Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1130: Đặt trước vé về nhà ?

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng biểu hiện ra vẻ hiểu rõ, nhìn về phía Lâm Ngọc.

Thì ra là thế !

Thật sự là kế sách hoàn hảo !

Chính mình tự bắt tay vào điều tra Uông Tử Du, nhưng mà không có chuẩn bị báo cáo lên trên tổng bộ, không phải sơ suất, mà là hắn muốn trao đổi “hợp tác” một phen với Uông Tử Du.

Để tránh trách nhiệm, đem đổi lấy việc đối phương quy hàng !

Hiện tại, dưới sự ủy thác của Trầm Bồi Sinh, Lâm Ngọc tới, hơn nữa vượt lên hướng tổng bộ chuẩn bị báo cáo trước.

Nếu như chỉ là Lâm Ngọc, một sự vụ quan kiểu mới có được một phần quyền hạn có thể sánh vai Đại sự vụ quan, Bạch Tiểu Thăng còn không để vào mắt, có thể bằng vào thân phận áp chế hắn.

Nếu muốn tham dự vào chuyện này, đối phương cũng thừa hiểu rõ ràng một mình Lâm Ngọc là không đủ sức nặng.

Cho nên, Trầm Bồi Sinh tham gia vào chuyện này và đóng vai trò là người phụ trách chính.

Bằng cách này, tình hình này sẽ biến thành Bạch Tiểu Thăng một vị Đại sự vụ quan, đối mặt với Trầm Bồi Sinh một vị Đại sự vụ quan, cộng thêm Lâm Ngọc một vị kiểu mới sự vụ quan, còn muốn dựa vào quyền lực của thân phận để khiến cho đối phương nhượng bộ.

Không thể làm được gì khác !

Bạch Tiểu Thăng không kìm lòng được nâng hai tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

- Nhanh, hung ác, chuẩn xác, không hổ là Trầm Bồi Sinh Đại sự vụ quan !

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Lâm Ngọc cười ha ha, lần đầu hắn có cảm giác thoải mái như thế, cảm giác triệt để nghiền ép Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi nghe Uông Tử Du nói, lần này Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đến đây, có mang theo chứng cứ vô cùng xác thực liên quan tới anh ta, vậy bây giờ chúng tôi tiếp quản vụ này, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan có thể đem những chứng cứ kia chuyển giao lại cho chúng tôi chứ, chúng tôi sẽ theo mức độ mà định ra hình phạt và tiến hành xử phạt, chắc chắn sẽ không khiến cho Tiểu Thăng Đại sự vụ quan thất vọng.



Lâm Ngọc cười nói.

Bên phía Uông Tử Du, Lâm Ngọc đã trao đổi ổn thỏa, chỉ cần hắn một mình đứng ra chịu trách nhiệm, sẽ dùng hết mọi khả năng bảo đảm hắn vô sự, cho dù là hắn không thể thoát án ngồi tù, Lâm Ngọc cũng thay Trầm Bồi Sinh hứa hẹn, trong thời gian hội thẩm mời tới luật sư tốt nhất bảo vệ, bảo đảm hắn vào tù chắc chắn ít hơn thời gian năm năm, hơn nữa trong thời gian vào tù, mỗi năm cho hắn 300 vạn để đền bù tổn thất!

Sau khi Uông Tử Du ra tù, bọn hắn sẽ còn an bài Uông Tử Du trở lại vị trí làm việc, chỉ cần trong ba năm sẽ quay lại chức vị cao cấp.

Điều kiện tốt như thế, không thể không nói là ưu ái đến cực điểm.

Uông Tử Du sợ nhất, cũng chính là ngồi tù. Bởi vì bước vào chốn lao ngục, toàn bộ cuộc đời cũng coi như kết thúc, tiền tài, địa vị mất hết, sau khi đi ra như quỷ nghèo ăn xin, đến cả một gia đình già trẻ đều không có cách nào nuôi sống, điều này hắn không thể tiếp nhận.

Trước mắt, Lâm Ngọc dành cho hắn giới hạn thấp nhất cuối cùng, sắp xếp một phương án bảo hộ, hứa hẹn với hắn phú quý vẫn như cũ, hứa hẹn với hắn sự nghiệp trong tương lai.

Uông Tử Du có thể không cần quan tâm đến tảng đá đè nặng trong lòng, lúc nhìn lại Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt trở nên thoải mái hơn.

Giờ phút này, Lâm Ngọc đưa ra yêu cầu chứng cứ trong tay Bạch Tiểu Thăng, đồng thời hứa hẹn sẽ cho Bạch Tiểu Thăng một đáp án khiến hắn hài lòng, cũng là nói thật.

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh, cũng thở dài một tiếng,



- Lâm Ngọc sự vụ quan thật sự là nói đùa rồi, tôi nếu như nắm được chứng cứ vô cùng xác thực gì đó, còn đến lượt để anh vượt lên trước sao? Tôi chỉ là đang lừa Uông Tử Du mà thôi, không nghĩ anh lại tưởng thật.

Trong khi nói chuyện, giọng điệu Bạch Tiểu Thăng mang theo vẻ bất bình sâu sắc, thậm chí ánh mắt đều phẫn hận, tay nắm vuốt chén trà cũng nổi lên một tia gân xanh nhỏ bé.

Hiển nhiên đối với chuyện này, hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

Lâm Ngọc nhìn cả ở trong mắt, nét mặt thờ ơ chợt nở nụ cười.

Một năm nay, hắn theo lão sư Trầm Bồi Sinh rèn luyện khắp nơi, ánh mắt cũng trở nên lợi hại hơn rất nhiều, đồng thời ngay cả Trầm Bồi Sinh cũng rất khen ngợi.

Trầm Bồi Sinh đã từng khuyên bảo qua hắn, có những lúc nhìn người không nên nhìn biểu lộ trên gương mặt, thậm chí không nên nhìn vào ánh mắt.

Tuy nhiên đều nói con mắt là cửa sổ tâm hồn, một người có nói dối hay không, nhìn con mắt sẽ có thể biết rõ. Nhưng chuyện này cần kỹ năng rất cao, cần thời gian lắng đọng và rèn luyện thường xuyên.

Đối với một ít người, nét mặt của bọn hắn có thể giả bộ, tâm tình có thể giả bộ, thậm chí ánh mắt đều có thể giả bộ.

Lâm Ngọc cũng hỏi qua, vậy phải quan sát những cái gì?

Trầm Bồi Sinh nói, nhìn vào cảm giác, còn có chi tiết ngôn ngữ cơ thể người đó.

Lâm Ngọc đúng là dựa theo biện pháp này để đưa ra kết luận.

Bạch Tiểu Thăng thật sự tức giận.

Xem ra Bạch Tiểu Thăng đúng là đang lừa gạt Uông Tử Du, cho dù không phải, chứng cứ nắm được có lẽ cũng là có hạn.

Lâm Ngọc nghĩ thầm.

Còn nữa, tính khí bản thân Bạch Tiểu Thăng, hắn cũng hiểu biết qua, người này luôn luôn là kẻ vừa thúi vừa cứng đầu, nếu quả thật có đòn sát thủ gì, nhất định sẽ cứng rắn nói chuyện tại chỗ với mình! Sao, anh phá tôi nhiều lần như vậy, rốt cục cũng phải nếm đến loại tư vị này! Không dễ chịu phải không?

Lâm Ngọc ngấm ngầm cười lạnh.

Bạch Tiểu Thăng hít nhẹ một hơi, dường như thở ra những bực tức đang đè ép trong lồng ngực, trên mặt cười nói,

- Lâm Ngọc sự vụ quan hỏi tôi, nên xử phạt anh ta như thế nào? Uông Tử Du này, nếu như chứng cứ vô cùng xác thực, tối thiểu nhất cũng phải là liệt vào hàng cấp ba! Bãi miễn chức vụ? Tôi không dám nói, không có chứng minh thực tế. Chẳng qua nếu như Lâm Ngọc sự vụ quan có đầy đủ chứng cứ, không ngại cho tôi xem qua một chút, tôi có thể thay anh đưa ra ý kiến định ra mức phạt.

Uông Tử Du có ngốc, cũng không có khả năng nói đến chuyện Bạch Tiểu Thăng muốn thu mua hắn, mà hắn đang suy nghĩ chuyện này.

Điều này như vậy là đủ rồi! Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

- Ý của Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, tôi đều đã hiểu được, chỉ là chứng cứ còn đang ở chỗ lão sư, nếu ngài muốn xem? Có thể hỏi trực tiếp lão sư xem.

Lâm Ngọc cười ha hả trả lời.

Bạch Tiểu Thăng không lên tiếng, nâng tách trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy,

- Không cần. Vậy chuyện này giao lại cho anh!

Lâm Ngọc cũng mỉm cười, đứng dậy nói,

- Hân hạnh tiễn chân Bạch Tiểu Thăng Đại sự vụ quan !

Hai người lần lượt đi ra phía ngoài.

Lâm Ngọc lại hỏi một câu,

- Không biết rằng Tiểu Thăng Đại sự vụ quan còn muốn ở Đại Hữu nghỉ ngơi mấy ngày? Nếu bên tôi có tiến triển gì, cũng kịp thời báo cáo với ngài.

- Không cần! Lâm Ngọc sự vụ quan ở chỗ này, còn có Trầm Bồi Sinh Đại sự vụ quan chủ trì, tôi có ở lại đây cũng không còn cần thiết nữa!

