Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2167: Bạch Tiểu Thăng dự tiệc (1)

Ngay thứ hai sau khi nhận được lời mời của Dương gia, sáng sớm, Bạch Tiểu Thăng còn đang ăn sáng đã có người tìm tới cửa. Người tới nói là do tập đoàn Dương thị phái đến đón Bạch Tiểu Thăng, máy bay tư nhân đã chờ sẵn ở sân bay.

- Vậy hãy để cho bọn họ chờ đi, chúng ta ăn sáng xong lại nói tiếp.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình.

Người tới thông báo cảm thấy bội phục trước kiểu cách của Bạch Tiểu Thăng nên gật đầu lùi lại, đi báo người chờ.

Thấy không có người ngoài, Lâm Vi Vi không nhịn được dịch lại gần Bạch Tiểu Thăng và thì thầm nói:

- Anh Tiểu Thăng, anh nói xem ông cụ nhà họ Dương là bạn của ngài Ngụy nhà họ Ngụy, vậy... kế hoạch ban đầu của còn cần tiếp tục không?

Hôm qua, Bạch Tiểu Thăng đã nói cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh biết chuyện liên quan tới nhà họ Dương, còn nói anh đã nhận lời mời của nhà họ Dương.

Sáng nay đối phương phái người tới, còn điều cả máy bay tư nhân đến. Mà kế hoạch phản kích của bọn họ còn chưa hoàn toàn thể hiện ra, vẫn còn có thể kịp dừng lại.

Không đợi Bạch Tiểu Thăng lên tiếng, Lôi Nghênh đã đặt đũa xuống, thể hiện quan điểm của mình trước.

- Bây giờ dừng lại thì tôi phản đối.

Lôi Nghênh nhìn Lâm Vi Vi lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, nghiêm túc nói:

- Bây giờ mọi người đang hợp sức đồng tâm, bọn họ tin tưởng Tiểu Thăng, đồng thời bằng lòng hợp lực dưới sự chỉ huy của anh để hoàn thành lần phản kích báo thù này. Đây là một khởi đầu vô cùng tốt, có thể tạo ra cơ sở để về sau mọi người có thể hợp tác lâu dài. Nếu như chúng ta chỉ vì tình riêng của mình mà tạm thời thay đổi kế hoạch, không chỉ làm cho mọi người bị tổn thất, còn có thể làm cho danh tiếng uy vọng của Tiểu Thăng bị giảm sút! Đây là được một mất mười!

Lôi Nghênh nói đặc biệt có sức, hơn nữa cũng rất có lý.

- Tôi không nói là nhất định phải lùi bước, tôi chỉ đang hỏi thử thôi.

Lâm Vi Vi thấy thái độ của Lôi Nghênh sắc bén thì lập tức lầm bầm.

Lôi Nghênh nghiêm túc nói:

- Chúng ta làm trợ lý bên cạnh Tiểu Thăng thì nên biết cái gì có thể kiến nghị, cái gì tuyệt đối không thể nói ra, mũi ra đã rời cung thì không thể quay đầu lại được, chúng ta không thể ảnh hưởng tới thái độ của Tiểu Thăng, ảnh hưởng tới quyết định của anh ấy.

Lần này Lôi Nghênh "giáo huấn", làm cho Lâm Vi Vi phải xia tay cầu xin tha thứ:

- Thư ký Lôi, tôi biết sai rồi. Lần sau sẽ không dám nữa.

Lôi Nghênh thật ra cũng không phải thật sự muốn trách mắng Lâm Vi Vi, lập tức lộ ra nụ cười của một người đàn ông thẳng thắn cứng rắn như sắt thép:

- Có gì đâu, tôi chỉ có sao nói vậy thôi, Vi Vi cô cũng biết tôi rồi, tôi nói tương đối thẳng, cô đừng giận tôi mới tốt.

- Sẽ không đâu.

Lâm Vi Vi lòng dạ rộng rãi xua tay:

- Anh nói đúng, sao tôi phải tức giận chứ!

Trong lúc hai người có chút tranh chấp, Bạch Tiểu Thăng vẫn tập trung ăn bữa sáng của mình, dường như căn bản không nghe được những lời đối phương mới tranh luận vậy.

- Anh Tiểu Thăng?

Lâm Vi Vi thấy Bạch Tiểu Thăng không có phản ứng gì thì không kiên nhẫn, dò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng mới ngẩng đầu nhìn bọn họ:

- Hai người tranh luận xong rồi à?

Lâm Vi Vi lập tức gật đầu.

- Thật ra trong chuyện này, ông cụ nhà họ Dương mời tôi là rất cho tôi mặt mũi, tôi nên biết ơn.

Bạch Tiểu Thăng vừa mở miệng, tự nhiên rất có dấu hiệu tán thành lời Lâm Vi Vi vừa nói.

Lôi Nghênh lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Chỉ có điều tôi nhận lời mời, bỏ tất cả công việc bên này để qua ăn cơm với ông cụ đã cho nhà họ Dương đủ mặt mũi rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Kể từ đó, hai bên không ai thiếu nợ nhau. Ngoài việc đó ra, công là công tư là tư, ân oán trên phương diện làm ăn thì giải quyết trên phương diện làm ăn! Điều không có gì để phải suy nghĩ nữa!

Lôi Nghênh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm và nhoẻn miệng cười.

- Vi Vi, cô lấy cho tôi một cốc cà phê. Hai người có uống gì không?

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Vừa ăn sáng thì nên nghỉ một lát, dù sao cũng đã bảo người ta đợi, bọn họ đợi thêm một lát cũng không sao.

- Vâng!

Lâm Vi Vi lên tiếng trả lời và đi lấy đồ uống.

...

Trong phòng khách của một phòng nhỏ trong chỗ dừng chân của đoàn thương nghiệp có hai người tới đón tiếp Bạch Tiểu Thăng đang ngồi.

Một người là trợ lý của Dương Tiếu Vân, đó là một người da trắng trung tuổi bốn mươi tuổi, tên là Richard hiểu rõ về văn hóa Trung Quốc còn biết tiếng Trung Quốc.

Một người khác là người hoa kiều tên A Đông thường đi theo bên cạnh Dương Quân Lạc.

Từ lúc hai người nhận được mệnh lệnh thì ngay đêm khuya đã lên máy bay để bay tới đây, bởi vì còn phải làm một vài thủ tục xuất nhập cảnh nên đã tốn không ít thời gian.

Bọn họ cũng dẫn theo hai nhóm người, chuẩn bị đến bên này đón được người sẽ lập tức quay trở lại, trong thời gian nhanh nhất hoàn thành căn dặn của ngài Dương Quân Lạc. Bọn họ rất sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện gì đó như đường hàng không đột nhiên thay đổi, đóng lại, thời tiết đột nhiên xấu đi làm ảnh hưởng đến đường về, khiến cho ông cụ mất hứng.

Nhưng sau khi đến bên này liên lạc với người cần đón là Bạch Tiểu Thăng của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc kia, không ngờ đối phương lại bảo bọn họ ở chỗ này chờ, nói là đang ăn sáng!

Hai người này còn chưa ăn sáng, chỉ dùng hai miếng bánh mì lót bụng, nghe nói như thế thì cảm thấy khó chịu.

Bọn họ trái chờ phải chờ vẫn không thấy người cần đón xuất hiện, nước cũng đã uống mấy chén rồi.

Hai người có phần ngồi không yên.

- Ngài A Đông, ngài xem thế này cũng thật quá đáng đi. Người kia lại bảo chúng ta ở đây chờ bọn họ ăn sáng! Người kia ăn thế nào mà chậm như vậy, là bữa sáng kiểu Pháp sao?

Richard không nhịn được cầm lấy cái chén, cho A Đông thấy rõ thứ bên con và khẽ nói với giọng bực tức:

- Ngài xem đi, người đó chỉ có chúng ta có nước lọc, ngay cả cà phê cũng không có.

A Đông cũng nhíu mày, hừ lạnh nói:

- Thường ngày, tôi không phải là chưa từng đi đón khách quý, nhưng tôi chưa từng gặp phải người nào kiêu ngạo như thế. Tôi nghe nói các người và Bạch Tiểu Thăng này đã từng quen biết, đây là hạng người gì vậy?

Richard lập tức nghiêng người nói với A Đông:

- Ngài A Đông, tôi đã từng gặp mặt Bạch Tiểu Thăng kia, khi hắn đi tới xí nghiệp chúng tôi khảo sát, tôi vừa lúc ở ngài bên cạnh Dương. Người kia nhìn…

Richard dừng lại một lát và nhìn ra cửa, tới khi tin chắc không có ai muốn bước vào mới hạ thấp giọng nói:

- Chính là một thằng nhóc con chưa ráo máu đầu, bình thường không có gì lạ!

A Đông cũng hừ lạnh một tiếng, nói ra chút bí mật:

- Tôi nghe nói cậu ta dường như là thế hệ con cháu của bạn cũ ông cụ Dương chúng ta, bởi vậy ông cụ cho máy bay qua cũng là nể mặt bạn. Kết quả anh xem thử, người trẻ tuổi này quá kiêu ngạo, không ngờ lại giở trò ngôi sao lớn với chúng ta đấy.

- Hắn có gì đặc biệt hơn người đâu, còn không phải là dựa vào người trên che chở à...

Hai người này vừa trút ra bực tức, vừa biểu đạt sự xem thường đối với Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ đang nói thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Sau đó, cánh cửa bị đẩy ra.

A Đông và Richard lập tức im lặng.

Bạch Tiểu Thăng dẫn đầu, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi theo phía sau, ba người bước vào trong phòng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía A Đông và Richard, cười mỉm và nhã nhặn nói:

- Hai vị tới đón tôi đã phải đợi lâu rồi, bây giờ chúng ta có thể đi.

Trong lòng A Đông và Richard rất bực bội, đặc biệt là A Đông quanh năm đi theo bên cạnh Dương Quân Lạc nên gặp được rất nhiều nhân vật lớn trong hai giới thương mại và chính trị, tự cho mình là kẻ tài trí hơn người, bị người ở đây đối xử như vậy thì trong lòng rất không thoải mái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận