hán ở bên này cũng càng ngày càng nhiều.

- Đây coi như là Chinatown sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Chinatown là ở Thành Bắc, nơi này là. . .

Tôn Jerry nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, sau đó nhếch miệng lộ ra nụ cười với hàm răng trắng bóc chỉnh tề.

- Thành phố mới Chinandega chính tông.

- Tôi biết rõ cái tập đoàn Hoa kiều mà cậu nói kia, bọn họ chính là một gia tộc, họ Ngụy.

Nghe hắn nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng liền gật gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

- Họ Ngụy.

Tôn Jerry đọc lại cái chữ này, chậc chậc ngợi khen.

- Nơi này các loại sản nghiệp mới lại phát triển thịnh vượng như thế, vậy sản nghiệp của nhà họ Ngụy là có những thứ gì?

Lâm Vi Vi nhìn qua, nhịn không được hỏi.

Tôn Jerry hướng ngoài cửa sổ ra sức bĩu môi.

Ánh mắt của Lâm Vi Vi liền nhìn qua, nhưng nàng chỉ nhìn thấy những tòa nhà chọc trời và cao tầng san sát nhau bên ngoài cửa sổ, cũng nhìn không ra một chút điểm đặc thù nào, càng không có điểm nào đánh dấu là tiêu chí chữ "Ngụy" cả.

- Hay là thứ mà cậu muốn cho tôi nhìn thấy, có phải đã đi qua rồi hay không?

Lâm Vi Vi nhịn không được nói.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, thì chiếc xe Mercedes-Benz của bọn họ vẫn đang chạy trên con đường lớn như trước, không có một chút ý tứ nào kéo chậm tốc độ.

Tôn Jerry hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng nói một câu để cho người khác liên tục rung động.

- Theo như những gì mà ánh mắt cô nhìn thấy, thì tất cả sản nghiệp này đều thuộc về nhà họ Ngụy.

- Toàn bộ thành phố mới này đều là của bọn họ.

Sau đó, hắn lại bổ sung thêm một câu.

Câu nói này, khiến cho Lâm Vi Vi ngay lập tức rung động mà im lặng, ngay cả bản thân Lôi Nghênh cũng nhịn không được mà giật mình một cái.

Nhà họ Ngụy, có thể xưng là tập đoàn cấp Thế Giới, thực lực quả nhiên bất phàm.

Chỉ là cái chỗ ở của một cái gia tộc thôi, cũng đã có tư thái của một tòa thành thị lớn.

Bạch Tiểu Thăng sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, hắn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Chính ngay cả trang viên của nhà họ Ngụy ở chỗ nào, hắn cũng biết rõ, chỉ đợi sau bốn ngày nữa, thì hắn có thể đến nhà, bắt đầu gặp mặt với người nhà họ Ngụy, được gặp mặt Ngụy Tuyết Liên.

- Lần này, mình mang theo thành ý tràn đầy mà đến, chỉ hi vọng rằng người nhà bọn họ cũng có thể thích mình.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng thầm nói.

- Gia tộc nhà họ Ngụy cành lá xum xuê, bản thân mình Tuyết Liên thì người đồng lứa với nàng cũng nhất định không ít. Mình cần phải khiêm cung cẩn thận hơn, tuyệt không thể làm ra sự tình gì không thoải mái. (Anh đã đụng phải rồi đó, còn cho người ta tiền boa nữa… poor anh)

Nghĩ đến thế hệ tuổi trẻ được nhà họ Ngụy hết sức bồi dưỡng, chắc hẳn cũng không phải là những dạng người khó mà sống chung được đi.

Yêu ai yêu cả đường đi, Bạch Tiểu Thăng bởi vì Ngụy Tuyết Liên, nên ấn tượng đối với người nhà họ Ngụy so với trước đây thăng lên mấy cái bậc thang.

Bạch Tiểu Thăng còn không biết rằng, giờ khắc này, người thanh niên "Jose" tên thật gọi là Ngụy Tuyết Uyên, đang cùng ngồi một chỗ với William liếc nhìn tư liệu.

Trước mặt bọn hắn, đang đứng đấy một nhóm mấy người đàn ông thái độ vô cùng cung kính, đều là Tổng biên tập của mấy công ty Thám tử tư lớn nhất của thành phố Chinandega.

- Cái tên tiểu tử da ngăm đen kia tên gọi là Jack, tiếng Hoa tên là Tôn Jerry, mới về nước khoảng hai ngày trước, còn tiểu nha đầu kia chính là hắn em họ của hắn Emma. . .

- Ba người kia cũng về nhà của Tôn Jerry, hiện đang ở cùng một chỗ, khả năng chính là cùng đi một chuyến bay tới đây. . .

- Chuyến bay kia, hơn chín mươi phần trăm bên trong đều là người Trung Quốc, còn lại đều là người của công ty hàng không bên kia nắm giữ, cho nên bảng danh sách điều tra còn cần chờ thêm mấy ngày. . .

- Cái này là báo cáo của các ngươi cho chúng ta sao?

William đọc dần dần bản báo cáo, sau đó nhìn Ngụy Tuyết Uyên một chút, sau đó lại nhìn những vị Tổng biên tập của các công ty thám tử tư kia một chút, cười nói.

Lập tức, nhóm những vị tổng biên tập kia liền khẩn trương cả lên, ai cũng nở nụ cười làm lành đầy mặt.

Thực tế, sau khi bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, thời gian còn chưa tới hai mươi bốn giờ. Bọn hắn có thể điều tra được nhiều thông tin như thế, cũng đã không phải là chuyện dễ dàng gì rồi.

Ngụy Tuyết Uyên không nói một lời, tùy ý liếc bọn hắn một chút, sau đó hướng ra phía ngoài vung tay lên một cái, khiến cho những người kia lui xuống dưới.

Những vị tổng biên tập kia tựa hồ như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.

Đối mặt với nhà họ Ngụy, còn có William trong gia tộc là nhân vật không đơn giản, bọn họ không có bị cảnh giận chó đánh mèo đã là may mắn lắm rồi, thực tình không dám yêu cầu xa vời cái gì mà hồi báo hậu hĩnh cả.

Nhưng mà sau khi lui xuống phía dưới, bọn hắn mỗi người nhận được một tấm chi phiếu, đủ để cho bọn hắn nửa đêm ngủ cũng có thể cười được.

Ngoài ra còn có lời cảnh cáo.

Những người kia tự nhiên biết phải làm sao.

Mà trong phòng, William tựa như không vừa ý với phần tư liệu thiếu sót này nên vô cùng bực tức, lại làm cho Ngụy Tuyết Uyên phì cười.

- Cần tư liệu toàn diện tỉ mỉ như vậy sao, William?

- Chúng ta đã có địa chỉ của bọn họ, còn cần biết rõ lai lịch của bọn họ sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận