Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1606: Còn cần phải làm vậy không? (1)

Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc được người đàn ông mặc bộ comple dẫn đường đi vào ngôi biệt thự kia. Bên ngoài biệt thự này nhìn khí thế, bên trong cũng không tầm thường, cho dù là người không hiểu được các vật trang trí, văn vật bên trong, cũng có thể cảm giác được vẻ đẹp và quý phái trong đó.

Bạch Tiểu Thăng đảo mắt nhìn qua, thấy đồ sứ được đặt ở trong góc, trên tường treo tranh chữ thủy mặc thì đã biết được món đồ đó có giá trị xa xỉ.

Hắn âm thầm bảo Hồng Liên kiểm tra một hồi, quả nhiên, gần như mỗi thứ đều có thể bán với giá cao trong buổi đấu giá!

Đồ có giá trị xa xỉ như vậy vốn nên giấu trong những nơi riêng tư bí mật như thư phòng mới đúng, đằng này chúng lại được tùy ý đặt ở chỗ dễ làm cho người khác chú ý như thế.

Có thể thấy được phần nào khí phách của nhà họ Đổng.

- Hai vị, mời đi theo tôi.

Người đàn ông mặc bộ comple đi phía trước dẫn đường, Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc theo ở phía sau.

Biệt thự này có thang máy, đi thang máy lên tầng, đoàn người đi dọc theo hàng lang rất lâu. Chỉ là nơi ở thôi mà đúng là rất lớn.

Một đường đi qua, anh thấy những người làm đi lui đi tới, cảnh tượng rất bận rộn.

Những người này nhìn thấy người đàn ông mặc bộ comple đều cung kính chào hắn là "Quản sự Trần" .

Quản sự Trần này còn kéo một cô giúp việc đang đi nhanh qua, hỏi:

- Tình hình ông cụ bên kia thế nào? Cô chủ và cậu chủ ở đây sao?

Chỉ là quản sự Trần cũng cảm giác được bầu không khí có chút khẩn trương, muốn hỏi trước một câu.

Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc tất nhiên không ngăn cản điều này, cũng phối hợp đứng lại, nghe cô giúp việc đáp lời.

Cô giúp việc kia thành thật trả lời:

- Bây giờ ông cụ đang hôn mê, bà chủ rất sốt ruột, đã có năm bác sĩ khám và chữa bệnh, tính cả người ngài dẫn đến là đợt thứ sáu rồi. Nửa giờ trước, cô chủ và cậu chủ đã tới một lần, lúc ấy tình hình của ông cụ còn tạm được, nên bọn họ rời đi. Bây giờ bà chủ lại sai người thông báo với bọn họ, chắc sẽ tới nhanh thôi.

Quản sự Trần gật đầu và phất tay một cái, cho cô giúp việc đi làm việc của mình.

Sau đó, hắn dẫn theo Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc bước nhanh hơn.

Đoạn hành lang phía trước có lối rẽ, đoàn người lại nhìn thấy có rất nhiều người đứng trong hành lang rộng, có người của nhà họ Đổng, cũng có người ngoài.

Thấy quản sự Trần tới, có người tới đón và nói rất khách sáo:

- Quản sự Trần, bà chủ nói, bây giờ ông chủ cần yên tĩnh, cho nên ngoại trừ ngài và bác sĩ ngài mời tới, những người khác tạm thời phải chờ ở đây.

Quản sự Trần nghe vậy thì gật đầu, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc:

- Hai người này đều là bác sĩ, bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ qua.

Người kia gật đầu, nhưng thấy Mặc Tử Nhạc trẻ tuổi, Bạch Tiểu Thăng càng trẻ tuổi hơn, trong mắt anh ta không khỏi kinh ngạc.

Bác sĩ đến đây không phải là hơn năm mươi tuổi thì là ông già sáu mươi bảy mươi tuổi, hai người còn trẻ như vậy liệu có thật sự được không?

Đặc biệt là người trẻ tuổi nhất kia rõ ràng chính là tuổi của học sinh, đồ đệ. Ánh mắt của người kia rõ ràng không hề tin tưởng và nghe theo.

Nhưng người do quản sự Trần dẫn đến, anh ta cũng không tiện nói thêm gì, nhường đường dùng tay ra hiệu "mời".

Quản sự Trần dẫn theo Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc vội vàng chạy đến phòng bệnh.

Thật ra, khi đi lướt qua vai, Bạch Tiểu Thăng nhìn ra ánh mắt khác thường của người kia, nhưng hắn cũng không nói gì.

Sự thật thắng hùng biện, có bản lĩnh hay không, đến lúc đó tất nhiên sẽ biết.

Một đường đi qua, Bạch Tiểu Thăng ngửi được mùi khử trùng thường có trong hành lang của bệnh viện, nhưng mùi rất nhạt, như có như không. Dọc theo đường, qua cửa các gian phòng hắn còn thấy có hai người mặc trang phục bác sĩ và y tá đang đứng, xuyên qua cửa kính thủy tinh có thể thấy được rất nhiều dụng cụ bên trong.

Sợ rằng, tầng này của nhà họ Đổng căn bản là một bệnh viện cỡ nhỏ! Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.

Kẻ có tiền bình thường sẽ mời mấy bác sĩ riêng đến nhà phục vụ cũng đủ rồi, nhà họ Đổng đây là nuôi một đám bác sĩ, y tá và dụng cụ, thật quá giỏi, cũng đủ thấy tình trạng sức khỏe ông cụ nhà bọn họ kém tới mức nào.