Hiếm thấy có lúc giọng điệu Bạch Tiểu Thăng có vẻ cứng nhắc,

- Hôm nay, tôi sẽ rời khỏi Đại Hữu, trở về tổng bộ.

- Vậy sau khi vụ việc này hoàn tất, tôi cũng sẽ gửi cho ngài một bản báo cáo.

Lâm Ngọc cười nói.

Bạch Tiểu Thăng không trả lời.

Cửa vừa mở ra, Uông Tử Du đang đứng chờ sẵn ở bên ngoài, trên mặt mang nụ cười, thần sắc khá là thoải mái.

Bạch Tiểu Thăng đạm mạc liếc hắn một cái, không nói một lời, trực tiếp đi vào trong thang máy.

Uông Tử Du cũng im lặng, nhìn thấy Lâm Ngọc đi phía sau lưng Bạch Tiểu Thăng, chính mình cũng yên lặng đi theo sau lưng Lâm Ngọc, Dương Đại Thịnh cũng có ánh mắt khá độc đáo, không lên tiếng đi theo phía sau.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh liếc thấy Bạch Tiểu Thăng có biểu hiện như thế, đều khẽ giật mình.

Tuy nhiên trước mắt không phải lúc để đặt câu hỏi, hai người cũng trầm mặc đi theo.

Cứ như vậy, một nhóm sáu người rơi vào yên lặng, đi thẳng đến cửa ra vào của tòa nhà truyền thông Thiên Du.

- Mời các vị dừng bước!

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, đi thong thả.

Lâm Ngọc dừng lại, mỉm cười nói khách sáo một câu.

Ba người Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Lâm Ngọc đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng lưng bọn hắn biến mất, lúc này mới quay người lại nhìn Uông Tử Du,

- Đi nào, chúng ta cùng thương lượng một chút vấn đề của anh.

Dương Đại Thịnh không dám nói xen vào, ý thức được nên xin rời đi.

Ra khỏi truyền thông Thiên Du, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vội vàng hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao cảm giác bầu không khí rất kỳ lạ!

Bạch Tiểu Thăng đem nội dung buổi nói chuyện với Lâm Ngọc, nói qua một cách đơn giản cho hai người.

- Không ngờ rằng bọn họ vươn cánh tay tới đây!

Lâm Vi Vi lập tức ngạc nhiên.

- Không phải đối phương rất thông minh sao?

Lôi Nghênh ngược lại có chút khen ngợi.

Lấy tiến để tiến, đoạt đi trước một bước cờ của đối thủ!

Không thể không nói, đánh cho bọn hắn trở tay không kịp.

- Đúng là rất thông minh.

Bạch Tiểu Thăng đang suy tư một vài vấn đề, tùy ý gật gật đầu.

- Tuy nhiên, chúng ta nắm giữ số lượng chứng cứ vô cùng nhiều, không chỉ có Uông Tử Du, còn có những người khác, bọn họ đang làm lần đầu tiên, chúng ta đã làm được mười lăm, bây giờ chúng ta lập tức triển khai công kích với những người khác! Tôi không tin rằng bọn họ có thể đem toàn bộ tiên cơ đều vượt lên trước!

Lâm Vi Vi cười lạnh,

- Dù như thế, cũng tốt thôi, khiến cho đám người Trầm Bồi Sinh thành tráng sĩ chặt tay, cắt bỏ đến bảy tám phần! Em thấy ông ta sẽ thành con cua lớn không đủ chân!

Ở bên cạnh, Lôi Nghênh cũng gật đầu.

- Đó cũng có thể xem là một biện pháp.

Lôi Nghênh nói,

- Nhưng mà, bên này cũng chỉ có Uông Tử Du mới là cá lớn, còn lại đều xem như tôm tép nhỏ. Không nói đến Tiểu Thăng là một vị Đại sự vụ quan tự mình đối phó từng cái tôm tép nhỏ, có phải hạ thấp thân phận quá hay không. Đơn giản mà nói thì vài ba tên tôm tép nhỏ, thật sự là không thể để cho bọn họ có cảm giác được đau đớn.

- Vậy làm sao bây giờ ?

Lâm Vi Vi liếc hắn một cái, quay sang hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Làm sao bây giờ ư?

Bạch Tiểu Thăng im lặng từ đầu tới giờ, bỗng cười ha ha, nhìn hai người, cuối cùng nói với Lâm Vi Vi,

- Vi Vi, bây giờ em lập tức dùng mạng Internet của Tập đoàn đặt trước vé !

Đặt trước vé ?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên, Lôi Nghênh cũng khẽ giật mình.

Đi đến chỗ nào ?

Chắc sẽ không phải, là trở về chứ. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận