Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1209: An Tại Ý hành động

Ngày thứ hai, An Tại Ý đã sớm tới văn phòng, hôm nay hắn là người đầu tiên đến.

Hắn đang đợi người thứ hai tới.

Sau năm phút, cửa văn phòng mở ra, người thứ hai cuối cùng cũng tới.

Đó là một tên trung niên béo lùn chắc nịch giữ chức vụ sự vụ quan, trên mặt hắn luôn treo một nụ cười.

Thấy An Tại Ý đã ở trong phòng, hắn còn khẽ giật mình, sau đó vẫn như cũ cười tủm tỉm chào hỏi,

- An sự vụ quan, hôm nay tới sớm a.

- Chào buổi sáng! Lão Vương, ông cũng đến thật sớm !

An Tại Ý cười ha hả đáp lại.

Thấy Vương Tính sự vụ quan chuẩn bị pha trà, An Tại Ý vô cùng nhanh nhẹn đi qua đó, đưa ra một bình trà diệp vô cùng tinh xảo của mình, nhiệt tình nói,

- Pha trà hả? Chỗ này của tôi cũng đang có một bình vô cùng ngon, ông nếm thử xem! Ngày thường tôi không uống nó là không chịu được.

Sự vụ quan Vương Tính nhìn vào bình Trà Diệp, rồi lại quay ra nhìn An Tại Ý, cười tủm tỉm nhận lấy.

Bình trà bảo bối và trà bảo bối của An Tại Ý từ lâu đã không còn là bí mật, chính hắn còn nói là được lão bạn học tặng.

Vương Tính cũng không có khách khí, rót không ít trà vào chén của mình.

An Tại Ý nhìn mà đau lòng, nhưng vẫn chịu đựng bảo đối phương rót thêm.

Loại trà này là loại vô cùng cao cấp, trong bình tuy chỉ có mấy lạng trà, nhưng giá cũng đã đến 5 ngàn !

Là năm đó hắn được người ta tặng lễ, chứ không phải bạn bè gì đó tặng như nói với bên ngoài.

Hai năm này, Bộ Sự Vụ có thêm một tên Bạch Tiểu Thăng, lập tức đem cái đầm nước này quấy lên đục ngầu.

Liền ngay cả sự vụ quan cũng đều liên tiếp gặp phải điều tra, trượt chân rơi xuống nước, An Tại Ý hắn cũng không dám lại thu quà người ta tặng nữa.

Từ việc này mà nói, hắn vẫn rất hận Bạch Tiểu Thăng.

Hàng tồn dần dần hết, chỗ Trà Diệp này, thường ngày chính hắn cũng không nỡ uống, muốn uống cũng chỉ là từng chút một.

Hiện tại toàn bộ bỏ ra dùng hết quả thật đúng là đau lòng.

Vương Tính rót đầy một chén trà, hít hà hương khí, chậc chậc tán thưởng,

- Trà hảo hạng a! Trách không được an sự vụ quan bình thường cũng không dám bỏ ra thưởng thức, ha ha, tôi cũng không khách khí !

An Tại Ý đau lòng, nhưng vẫn cố tiêu sái cười lên một tiếng.

- Ai, Lão Vương, cuộc họp ngày hôm qua, những vấn đề trọng điểm xoay quanh điều gì thế ?

Nhân lúc Vương Tính đang không đề phòng, An Tại Ý tùy ý hỏi.

Mập mạp Vương Tính tay nâng chén trà, cười mỉm nhìn An Tại Ý một chút,

- Ngày hôm qua ông không tham dự hội nghị sao?

- Ngày hôm qua hợp ở phòng họp lớn chừng hơn hai giờ, mấy ngày nay tôi làm việc quá sức nên có chút mệt mỏi, cuối cùng không chịu được nên chợp mắt một lúc, cho nên những việc xảy ra sau đó tôi không biết được gì hết.

An Tại Ý thuận miệng nói.

Tuy là cũng có người biết hắn bị gọi đến hợp trong phòng họp nhỏ, nhưng người nào dám chắc nội dung trong hai phòng hợp không giống nhau.

An Tại Ý đánh cược là tên mập mạp này không biết.

- Há, hóa ra là như thế này a.

Vương Tính sự vụ quan tiếc nuối nói,

- Tôi trong lúc họp rất dễ dàng mệt mỏi, cứ ở tổng bộ là liền có tật xấu này, việc này ông cũng biết rồi đấy thôi ông để lát nữa hỏi người khác vậy.

Vương Tính sự vụ quan cười ha hả rồi quay người trở về vị trí của mình.

- Ấy !

An Tại Ý định gọi ông ta ở lại, nhưng lại nhớ tới tên mập mạp chết bầm này hình như cũng thường chợp mắt trong các cuộc họp, tựa hồ hắn cũng không có nói sai.

- Không đúng! Coi như là mệt rã rời ngủ gật, thì cũng chỉ là những cuộc họp bình thường. Ngày hôm qua là cuộc họp gì chứ? Vẫn còn có thể ngủ được?

An Tại Ý nghi hoặc,

- Lại nói, coi như là không có nghe toàn bộ, nhưng vẫn có thể nhớ được một hai điều mà.

Nhưng chỉ vừa mới nhớ tới cái lý do "Ngủ gật" để thoái thác xuất phát từ trong miệng của hắn, An Tại Ý hận không thể đập vào bắp đùi mình.

Là mình sơ sẩy trước !

An Tại Ý còn muốn nói thêm thì cửa văn phòng đã lại lần nữa mở ra, một người nữa đi vào trong.

Người kia trông thấy An Tại Ý ở trong phòng, cũng khẽ giật mình, ánh mắt chớp lên, cuối cùng là cười gật đầu.

An Tại Ý cũng cùng người mới tới cười gật đầu chào hỏi lại,

- Lão Trương, tới rất sớm a.

- Vẫn không có sớm hơn ông.

Sự vụ quan họ Trương cười ha hả, rồi đi thẳng đến chỗ ngồi.

Vị trí của hắn nằm ngay cạnh An Tại Ý.

Cho nên, An Tại Ý cũng từ bỏ đi tìm cái tên Vương Mập Mạp kia, để cho hắn chạy mất.

Sự vụ quan họ Trương là người thích sạch sẽ, ông ta đang cầm khăn tay cẩn thận lau mặt bàn.

- Dùng cái kia khăn tay không tiện, dùng của tôi này.

An Tại Ý nhiệt tình đưa khăn tay của mình qua.

- Không thích hợp đâu ?

Sự vụ quan họ Trương nhẹ nhàng từ chối.

- Khách khí cái gì, ông cứ dùng đi!

An Tại Ý quả quyết nói.

- Được rồi.

Sự vụ quan họ Trương khờ khạo cười một tiếng, sau đó trực tiếp ngồi xổm xuống lau lau máy tính.

Biểu lộ của An Tại Ý lập tức không được tự nhiên.

Lão Trương đúng là người thích sạch sẽ, những ngày này bề bộn, không có thời gian lau dọn nên giờ nơi đó đã bám vào một tầng bụi dày.

An Tại Ý thấy cái khăn tay trắng của mình giờ đã thành màu đen mà lòng đau sót.

- Lão Trương, ngày hôm qua, ông cảm thấy Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đề xuất ra mấy phương án kia, ông cảm thấy thế nào a. Chúng ta cứ như vậy tiếp nhận sao?

An Tại Ý nhỏ giọng hỏi thăm.

Động tác của sự vụ quan họ Trương đột nhiên dừng lại, nhưng cũng lập tức khôi phục lại như thường, đáp lại với giọng nói buồn bực,

- Đó là đương nhiên không được.

- Vậy ông cảm thấy chỗ nào không được ?

- Tất cả đều không được !

Sự vụ quan họ Trương ngẩng đầu cười một tiếng, đem khăn mặt đã đen kịt đưa cho An Tại Ý,

- Vật quy nguyên chủ !

An Tại Ý không nỡ nhìn cái khăn mặt đã thảm đến mức không thể thảm hơn nữa của mình, nheo mắt, không tình nguyện dùng hai ngón tay cầm lấy chiếc khăn.

- Vậy ông cảm thấy những điều nào không được ?

Sự vụ quan họ Trương thế mà tự dưng hỏi ngược lại.

An Tại Ý nào có thể đáp lại được.

- Tôi cũng cảm thấy, chỗ nào cũng không được !

- Vậy ông nói một chút !

- Tôi. . . Trước đi giặt khăn đã.

An Tại Ý trốn chạy.

Người vừa bước ra ngoài liền lập tức đóng cửa lại.

Bên trong phòng, Vương Tính sự vụ quan ngẩng đầu, cùng với sự vụ quan họ Trương xa xa liếc nhau, hai người cùng lạnh lùng chế giễu cười một tiếng.

An Tại Ý còn muốn nói lời khách sáo.

Phi, con chó này !

- Hôm qua đều đã thống nhất rồi, nhất định không nên nói toạc ra, cũng đừng để hắn lấy được tin tức, hắn muốn chơi, liền tiếp hắn chơi !