Bạch Tiểu Thăng thấy trên mỗi cửa phòng đều có gắn biển, trên viết phòng chăm sóc sức khoẻ, phía sau có đánh các loại số "1, 2, 3".

Sau khi hơi ngẩn người ra, hắn mới hiểu rõ, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Kẻ có tiền đối hết sức chú ý đến phong thuỷ, trên phương diện phong thuỷ, nơi ở quá gần bệnh viện sẽ không tốt, càng khỏi phải nói ở nhà làm ra một "bệnh viện nhỏ như vậy".

Nhà họ Đổng làm vậy không phải cho người ngoài nhìn, chỉ là người trong nhà định nghĩa đó là phòng chăm sóc sức khoẻ cho gia đình, để tránh làm cho ông cụ nhìn thấy lại phiền lòng.

Những dụng cụ y tế ít nhất cũng cả triệu kia cũng được gọi thành "dụng cụ bảo vệ sức khoẻ".

Mặc Tử Nhạc nhìn sang cũng sửng sốt, nhưng hắn rất thỏa mãn khi nhìn thấy cũng dụng cụ này.

Thân là bác sĩ, hắn sợ gặp nhất là thiết bị không đủ dẫn đến tình trạng chậm cứu chữa bệnh.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc được quản sự Trần dẫn đường, đi tới trước một căn phòng. Ngoài cửa có hai người đàn ông vạm vỡ mặc comple đi giày da đang canh giữ, thấy quản sự Trần tới, bọn họ gật đầu một cái, đưa tay đẩy giúp cửa phòng ra.

Quản sự Trần mời hai người Bạch Tiểu Thăng đi vào.

Sau khi đi vào, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện đây là một buồng trong, vào cửa là phòng khách, trang hoàng cũng không có vẻ gì giống phòng bệnh cả, có lẽ là sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của ông cụ.

Trong phòng khách có một đám người đang đứng.

Bạch Tiểu Thăng đảo ánh mắt nhìn qua, tính toán rõ ràng có tám người.

Ngoại trừ bốn người ăn mặt giống như quản sự Trần đứng ở bên cạnh, mặt khác còn có bốn người, ba nam một nữ đang trao đổi ý kiến với nhau.

Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, có người là lễ phục, có người là trang phục của bác sĩ, nhưng đều là bác sĩ mời tới, người nhỏ nhất trong bốn người cũng gần năm mươi tuổi.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đi vào khiến những người này quan tâm, khi thấy người tới trẻ tuổi, thậm chí còn có một "thằng nhóc", những người này lập tức có chút xem thường, thậm chí có hai người thu hồi ánh mắt, tiếp tục trò chuyện tiếp.

- Quản sự Trần.

Một người đàn ông mặc áo comple giống quản sự Trần đi vòng qua tới chào hỏi hắn, thuận tiện quan sát hai người Bạch Tiểu Thăng.

- Quản sự Vương.

Quản sự Trần cũng khách sáo đáp lại.

- Hai người này, chính là … bác sĩ anh mời tới sao?

Thái độ của người quản sự Vương kia nhìn vẻ ngoài vẫn tính là khách sáo, nhưng ánh mắt có chút ngả ngớn.

Quản sự Trần gật đầu và muốn giới thiệu, quản sự Vương lại mỉm cười nói:

- Nhưng sợ là hai người này không có cơ hội lớn để thể hiện bản lĩnh đâu. Anh thấy không, người bên kia chính là Tư Mã Quốc Doanh - bác sĩ chủ nhiệm trong bệnh viện trung tâm Thiên Hỗ! Còn nữa, tôi mời tới thánh thủ trung y Cát Thiên Thanh, bọn họ đã đi vào trong. Bà chủ còn tự mình đi cùng! Có hai chuyên gia một tây một trung y ở đây, tôi tin tưởng không có căn bệnh nào là không giải quyết được!

Trong khi nói chuyện, quản sự Vương này vẫn có vài phần đắc ý.

Khi anh ta nhắc tới tên của hai người kia, mắt quản sự Trần cũng không nhịn được mở to, hình như rất giật mình.

- Tư Mã Quốc Doanh, chuyên gia y học của bệnh viện trung tâm Thiên Hỗ!

Mặc Tử Nhạc nhìn về phía một người đàn ông trung tuổi đang trao đổi, lẩm bẩm nói:

- Không trách được tôi thấy ông ta quen mắt, hắn là một nhân vật rất lợi hại!

Tuy nói bên kia nhìn như đang trao đổi về bệnh tình, nhưng Tư Mã Quốc Doanh càng giống như đang dạy người khác, người kia còn rất nể tình nghiêm túc lắng nghe.

- Tôi cũng đã nghe nói qua về ngài Cát Thiên Thanh, đó là một người rất nổi danh trong giới trung y.

Mặc Tử Nhạc và Bạch Tiểu Thăng nói.

Thật ra không cần Mặc Tử Nhạc nói, Bạch Tiểu Thăng nghe được tên của hai người này, Hồng Liên ở trong đầu anh đã đưa ra tin tức thu được về bọn họ.

- Hóa ra là hai người này, tôi cũng nghe qua về danh hiệu bậc thầy của bọn họ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Chỉ đành phải làm cho hai vị đi một chuyến uổng công. Nhưng bà chủ nói, chỉ cần bác sĩ đi qua giúp đỡ, mỗi người đều có tiền đi lại là trăm nghìn đô la, cũng không phải ít, tạm thời xem như mời uống trà.

Quản sự Vương cười ha hả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận