Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 307: Đợi đến ngày mai



Bạch Tiểu Thăng nói xong, không thèm nhìn trợ lý Tiểu Mạch cùng người đại diện, phẩy tay áo bỏ đi.

Lâm Vi Vi nghe Bạch Tiểu Thăng nói, vẻ mặt có chút xúc động, lãnh ngạo nhìn Tiểu Mạch một chút, cầm lấy đồ vật của mình, vung tay lên.

- Chúng ta đi!

Nhân viên công tác Trung Kinh truyền thông, đồng loạt đứng lên, nối đuôi nhau đi ra, nhân viên công tác sau đó thậm chí còn không quên đem hợp đồng trước mặt Tiểu Mạch các nàng kéo trở về, nhét vào cặp mang đi.

Đã không ký, thì đừng xem.

Trợ lý Tiểu Mạch cùng người đại diện, kinh sợ nhìn mọi người nghênh ngang rời đi, sắc mặt thay đổi liên tục.

Một lúc sau, từ trong miệng của Tiểu Mạch mới nghẹn ngào thốt ra mấy chữ,

- Vị phó tổng này, điên rồi sao!

Anh ta vậy mà lại vì một người trợ lý nho nhỏ, trở mặt với các nàng, bậy giờ ngay cả hợp đồng cũng không cần ký.

Đây quả thực để cho người khác khó có thể tin!

Sớm nghe nói Bạch tổng của Trung Kinh truyền thông là một người có cách làm việc kỳ quái, tính cách ngang ngược, quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy!

Mặc dù Tiểu Mạch chỉ làm theo chỉ thị của Thương Uyển Uyển, cố ý gây chuyện, chế tạo xung đột, vừa rồi chỉ định nói bóng nói gió, nhưng mà nàng không nghĩ tới vị Bạch phó tổng này lại giận dữ như vậy, ngay tại chỗ liền vạch mặt!

Dạng người này, làm sao có thể lên chức phó tổng được!

- Được rồi, dù sao chị Thương chỉ để cho chúng ta phá hư buổi ký kết này, giờ cũng đã đạt thành rồi.

Người đại diện cùng Tiểu Mạch kề tai nhau nói nhỏ,

- Hai lần ký kết không thành công, người của bọn họ đều nhìn thấy, vị Bạch tổng này sẽ trở thành chuyện cười cho mà xem. Chúng ta trở về đi, những chuyện khác, chị Thương sẽ xử lý, cũng không tới lượt chúng ta quan tâm!

Người đại diện liên tiếp gật đầu khi nghe Tiểu Mạch nói, trên mặt cũng nổi lên nụ cười lạnh.

Hai lần ký kết đều không ký thành, tin chắc mọi người bên truyền thông Trung Kinh đều đã biết.

Rõ ràng là hai bên đều có ý ký kết, giờ trở về lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả một cái hợp đồng đều không ký kết thành công.

Chắc chắn năng lực của Bạch Tiểu Thăng sẽ bị nghi ngờ, mặc dù sẽ không mất hết mặt mũi, lại khó tránh khỏi sẽ trở thành trò hề.

Tống tổng của bọn họ, cũng sẽ rất tức giận.

- Chuyện này cũng chưa kết thúc đâu, ngày mai, chúng ta còn phải chuẩn bị cho anh ta một vở kịch vừa mới ra lò!

Tiểu Mạch trong lòng vừa nghĩ đến đó liền rất vui sướng.

Vừa rồi, vị Bạch phó tổng này làm nhục nàng như vậy, ngày mai nàng phải xem xét chuyện cười thật tốt mới được!

. . .

Bạch Tiểu Thăng mang theo đám người Lâm Vi Vi trở về.

Nửa đường, Bạch Tiểu Thăng để cho những nhân viên kia về trước đi.

- Bạch tổng, Tống tổng bên kia, chúng ta làm sao trả lời?

Người đứng đầu, cẩn thận từng li từng tí hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Có phải là cần mượn cớ gì hay không. . .

Kỳ thật, vốn Thương Uyển Uyển không có đến, Mạch trợ lý lại có biểu hiện quái gở, những người này đều chỉ ở bên nhìn náo nhiệt. Nhưng mà, Tiểu Mạch lại sỉ nhục Lâm Vi Vi —— dù sao cũng là người bên mình, đều là nhân viên của truyền thông Trung Kinh, nên bọn họ không kìm lòng được mà có cùng chung mối thù cũng có chút tức giận.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đứng dậy kháng cự, bọn họ vừa kinh sợ lại sảng khoái.

Hai vị phó tổng đánh cược, bọn họ cũng biết.

Ở dưới loại tình huống này, Bạch Tiểu Thăng có thể vì một trợ lý bị sỉ nhục mà không muốn ký hợp đồng, thậm chí không quan tâm thắng thua của ván cược. Phần ngang ngược này, để cho người ta khâm phục, lại kính sợ!

- Trả lời hành thật.

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh, nói ra bốn chữ này.

- Vâng!

Lĩnh đội không có lại hỏi thêm gì, cung kính gật đầu, mang theo cấp dưới rời đi.

Bạch Tiểu Thăng dẫn Lâm Vi Vi trở về phòng truyền thông internet mới.

- Bạch tổng, đều bởi vì tôi. . .

Trên đường lúc chỉ còn có hai người, Lâm Vi Vi có chút không yên lòng, rụt rè muốn xin lỗi.

- Cô gái ngốc, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này cùng cô không quan hệ nhiều lắm!

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười xán lạn với Lâm Vi Vi.