Vương Tính sự vụ quan nói.

Sự vụ quan họ Trương trực tiếp nở nụ cười, ra hiệu "OK".

. . .

An Tại Ý ở trong hành lang, trên đường đến toilet, lại đụng phải ba vị sự vụ quan, có người cùng văn phòng có người thì không.

An Tại Ý cũng biến đổi phương pháp hỏi thăm, hắn hoặc là không thu hoạch được gì, hoặc là lấy được câu trả lời lập lờ nước đôi.

An Tại Ý ở toilet giặt chiếc khăn mặt đen sì kia, suy nghĩ nửa ngày, sững sờ nhận ra mình vẫn chưa hỏi được điều gì hữu dụng.

Hắn nào có biết rõ Bạch Tiểu Thăng căn bản cũng không phải là họp, mà là làm một cuộc "Thông báo tuyển dụng"!

Loại sự tình này, nói ra thì ai cũng không tin !

Tin rằng nếu An Tại Ý biết được và báo cáo cho Lâm Ngọc thì Lâm Ngọc cũng sẽ không tin!

Nói cho cùng thì sự tình này cũng có chút quá mức hoang đường. . .

Hiện tại, bên phía bộ phận sự vụ quan, hoặc là được con người Bạch Tiểu Thăng thật đả động, hoặc là gửi hy vọng vào cơ hội có thể thay đổi công tác, đều kiên quyết giữ kín miệng mình.

Phi thường đồng lòng !

Tên An Tại Ý này đã được gán vào cái nhãn hiệu "Nội. Gian", lại còn không nhận ra, thì làm sao có thể hỏi thăm được điều gì hữu dụng.

An Tại Ý tâm phiền ý loạn giặt chiếc khăn trong tay.

Rửa lại tẩy, phát hiện đen vẫn là đen, làm thế nào cũng không giặt sạch được.

An Tại Ý từ bỏ, trực tiếp vứt chiếc khăn vào trong thùng rác.

Sau đó, rất nhanh đã đến buổi trưa, An Tại Ý vẫn như cũ nhanh nhẹn thông suốt, nhưng hễ tìm người nào người ấy cũng không chịu nói

Càng khiến cho hắn kỳ quái là, hôm nay những sự vụ đó quan đều có dáng vẻ vội vàng, đến ngay cả đi WC đều chạy đi trước.

Làm hại An Tại Ý chỉ đành đụng phải tiểu đồng bọn giống như mình, đồng dạng là "Nội Gian".

Sau khi trao đổi thông tin cho nhau, mấy người càng thêm mơ hồ, càng thêm hiếu kỳ sâu sắc

Trong phòng họp đến tột cùng là diễn ra điều gì.

Vì sao mình như lọt vào trong sương mù, bị một chiếc khăn thần bí che đậy lên mặt.

- Tôi cảm thấy là do chúng ta vẫn chưa tìm hiểu đủ! Mấy người ngẫm lại xem, đã có mấy câu trả lời đã tiếp cận với đáp án vô cùng gần, sự thật đã gần được hé lộ rồi, chúng ta cần cố gắng hơn nữa!

An Tại Ý động viên một phen.

Những người kia cũng nhao nhao gật đầu, rồi ai đi đường nấy.

Trên đường trở về, An Tại Ý liền gửi cho cho Lâm Ngọc tin tức đầu tiên, nội dung tự nhiên là ——

- Tình thế đang diễn ra rất tốt, công tác bên này đang rơi vào trạng thái hỗn loạn, tiến độ điều tra tạm thời bị trì trệ !

Nhắn xong, An Tại Ý đã đến trước cửa văn phòng của mình, đẩy cửa ra.

Sau đó, hắn liền sửng sốt.

Một màn “Sự vụ quan lơ là công tác, tụ tập giao lưu, sợ hãi phẫn nộ” lại không thấy xuất hiện.

Trường hợp này chưa từng xảy ra trước đó a.

Trong văn phòng dường như cũng ồn ào, nhưng nhìn kỹ thì bọn hắn vẫn đang làm việc.

Nhiệt hỏa như thế này là từ đâu mà có!

Chuyện này là như thế nào ?!

An Tại Ý choáng váng.

- An sự vụ quan, ông ở đây à.

Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ dễ nghe.

An Tại Ý quay người lại, phát hiện Lâm Vi Vi đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

- Lâm trợ lý, cô tìm tôi sao ? Có chuyện gì vậy?

- Có chút chuyện quan trọng muốn giao cho ông đi xử lý!

Bạn cần đăng nhập để bình luận