Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1233: Đối thủ tiềm ẩn

Mắt thấy mấy người Bạch Tiểu Thăng nghênh ngang rời đi, La Gia Hạo, La Gia Kỳ tức giận đến run người. Mặc dù bọn hắn là người nói lời sỉ nhục trước, ba người Bạch Tiểu Thăng chỉ là đáp trả lại chính đáng mà thôi. Nhưng trong mắt anh em nhà La gia thì đây chính là đang khiêu khích bọn hắn.

Bọn hắn có thể nhẫn nhục trước Ron. Bởi Ron có thân phận, địa vị cao, là chủ tịch của Tôn Bạch Trí Thắng. Nhưng không thể bị nhạo báng bởi mấy tên vô danh tiểu tốt thế này được. Đối với hai người thì đây chính là sự sỉ nhục.

- "Tiểu Vương Gia", ngài xem, cái thể loại người gì đây! Thật kiêu căng ngạo mạn, ngang ngược không coi ai ra gì nữa rồi!.

La Gia Hạo tức giận vội giảo hoạt nói khích.

- Đây là địa bàn của ngài, bọn họ đối với chúng tôi như vậy rõ ràng là muốn chống đối ngài, đây đúng là không để ngài vào mắt.

- Loại người này cũng tham gia vào Dạ Hội Từ Thiện thật là làm bẩn nơi này rồi, có lẽ nên đuổi hết bọn họ ra ngoài đi.

La Gia Kỳ cũng lên giọng lanh lảnh mà phụ họa.

- Đặc biệt là đứa con gái kia, không biết là nha đầu không có học thức từ nơi hoang dã nào đến. Rõ ràng cả người toàn đồ giả còn tỏ ra tao nhã quý phái, đúng là làm người ta muốn ói.

Anh em La gia kẻ một tiếng người một câu, xúi giục Vương Tâm Mạch ra mặt cho mình.

Vương Tâm Mạch hiện ra nét mặt trầm mặc không lên tiếng. Trong lòng hắn cố nhiên cực kì bất mãn đối với thái độ của Bạch Tiểu Thăng. Lại đối với Lâm Vi Vi cảm thấy vô cùng có hứng thú. Nhưng mà đối với hai vị bên cạnh mình đây thì trong lòng cũng rất khinh thường.

Ở trước mặt anh ta xúi giục chuyện thị phi, không có kiềm chế, không có ẩn nhẫn. Ầm ĩ như vậy, tự cao tự đại như vậy. Người nhà họ La, lúc nào cũng bất kham như vậy.

Người nhà họ La như vậy, coi như tương lai là đồng bọn của hắn.

Hắn thích!

Vương Tâm Mạch mỉm cười an ủi đối với La Gia Hạo, La Gia Kỳ.

- Hai người yên tâm, tôi sẽ trừng trị bọn họ cho hai người hả giận!

La Gia Hạo, La Gia Kỳ gật gật đầu.

Vương Tâm Mạch nhìn hai người, trong mắt che giấu sự chế giễu khinh thường.

Hai anh em các người xem thường ba người họ vì nghĩ rằng họ không có gia thế, không có địa vị rồi tỏ thái độ hung hãn. Cùng chính mình không phải cùng một tầng lớp sao?

Ánh mắt của hai người thật sự còn quá kém.

Ánh mắt Vương Tâm Mạch lóe lên sự ác độc

Hắn xem ra, ba người kia bất luận khí độ, hay cử chỉ hành vi dù là hành động nhỏ, so với anh em La Gia Hạo thì chỉ có hơn chứ không kém, không giống người thường.

- Như vậy mới tốt. Nếu thật sự chỉ là hạng người vô danh thì đã không thể khiến "Tiểu Vương Gia" mình chú ý tới rồi.

Vương Tâm Mạch nghĩ trong lòng.

Hắn đoán rằng ba người này hẳn phải có mối quan hệ không tầm thường với Ron và gia thế cũng không bình thường như vậy.

- Dù là như vậy, cũng là người Ron phái tới thì thân phận có cao thế nào cũng không thể cao hơn Ron. Cho dù là Ron đích thân tới đây thì cũng không cần phải quá cố kị.

Vương Tâm Mạch nghĩ thầm.

Nhà họ Vương bọn họ ở Giang Bắc rất có tiếng nói. "Tiểu Vương Gia" hắn cũng có tiếng nói.

- Mặc dù hai tên đàn ông kia có chút đáng ghét. Nhưng cô gái kia thì ngược lại, mình rất có hứng thú với cô ấy.

Vương Tâm Mạch nghĩ nghĩ.

- "Tiểu Vương Gia", ngài muốn trừng trị chúng như thế nào? Hay đến chỗ đông người rồi đuổi chúng ra ngoài?

Ánh mắt La Gia Hạo sáng rực lên đưa ra ý kiến.

Để bọn chúng bị đuổi ra như con chó, bọn chúng sẽ mất hết mặt mũi, cho chúng nếm thử tư vị nhục nhã là thế nào.

Nhất là người phụ nữ kia.

La Gia Kỳ nghe đến đây thì hai mắt phát sáng, cảm thấy cực kỳ hả giận.

- Hai vị, bọn họ dù sao cũng là người đại diện của Ron phái đến, hai vị không cần nghi ngờ điều này, tôi cũng có thể phái người kiểm chứng.

Vương Tâm Mạch cười nói đối với hai anh em nhà họ Lai.

- Nếu như vậy mà không nể mặt đuổi bọn họ. Tôi thì không tiện sử dụng cờ hiệu của nhà họ Vương. Còn dùng danh nghĩa hai người. Hai người không sợ bị Tôn Bạch Trí Thắng để mắt đến lập tức sẽ cùng nhà họ La khai chiến?

Nhà họ Vương ở Giang Bắc tất nhiên thế lớn. Nhưng nơi này là Lâm Hải rộng lớn, là thành phố hạng nhất, là vùng đất ngọa hổ tàng long. Nhà họ Vương cũng muốn mở rộng quan hệ, không thể vì tức giận nhất thời mà tạo thêm kẻ địch.

Từ điểm này có thể thấy vị "Tiểu Vương Gia" này coi như là loại thương nhân làm việc có lí trí.

Hai anh em nhà họ La nghe đến dùng danh nghĩa bọn họ đuổi những người có quan hệ với Ron ra ngoài thì sắc mặt lập tức thay đổi hẳn.

"Tiểu Vương Gia" nói những lời này cũng làm cho tâm tình kích động của anh em hai người như là bị dội một thùng nước đá vào, lập tức thanh tỉnh lại.

Lão đầu tử có nói muốn tận dụng mọi khả năng thử kết giao cùng Tôn Bạch Trí Thắng.

Lần này nếu như Ron đích thân đến, anh em hắn còn muốn mời "Tiểu Vương Gia" làm trung gian giúp mình tạo chút quan hệ.

Nếu như dùng danh nghĩa bọn hắn mà đuổi người của Ron, vậy thì chuyện tạo quan hệ đúng là sẽ vào đường cụt.

Anh em họ tự nhiên thấy sợ sợ.

La Gia Hạo, La Gia Kỳ nhớ tới vừa rồi Lâm Vi Vi phản kích lại. Rõ ràng rất hiểu tình huống bên trong. Những người kia vậy mà cũng biết đến được. Nếu không chứng kiến tận mắt bọn hắn thật không tin. Hai người nghĩ đến đây sắc mặt lại có thêm mấy phần khó coi.

Vương Tâm Mạch liếc nhìn bọn hắn mỉm cười:

- Hai vị yên tâm đi, không cần phải vạch mặt, mối giận này tôi cũng sẽ thay hai người đòi lại, hơn nữa còn có thể không cần cùng Ron đối cứng.

La Gia Hạo nghe vậy vừa kinh ngạc lại vui mừng, lập tức hỏi :

- Vậy ngài sẽ làm thế nào?

La Gia Kỳ cũng hướng mắt về phía Vương Tâm Mạch hóng câu trả lời.

Vương Tâm Mạch bình tĩnh phân tích:

- Ron lần này không tới, lại phái người đến đây chứng minh cái Dạ hội này có gì đó hấp dẫn hắn. Phái người đến thể hiện chút mặt mũi nhưng không chủ động tiếp tôi. Tức là nói mục đích chuyến này của bọn họ không phải để lập quan hệ với chúng ta. Cũng chưa chắc là vì có được mời tới làm khách. Cái mà họ đang toan tính, duy nhất chỉ có một điểm.

Vương Tâm Mạch ngừng lại một chút rồi nói ra phán đoán của mình:

- Bọn hắn muốn có tới tay một vật phẩm nào đó trong buổi đấu giá.

La Gia Hạo như bừng tỉnh đại ngộ liên tục gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy, hẳn chính là như vậy.

- "Tiểu Vương Gia", ngài thật lợi hại, nhanh vậy liền đoán ra được mục đích chuyến đi này của bọn hắn!

La Gia Kỳ cũng không giấu được ánh mắt như tỏa ra ánh sáng, nũng nịu nói.

Vương Tâm Mạch cười nhạt một tiếng:

- Mà tôi đây sẽ cùng các người ngăn cản bọn hắn, đem vật phẩm bọn hắn muốn đấu giá xuống thu tới tay. Thế này cũng có thể đánh lại bọn hắn rồi. Những người này kiêu căng ah? Lần này sẽ khiến bọn hắn tay trắng trở về, để xem làm sao bàn giao nhiệm vụ với Ron, trở về mà hưởng thụ sự trách phạt. Nếu bọn hắn biết điều thì còn có thể đưa cái đồ vật kia cho Ron, coi như hòa hoãn quan hệ. Đây không phải là một mũi tên trúng hai đích sao.

Hai mắt La Gia Hạo, La Gia Kỳ tỏa sáng, liên tục gật gật đầu.

Tuy nhiên nghe cái biện pháp trút giận như thế hình như hơi nhẹ không đủ để trút hết giận.

Nhưng là có thể có cơ hội tạo quan hệ với Ron nên không thể nghi ngờ cũng là biện pháp tốt nhất.

- Được, chúng tôi nghe theo ngài!

La Gia Hạo lúc này gật mạnh đầu quyết định.

La Gia Kỳ cũng là gật gật đầu, nghĩ đến thời điểm đấu giá đem đám nhà quê nghèo hèn đó đè bẹp cũng thấy rất thoải mái rồi.

Vương Tâm Mạch mỉm cười. Chính mình là chủ buổi đấu giá, nay lại kéo được hai con hàng đến cố tình nâng giá, ngu gì không làm.

- Nếu cô nàng kia nóng lòng muốn có đồ vật kia, ta đây liền tự mình xuất thủ đưa cho nàng. Đây không phải là cơ hội rất tốt hay sao.

Vương Tâm Mạch cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên anh em nhà họ La lại không biết điều này.



Một bên khác, Bạch Tiểu Thăng cùng mọi người quay trở về đại sảnh.

Tiểu Nguyệt đang đứng đợi ở nơi đó, cũng bỏ qua người khác, lúc này tươi cười đi qua đón bọn họ. Trong tay nàng có thêm một cái túi xách tay.

Bạch Tiểu Thăng cũng coi như là người tạo cơ hội cho Tiểu Nguyệt kiếm thêm tiền thưởng trong lần này, lại có cái tiếng người dẫn đầu, rất có vài phần suất khí, tính tình lại hiền hòa. Tiểu Nguyệt tất nhiên nhiệt tình hơn không ít.

Hỏi thăm qua ít câu, Tiểu Nguyệt từ cái túi xách lấy ra sổ vật phẩm đấu giá phát cho ba người tham khảo, lại giải thích một lượt cho mọi người trong lúc dẫn mọi người về khu có ghế sô pha.

Đến khu ghế sô pha Tiểu Nguyệt lại chạy đi tự mình bê tới đồ uống cho ba người. Có thể nói là rất nhiệt tình chu đáo.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn quyển sổ, Tiểu Nguyệt một mực đứng yên ở bên cạnh, Bạch Tiểu Thăng thấy vậy liền ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

- Nơi này có quy định chúng tôi không thể cùng khách quý ngồi cùng một chỗ.

Tiểu Nguyệt cười nói

- Hơn nữa, tôi đứng như vậy cũng quen rồi.

Bạch Tiểu Thăng liếc xuống chân giày cao gót của Tiểu Nguyệt, lập tức cười:

- Quy định là vật chết, người là vật sống. Lúc huấn luyện các cô không được chỉ dạy là phải nghe yêu cầu của khách sao? Đến đây, ngồi xuống. Cô đi giày cao gót, tôi cũng đã thấy qua vị Lâm tiểu thư của chúng ta đi một ngày, đơn giản là muốn sống muốn chết. Nghỉ một lát đi, có vấn đề gì cô cứ bảo quản lí của cô đến gặp chúng tôi.

Lâm Vi Vi cười cười thuyết phục.

Lôi Nghênh cũng “ừ" một tiếng.

Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, cảm thấy Tôn quản lí cũng tự mình đến mời họ, tất nhiên họ là đặc biệt khách quý, mình nghe lời khách quý yêu cầu vậy thì có sao đâu.

Huống chi giày cao gót này đúng là đi đau thật. Nghĩ vậy Tiểu Nguyệt cũng liền ngồi xuống.

- Ngài cùng Tôn quản lý quen biết nhau?

Tiểu Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

- Không biết.

Bạch Tiểu Thăng đang lật xem quyển sổ vật phẩm đấu giá, cũng đáp lại.

- Vậy sao ông ấy gọi Ngài đi qua bên kia?

Tiểu Nguyệt càng hiếu kỳ hơn.

- Ah. Thật ra là ông chủ của cô, gọi "Tiểu Vương Gia" gì gì đó muốn gặp chúng tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- "Tiểu Vương Gia!"

Tiểu Nguyệt chớp chớp ánh mắt sáng ngời.

- Chúng tôi với hắn cũng không phải là bạn bè, qua đó chỉ là nói chuyện vài ba phút thôi.

Lâm Vi Vi ngồi bên cạnh trả lời.

Cho dù chỉ là vài ba phút, Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy rất lợi hại rồi. Dù sao "Tiểu Vương Gia" không phải ai cũng gặp được.

Toàn hội trường này, cái gọi là khách quý có thể có tư cách gặp "Tiểu Vương Gia" số lượng cũng không quá một bàn tay!

- Vậy tôi có thể hỏi một chút là các vị cùng "Tiểu Vương Gia" nói chuyện rất vui vẻ phải không?

Tiểu Nguyệt mặt mũi tràn đầy kích động.

- Vui vẻ?

Bạch Tiểu Thăng cười to, thả tay xuống quyển sổ.

- Hẳn là không phải, ông chủ của các cô bị chúng tôi chọc cho tức giận.

Tiểu Nguyệt lòng đầy chờ mong lại nghe được câu nói này của Bạch Tiểu Thăng, nàng vô cùng ngạc nhiên.

- Ngài nói đùa tôi rồi.

Tiểu Nguyệt che miệng cười.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, không giải thích gì thêm.

Lâm Vi Vi, Lôi nghênh nhìn nhau ngầm làm cái mặt quỷ.

Chờ lúc Tiểu Nguyệt biết được Bạch Tiểu Thăng nói là sự thật, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Đang trò chuyện nước chảy mây trôi bỗng có âm nhạc vang lên.

Một giọng nữ dịu dàng từ micro truyền đến :

- Các vị tiên sinh, nữ sĩ. Xin hãy chuẩn bị kỹ lưỡng, Dạ Hội Từ Thiện sẽ bắt đầu khoảng mười phút sau. Mời các vị đi theo người dẫn đường. Xin hãy xếp hàng theo thứ tự ạ.

Giang Vương Dạ Hội Từ Thiện cuối cùng cũng bắt đầu!

Tiểu Nguyệt từ trong cái túi xách lấy ra ba cái mặt nạ màu sắc sặc sỡ, mặt nạ vũ hội chỉ có thể che lấp nửa trên khuôn mặt, phân phát cho ba người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng nghe Tiểu Nguyệt nói qua quy định. Không cần hỏi thêm, đeo mặt nạ của mình vào.

Che đi một nửa mặt quả thật rất khó để có thể nhận ra nhau.

Mang mặt nạ xong xuôi, Tiểu Nguyệt dẫn ba người đi ra ngoài.

Ở đây có khoảng 200 người. Theo thứ tự xếp hàng đi ra từ đại sảnh, tất cả mọi người đều có thân phận, có học thức nên cũng không gây quá nhiều ồn ào.

Phòng đấu giá cách đại sảnh cũng không xa. Thậm chí lúc Tôn quản lí dẫn bọn Bạch Tiểu Thăng đi gặp Vương Tâm Mạch cũng đi qua nơi này.

Cửa ra vào phòng đấu giá có người duy trì trật tự, khách mời chỉ cần theo sát người dẫn đường là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng đi theo Tiểu Nguyệt, theo dòng người đi vào phòng hội đấu giá.

Đi qua cửa, Bạch Tiểu Thăng thấy ánh sáng mờ ảo trong đại sảnh. Từng cái bàn tròn được đặt dưới ánh sáng lờ mờ.

Bên trên mỗi cái bàn đều có một tấm thẻ bài. Bên trên thẻ bài có ánh đèn led hiện ra dãy số.

- Trách không được phải cần người dẫn đường. Trong hoàn cảnh này muốn tìm tới số bàn của mình chắc hẳn không dễ dàng.

Bạch Tiểu Thăng nói trong bóng tối.

Tiểu Nguyệt dẫn Bạch Tiểu Thăng đi đến hướng ghế đã định trước. Thư mời này của Ron, chỗ ngồi vẫn rất gần phía trước, ở bên trong hàng thứ ba. Lại là vị trí trung tâm.

Ba người Bạch Tiểu Thăng từ chỗ Tiểu Nguyệt biết được cả cái bàn này chỉ thuộc về nhóm bọn hắn. Vị trí từ hàng thứ chín về sau liền cần cùng bàn mà ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Tiểu Thăng phát hiện trên bàn bày biện bốn đĩa hoa quả, bốn đĩa điểm tâm cung cấp cho khách ăn. Ngoài ra muốn uống nước trà hay cocktail chỉ cần nói với người dẫn đường sẽ có mang đến. Mỗi người dẫn đường đều đứng ở bên cái bàn phía bên phải hành lang, trên mặt thảm có bố trí ánh sáng đèn huỳnh quang. Khiến cho đội hình một đám mỹ dẫn đường đứng hàng ngang hàng dọc chỉnh tề vô cùng.

- Cái này, vị "Tiểu Vương Gia" kia có lẽ vẫn là người theo Chủ Nghĩa Hoàn Mỹ.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Mười phút sau khi khách ngồi vào vị trí, vì vấn đề quy tắc liên quan đến giơ bảng, gọi giá, người dẫn đường đã sớm giải thích cho khách quý được mời đến rồi không cần nói lại thêm lần nữa. Nên buổi đấu giá liền có thể bắt đầu.

Cho dù những vị khách bình thường khác đến đây, tin rằng cũng có người giải thích qua rồi.

- Ba, hai, một...

Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, một giọng nam hùng hậu rất có lực vang lên.

Màn hình lớn trên sân khấu xuất hiện từng ô số lớn, theo mỗi nhịp đếm số mà dần sụp đổ biến thành màn ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng.

Hiệu ứng này nhìn thì thấy đơn giản, nhưng gọn gàng linh hoạt. Lập tức thu hút ánh mắt của mọi người nhìn qua.

- Giang Vương Từ Thiện Dạ Hội, bây giờ, chính thức bắt đầu!

Giọng nam vừa phát ra, lập tức ánh đèn từ bốn phương tám hướng chiếu sáng toàn bộ sân khấu.

Một cô gái mặc lễ phục trên khuôn mặt nở nụ cười chậm rãi bước đến. Khí chất thật thanh cao thoát tục, tựa như tiên tử chốn nhân gian.

- Chào mọi người, là tôi, bạn cũ của mọi đây. Buổi đấu giá lần này sẽ do Tuyết Hãn tôi chủ trì.

Mỹ nữ đứng trên đài cao chào hỏi mọi người vài câu lập tức nhận được một tràng pháo tay rất nồng nhiệt.

Dẫn đầu vỗ tay cũng đều là người quen, là những người thường xuyên đến tham gia buổi đấu giá.

- Sau đây xin mời người tổ chức buổi Dạ Hội lần này của chúng ta - Vương Tâm Mạch tiên sinh, làm người mở màn phát biểu.

Mỹ nữ chủ trì mỉm cười hướng phía dưới đài làm ra động tác mời.

Tại một bàn chính giữa ở hàng ghế thứ nhất, một người đứng lên cất bước lên sân khấu.

Rõ ràng là Vương Tâm Mạch, hắn không đeo mặt nạ, mà cũng không cần đeo, chỉ đeo một cái kính đen làm tăng thêm vài phần nho nhã cùng suất khí.

Vương Tâm Mạch đi lên đài lập tức dẫn bạo một tràng tiếng vỗ tay, mơ hồ còn nghe thấy cả tiếng nữ nhân hét lên kêu tên hắn.

- Những nữ nhân thấp kém này!

Ngồi cùng bàn với Vương Tâm Mạch, La Gia Kỳ nghiến răng nghiến lợi mắng.

Vương Tâm Mạch trên đài rất có khí phách, đọc lời chào mừng xen lẫn một ít hài hước lập tức lại nhận thêm một tràng vỗ tay ầm ầm xen lẫn tiếng hét của nữ nhân.

- Gia hỏa này vẫn rất có duyên với phụ nữ, nghe một chút ở bốn phía đi, có rất nhiều thiếu nữ điên cuồng hét lên!

Lâm Vi Vi hạ thấp âm thanh cùng Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cười nói.

- Thấy bàn chúng ta không có khí thế bằng sao? Vi Vi, có muốn cùng hô lên vài tiếng không?

Bạch Tiểu Thăng trêu chọc.

Lâm Vi Vi hừ lạnh một tiếng:

- Đối với hắn? Em cũng không có hứng thú. Ai thích thì đi mà hô.

Trên đài cao, Vương Tâm Mạch đọc lời mở màn xong ánh mắt quét qua liền rơi vào hướng bàn của nhóm Bạch Tiểu Thăng.

Tuy nhìn không phân biệt được rõ ràng nhưng mặt bàn có dãy số phát sáng kia là sẽ không sai.

Mặt khác, Vương Tâm Mạch cũng cho người nhìn chằm chằm vào bàn của Bạch Tiểu Thăng. Tai hắn cũng đeo một cái tai phone bluetooth rất nhỏ.

Lát nữa bọn Bạch Tiểu Thăng thấy hứng thú với vật phẩm đấu giá nào, thậm chí phản ứng của mỗi người họ hắn đều có thể biết được.

- Buổi Đấu giá Từ thiện hôm nay, bản thân tôi là người tổ chức, các vị cạnh tranh vật phẩm lỡ như không đấu giá được vật phẩm yêu thích, vẫn là hi vọng mọi người bỏ qua cho.

Vương Tâm Mạch nói đùa lại dẫn phát một hồi cười cùng tiếng vỗ tay từ dưới đài.

Sau khi Vương Tâm Mạch lui xuống. Người chủ trì Tuyết Hãn tiếp quản sân khấu, cười nói với những người ngồi ở phía dưới.

- Cảm tạ Vương tiên sinh đã đọc lời chào mừng rất phấn khích. Tôi tin mọi người đã hiểu về vật phẩm của lần đấu giá này. Cũng như có cho mình một vật phẩm vừa ý. Vậy chúng tôi không nhiều lời nữa, bây giờ, Từ Thiện Đấu Giá, chính thức bắt đầu.

- Vật phẩm đấu giá đầu tiên, là chiếc vòng cổ kim cương cartier, nặng tới hai mươi karats. Điều đặc biệt nhất của chiếc vòng cổ kim cương này là nó từng thuộc về một hoàng tử, đồng thời gắn với một câu chuyện tình rất cảm động.....

Buổi đấu giá bắt đầu, vật phẩm đầu tiên liền dẫn tới sự chú ý của vô số khách nữ. Thậm chí bốn phía mơ hồ có tiếng hét kích động vang lên..

Ở bàn của Bạch Tiểu Thăng, mắt Lâm Vi Vi cũng rất chăm chú nhìn lên đó.

Phụ nữ đối với trang sức, đúng là trời sinh không có chút kháng cự mà.

Bạch Tiểu Thăng lại không hề có chút cảm giác nào, cũng không định mua xuống. Hắn sẽ không mua loại định tình tín vật thế này dành cho Ngụy Tuyết Liên. Hắn sẽ tự tay thiết kế, tự tay làm để tặng nàng. Như vậy mới có ý nghĩa.

Phương diện này Bạch Tiểu Thăng có một loại cố chấp như vậy.

- Nếu thích thì hãy mua xuống, dù sao cũng mua được, có muốn anh mua xuống thay cho em không?

Không để ý Lâm Vi Vi sốt ruột như thế, Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Không ngờ Lâm Vi Vi lại lắc đầu:

- Ý nghĩa khác nhau, em không thích!

Nói xong câu này, Vi Vi không tiếp tục nhìn chiếc vòng nữa.

Sau một hồi đấu giá cuối cùng thuộc về vị "Tiểu Vương Gia" kia. Điều này liền dẫn đến một hồi xôn xao bàn tán.

Nhưng mà, Vương Tâm Mạch trong lòng không hề vui sướng, còn nhíu mày trầm ngâm:

- Tại sao cô gái kia không một lần gọi giá? Cô ta không thích trang sức, châu báu sao?

- Một cô gái thú vị!

Vương Tâm Mạch lộ ra một nụ cười.

- Tôi hiện tại càng hiếu kì các người muốn cái gì. Nhưng mặc kệ các người muốn cái gì tôi cũng là đối thủ mạnh nhất!

Bạn cần đăng nhập để bình luận