Sau đó, nụ cười của Bạch Tiểu Thăng trở nên lạnh lẽo,

- Cô còn không có nhìn ra sao, cuộc họp video lâm thời cái gì chứ, cái cô Thương Uyển Uyển kia lần này căn bản là không có tâm tư ký kết cùng chúng ta, nếu không có cô, người trợ lý cùng người đại diện kia của cô ta cũng có thể tìm ra một trăm loại lý do để lấy cớ không ký.

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh, lần này hắn có chuẩn bị tâm lý trước. Chỉ là muốn nhìn, muốn xác nhận một chút. Thương Uyển Uyển cùng Trần Trường Khoảnh, có biết thu tay lại hay không!

Đã như vậy, thì vạch mặt thôi!

. . .

Về đến văn phòng, Bạch Tiểu Thăng uống trà do Lâm Vi Vi tự tay pha.

Hiện giờ, Lâm Vi Vi rất cảm động vì Bạch Tiểu Thăng thay mình ra mặt, lại sợ hắn bởi vì chuyện này mà tức giận.

Trong phòng làm việc, nàng kinh sợ giống như một cô bé đầy tớ, hận không thể đấm chân bóp vai hầu hạ cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng chân tay luống cuống, đành phải sai nàng đi hỗ trợ tổ lấy tin và biên tập. Một người khi bận rộn, thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

Sai Lâm Vi Vi đi, Bạch Tiểu Thăng một ly trà còn không có uống xong, điện thoại di động của hắn đã vang lên.

Bạch Tiểu Thăng cầm lên, nhìn thoáng qua, người điện đến là Thương Uyển Uyển.

Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại.

- Là Bạch tổng à, tôi là Uyển Uyển.

Đầu bên kia điện thoại, Thương Uyển Uyển giọng nói rất áy náy,

- Sự việc này Tiểu Mạch đã nói với tôi, vừa rồi bị tôi phê bình cho một trận, chuyện ngày hôm nay rất xin lỗi. Ngày mai, tôi muốn rời Trung Kinh, trước khi đi, tôi muốn đem hợp đồng ký. Lần này, tôi muốn mời Tống tổng đến chứng kiến, sẽ theo những điều kiện mà anh với tôi đã bàn lần trước.

Thương Uyển Uyển lại một lần nữa khách khí, rất dịu dàng nói muốn đồng ý ký kết.

Đây đã là lần thứ ba.

- Được thôi.

Bạch Tiểu Thăng giọng nói bình thản, không vui không buồn, cũng không có một chút cảm xúc nào.

Giống như hai lần trước ký kết thất bại, hắn không thèm để ý chút nào.

Ở trong điện thoại, Thương Uyển Uyển lại trò chuyện với hắn vài câu, liền tắt máy.

Bạch Tiểu Thăng cầm di động đặt trên bàn, đứng dậy đi lấy một ly nước nóng, cau mày, chậm rãi uống.

Một chén nước uống tận đến năm phút đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng vừa để chén xuống, cầm điện thoại di động lên, ấn mở Wechat.

. . .

Bên khác.

Thương Uyển Uyển tắt điện thoại, đối với Trần Trường Khoảnh ngồi trước mắt nở một nụ cười xinh đẹp.

- Trần tổng, theo lời anh dặn dò, tôi đã làm xong. Đến ngày mai, tôi sẽ đem vị Bạch tổng này đắc tội triệt để! Ký kết xong, tôi muốn trở về để 'Tạm tránh đầu sóng ngọn gió', chờ đến khi bộ phim truyền hình này khai máy, tôi tin tưởng lúc đó anh cũng đã đem phòng truyền hình điện ảnh nắm chặt rồi. Khi đó, anh cần phải che chở nhiều hơn đối với Uyển Uyển nhé.

Trần Trường Khoảnh nghe vậy cười ha ha một tiếng,

- Uyển Uyển tiểu thư, cô nói quá lời, tôi nào có dặn dò gì, tôi cũng không dám a, chúng ta lần này gọi là hợp tác. Vả lại, vì để cho cô đắc tội với người khác, tôi cũng đưa ra không ít lợi ích đi! Về sau dù người kia đối với cô làm khó dễ gì đó, thì để tôi chặn lại!

Trần Trường Khoảnh nói năng hào phóng.

Hắn nói không giả, vì để cho Thương Uyển Uyển ra sức hắn đã phải đưa ra rất nhiều lợi ích.

Ngày mai, Thương Uyển Uyển chẳng những muốn ký kết cùng truyền thông Trung Kinh, mà còn muốn ký một phần hợp đồng khác cùng người mà Trần Cửu Tranh đã an bài.

Ký xong tất cả, những chuyện này mới tính là chân chính viên mãn.

Sau đó, Thương Uyển Uyển cũng muốn trở về công ty truyền thông của nàng để xử lý các công việc liên quan.

Thương Uyển Uyển vẻ mặt mỉm cười, đứng dậy đi rót hai chén rượu đỏ, đưa cho Trần Trường Khoảnh một chén,

- Lần này có thể cùng Trần tổng hợp tác, tôi rất vui sướng, hi vọng sau này còn có thể tiếp tục hợp tác.

Trần Trường Khoảnh mỉm cười bưng lấy chén rượu, nhẹ nhàng lay động, thưởng thức ly rượu đỏ như bảo thạch, giơ lên chạm ly cùng Thương Uyển Uyển.

- Cạn ly, hợp tác vui vẻ!

Trần Trường Khoảnh mỉm cười, ánh mắt xa xăm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận