Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 425: Có trò hay để xem!



Doãn Đông Phong.

Bạch Tiểu Thăng tinh tế hồi tưởng lại Cao Đại Chí, Thạch Vũ còn có những người khác bọn họ cũng có nói qua người này, hoặc là ám chỉ hoặc là trực tiếp.

Người này, được nhận xét cực kém!

Với lại, nhìn nội dung báo cáo, Bạch Tiểu Thăng ấn tượng khắc sâu nhất chính là hắn!

Có thể nói, Bạch Tiểu Thăng đã quyết tâm, người tiếp theo mà hắn muốn gián chức tổng thanh tra chính là Doãn Đông Phong này.

Không nghĩ tới, hắn vậy mà lại là bạn trai của Mạnh Băng - chị họ Lâm Vi Vi!

Bạch Tiểu Thăng có chút cảm khái không ngờ lại xảy ra chuyện khiến hắn do dự như vậy. Bây giờ ra tay với Doãn Đông Phong, nếu sau này Mạnh Băng bọn họ biết được không biết có đi làm khó dễ Lâm Vi Vi không. . .

Bất quá, sau đó hắn không nghĩ nhiều nữa.

Doãn Đông Phong dạng con sâu làm rầu nồi canh như thế này, giữ lại có làm được cái gì, tin tưởng Vi Vi cũng có thể hiểu được.

. . .

- Người tổng thanh tra họ Doãn này không phải là Doãn Đông Phong sao?

Sau khi im lặng một lúc Lâm Vi Vi kinh ngạc thốt lên.

Thân là trợ lý số một của Bạch Tiểu Thăng, nàng tự nhiên cũng có nhìn qua báo cáo, mặc dù đang nghỉ phép nàng chỉ nhìn qua các phòng ban một chút nhưng bên trong bộ phận này danh tiếng của Doãn Đông Phong thật sự kém tới cực điểm!

Với lại, thời điểm tổ chức hội nghị xử lý tiếp đãi, nàng có nghe các công nhân viên nghị luận qua người này.

Thân là tổng thanh tra lại hoa tâm vô cùng, chơi chán thì đổi, đối với công nhân viên phi thường hà khắc, đối với đồng liêu thì đùa nghịch. . .

Dạng này người nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì Bạch Tiểu Thăng sẽ xuống tay với người này tiếp theo!

Lâm Vi Vi nhịn không được thầm than.

- Em sao có thể gọi thẳng tục danh của lãnh đạo như thế!

Khi Mạnh Băng nghe Lâm Vi Vi thốt ra cái tên kia, rất không cao hứng trách mắng.

- Em họ, em như thế là không hiểu chuyện, chị cũng không có cách nào giúp em! Về sau phải gọi là anh Doãn biết không!

- Đúng vậy a, anh Doãn là quý nhân có thể giúp cho cô lên như diều gặp gió, cô sao có thể không biết lớn nhỏ như thế, không có tôn trọng người giúp đỡ mình chút nào!

Vu Tiêu Tiêu ở bên cạnh cũng chen vào một câu.

Sau đó, nàng giữ chặt tay Mạnh Băng, có chút hưng phấn nói.

- Chớ để ý đến nàng ta! Ai, Băng Băng, bạn trai chị đang quản lý phòng ban nào thế. Nhà bạn trai của em có một xưởng in ấn, chị nhìn xem có thể hay không nói một tiếng để cho bọn họ hợp tác một phen.

- Cái này không có vấn đề!

Mạnh Băng làm một mặt thần sắc "Cái này đơn giản".

Nhìn như nàng có thể làm chủ mọi chuyện.

- Vậy thì tốt quá chúng ta qua bên kia trò chuyện đi! Nhìn xem bạn trai của em đang ở bên kia!

Vu Tiêu Tiêu hưng phấn lôi kéo Mạnh Băng rời đi.

Mạnh Băng lườm Lâm Vi Vi một chút cũng không thèm chào hỏi, cùng người bên cạnh nghênh ngang rời đi.

Thần sắc của Lâm Vi Vi vẫn bình tĩnh.

Nếu như Mạnh Băng khách khí một chút, có lẽ nàng sẽ tìm cơ hội nói cho nàng ta biết sự tình của Doãn Đông Phong.

Bất quá, nhìn bộ dáng này của Mạnh Băng, sợ là nàng nói người ta cũng không tin, có khi còn cho là nàng đặt điều nói xấu bạn trai của cô ta vì ganh tị.

- Vi Vi, con đừng để ở trong lòng, Băng Băng nó, không có ác ý đâu.

Lâm Lộ ở bên cạnh cũng thở dài, đi tới, lôi kéo cánh tay của Lâm Vi Vi khuyên một câu.

Quả nhiên là mẹ ruột, Bạch Tiểu Thăng âm thầm cảm khái.

Chính con của mình làm sai mà lại nói như vậy, cái này mà còn gọi là không có ác ý, vậy cái gì mới gọi là có ác ý? Vu oan hãm hại, giết người phóng hỏa sao?

Bạch Tiểu Thăng bây giờ nhìn Lâm Lộ, cũng không còn có hảo cảm giống như vừa rồi. . .

- Đây là bạn trai của con sao, tiểu tử này nhìn cũng không tệ a!

Lâm Lộ mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng xem như chào hỏi.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt cười một tiếng, cùng với nàng chào hỏi.

- Cô Lâm tốt a.

- Tốt, tốt! Đến đây ngồi đi!

Lâm Lộ đi ra nhường chỗ cho hai người.

Lâm Vi Vi có chút do dự, trộm nhìn lén Bạch Tiểu Thăng một chút, rốt cục vẫn là nhịn không được, kéo Lâm Lộ qua một bên, hạ giọng nói.

- Cô người nói với chị họ của con cẩn thận một chút, cái tên họ Doãn kia. . . Không phải là người tốt lành gì!

Coi như không vì Mạnh Băng, vì cô của mình, Lâm Vi Vi vẫn nói đến cái đề tài này.

Nha đầu ngốc! Bạch Tiểu Thăng nghe vậy âm thầm lắc đầu.

Em hiện tại nói những lời này, hoàn toàn là tự chuốc nhục nhã a. . .

Quả nhiên, nét mặt của Lâm Lộ hơi trầm xuống, ánh mắt nàng phức tạp nhìn Lâm Vi Vi.

- Vi Vi nha, chị của con tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm lại rất lương thiện, nó còn nói sẽ nói với bạn trai của nó chính là đứa nhỏ họ Doãn đó giúp con thăng chức, tăng lương. Nhưng con sao có thể tâm địa đen tối như thế nói xấu tiểu Doãn!

- Không phải, con. . .

- Được rồi!

Lâm Lộ dứt khoát chen ngang không cho Lâm Vi Vi nói nữa.

- Trước mắt con có thể tới đây, cô vẫn rất cao hứng. Có mấy lời đừng nói nữa, tiểu Doãn người kia, cô đã gặp qua! Tuổi tác có hơi lớn một chút, bất quá bảo dưỡng rất tốt, với lại sự nghiệp có thành tựu, gia cảnh phi thường tốt, đối với Băng Băng cũng ôn nhu là một nam nhân tốt khó kiếm a.

Lâm Lộ vậy mà lại nói như thế, Lâm Vi Vi há to miệng, cuối cùng cũng không thể mở miệng nói tiếp.

Coi như nàng nói tiếp cũng vô bổ a.

- Thôi được rồi cô còn có chuyện khác phải bận rộn, chú của con đang ở trên lầu còn lên thăm ông ấy một chút đi.

Lâm Lộ lắc đầu, quay người rời đi.

Lâm Vi Vi bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng lưng cô của mình, sắc mặt phi thường phức tạp.

Bạch Tiểu Thăng đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ.

- Đừng có suy nghĩ nhiều, có một số việc là như vậy, em có hảo ý nhưng ở trong mắt người ngoài, chưa hẳn là tốt.

Lâm Vi Vi cười khổ nhìn Bạch Tiểu Thăng sau đó gật gật đầu.

- Chúng ta đi gặp chú của em thôi, anh thấy em cũng có chuẩn bị chút lễ vật phải không.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục lên tiếng.

Kỳ thật, hắn cũng có chuẩn bị một phần, chỉ bất quá hơi ít, đang ở trong túi.

- Được, đi thôi.

Lâm Vi Vi gật gật đầu, mang theo Bạch Tiểu Thăng đi lên lầu.

. . .

Vu Tiêu Tiêu đang lôi kéo bạn trai của mình đi khắp nơi, cùng Mạnh Băng nói chuyện rất sôi nổi.

Có thể cùng truyền thông Trung Kinh loại công ty lớn như thế này hợp tác, thật giống như là cái bánh từ trên trời rớt xuống. Không cần biết hợp đồng hợp tác có giá trị bao nhiêu, chỉ cần đi nói với mọi người là "Truyền thông Trung Kinh, cũng tại chỗ chúng tôi in ấn", thì đã rất hãnh diện rồi.

Chỉ chuyện này thôi cũng làm cho bạn trai của Vu Tiêu Tiêu mừng rỡ quá đỗi, tha thiết không thôi.

Vu Tiêu Tiêu là người thúc đẩy cái sự tình này cũng đang dương dương đắc ý.

Mạnh Băng thấy bọn họ vui vẻ như vậy, chính mình cũng thấy phi thường có mặt mũi.

Bỗng nhiên, ánh mắt nàng nhìn về phía xa.

Vu Tiêu Tiêu cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy Lâm Vi Vi mang theo Bạch Tiểu Thăng đi lên lầu, trong tay Bạch Tiểu Thăng còn cầm một cái túi.

- Bọn họ là đi tặng quà cho cha của chị sao.

Vu Tiêu Tiêu nói.

Mạnh Băng gật gật đầu, lập tức chuẩn bị tiếp tục lắng nghe.

Không ngờ, ánh mắt Vu Tiêu Tiêu bỗng nhiên sáng lên, tựa hồ như nghĩ tới chuyện gì đó.

- Băng Băng, chị không đi qua nhìn một chút sao!

Vu Tiêu Tiêu dò hỏi.

- Bọn họ tặng đồ, có gì đáng xem.

Mạnh Băng lơ đễnh nói.

- Còn có thể đưa ra vật gì tốt.

Thẳng đến bây giờ, nàng vẫn như cũ đối với Lâm Vi Vi phi thường khinh thị, nghĩ là một tiểu nhân viên đưa đồ vật thì có thể là đồ quý giá sao.

- Cái này có thể chị đã nhấm rồi, là hàng hiệu a là loại mẫu mới lưu hành có giá trên năm ngàn đó.

Vu Tiêu Tiêu thần thần bí bí nói.

Mạnh Băng khẽ giật mình, lập tức hừ lạnh một tiếng nói.

- Coi như nàng còn có chút lương tâm.

- Bất quá em nói với chị a, cái kia là mua trong cửa hàng hàng giả, em tận mắt thấy nàng mua!

Vu Tiêu Tiêu làm như thật nói.

- Giả!

Lông mày Mạnh Băng vặn lên.

- Chị nghĩ xem cha của chị đang làm quản lý ở một công ty lớn, nếu như mặt món đồ giả đó đi làm bị người khác nhận ra thì còn gì là mặt mũi...

Lời của Vu Tiêu Tiêu còn chưa dứt, liền thấy Mạnh Băng tức khí rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận