Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1719: Chuyện bất bình “rắc rối phức tạp” (2)

- Ngươi, ngươi hỏi đi!



Người đàn ông mặt đen ngượng ngùng trả lời.

Không phải Hoa Hạ có một câu nói rất hay hay sao, “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”. . .

- Tại sao các ngươi muốn đuổi đánh cô bé này?



Bạch Tiểu Thăng hỏi,



- Giựt tiền không đến mức như thế chứ, cướp sắc, cũng không có giống như các ngươi vậy?

Điều làm Bạch Tiểu Thăng tò mò nhất chính là, nhìn đám người kia như quyền đấm cước đá có vẻ vô cùng hung ác nhưng vẫn còn rất chú ý đúng mực, tận lực không đánh vào đầu và ngực.

- Bọn họ là muốn cướp đồ của ta, ta không cho thì bọn họ đuổi theo ta đánh đập.



Lúc này cô bé con lai kia giành nói trước.

Thật đúng là cướp đồ sao?

Bạch Tiểu Thăng hơi bất ngờ.

- Daisy, cái con mụ nhà ngươi, đúng là ngay từ đầu chúng ta nói chuyện với ngươi thật tốt. Nếu không phải là ngươi đạp một cước vào chỗ đó của lão đại chúng ta thì chúng ta sẽ đối xử với ngươi như thế sao, cái thứ nữ nhân ngoan độc nhà ngươi!



Người đàn ông mặt đen hán tử chưa mở miệng thì một gã đàn em ở phía sau hắn đã phẫn nộ quát lên.

Những lời này, khiến cho Bạch Tiểu Thăng sửng sốt, ngay cả Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều cảm thấy kinh ngạc.

Một gã đàn em của đối phương cũng có thể gọi tên của cô bé này?

Hóa ra bọn họ quen biết với nhau à? !

- Tôi đã nói rồi, thứ này không phải của tôi! Là chủ nhân tôi bảo tôi đưa đến cho bạn của ngài ấy, nếu như các ngươi lấy đi rồi vậy thì sao ta có thể bàn giao với chủ nhân ta đây!



Cô bé tên là Daisy cả giận nói ra.

- Ai thèm quản ngươi bàn giao thế nào, ta cũng phải bàn giao với Lão Đại của ta, anh trai của ngươi đã chạy rồi, hắn thiếu tiền thì ngươi tới trả không phải là việc rất hợp lý sao, ngươi lại cứ hết kéo rồi kéo. Được thôi, vậy thì dùng đồ vật đến gán nợ cũng rất công đạo, ngươi không cho còn dám đá ta, không đánh ngươi thì đánh ai đây! Nói thật, chúng ta đã rất khách khí rồi! Cũng không có đánh mặt ngươi!



Người đàn ông mặt đen kia cũng tức giận nói ra.

- Ta không có tiền, lấy cái gì cho các ngươi chứ, đồ của chủ nhân không còn thì ta lấy cái gì đền đây? Ta thật hối hận lúc đó không có dùng lực đá xuống!



Daisy kêu lên.

Hai bên ngươi một câu ta một câu, ba người Bạch Tiểu Thăng hai mặt nhìn nhau, có điều đại khái cũng coi như là đã nghe rõ tất cả mọi việc rồi. . .

Vốn còn cho rằng đây chỉ là chuyện đơn giản, không nghĩ tới sự việc lại "rắc rối phức tạp" như thế. . .

Bạch Tiểu Thăng tằng hắng một cái.

Lúc đầu, người đàn ông mặt đen và Daisy không nghe được tiếng tằng hắng nọ, cũng không có ý dừng lại.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng nhất thời hơi trầm xuống. Sau đó người đàn ông mặt đen kia mới thấy được, lập tức ngậm miệng.

Ánh mắt của người trẻ tuổi này sao lại đáng sợ như vậy, chỉ tùy ý lườm ta một cái thôi vậy mà ta lại có loại cảm giác như bị sư tử hay lão hổ để mắt tới vậy! Ngay cả cái người to con kia cũng không có đáng sợ đến như vậy!

Trong lòng người đàn ông mặt đen hán tử hồi hộp đến mức trống ngực đập thình thịch, không hề dám thất lễ với Bạch Tiểu Thăng chút nào.

- Chuyện này chỉ là một chút tranh cãi tài vụ giữa các ngươi mà lên. . . Nhưng dẫu thế nào đi nữa, cũng không thể đánh người được!

Bạch Tiểu Thăng dùng giọng điệu cảnh sát thúc thúc trong nước, trực tiếp xác định tính chất vấn đề cho chuyện này.

Người đàn ông mặt đen nhất thời liên tục gật đầu, hắn thực sự là hết sức phối hợp.

- Rốt cuộc là em muốn đưa thứ gì đi, còn các ngươi nữa, lại muốn cướp thứ gì thế?



Lâm Vi Vi không ngăn được có vài phần hiếu kỳ.

Daisy muốn nói lại thôi.

Nàng cảm thấy không nói hình như có vẻ không tín nhiệm những người đã cứu mình này, nói ra thì lại có chút không thích hợp.

Người đàn ông mặt đen lại đảo đảo tròng mắt, ngay tức thì cất giọng nói ra,



- Là đồ trang sức kim cương rất mắc tiền, rất có giá trị!

Trực tiếp nói thẳng ra vật đáng tiền với đám người Bạch Tiểu Thăng vừa không biết nội tình lại còn là người nước ngoài vô cùng cường hãn này, nhất định là một hành động cực kỳ không thích hợp.

Nhưng người đàn ông mặt đen lại không hề kiêng kỵ.

Bạch Tiểu Thăng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, dường như trong mắt người đàn ông mặt đen kia có một vẻ chờ mong nồng đậm, dường như chờ mong Bạch Tiểu Thăng bọn họ nhất thời thấy hàng là sáng mắt, động tâm đối với vật kia.

Cái này cũng thật là kỳ quái!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng không khỏi hiếu kỳ.

Lẽ ra đối với những kẻ đòi nợ này, đồ vật càng an toàn, đối với bọn họ càng có lợi mới đúng, bởi vì có thể tùy thời tìm cách lấy trở về, nếu để cho người khác kết thúc, thì cái gì cũng sẽ triệt để không còn.

Chẳng lẽ cái người đàn ông mặt đen này mắt thấy mình là lấy không được, lại bị Daisy đá chỗ hiểm, ghi hận trong lòng, vì vậy ở bên cạnh kích động sao?

Xem như là báo thù cho hả giận?

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái thật sâu.

Không giống! Bạch Tiểu Thăng hủy bỏ phán đoán này, tuy là lý do không đầy đủ, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy sự tình cũng không đơn giản như vậy.

- Sao các ngươi biết đây là vật gì?



Nghe người đàn ông mặt đen nói, Daisy nhất thời kinh hãi kêu lên, sau đó dường như đã hiểu ra,



- Nhất định là do hai anh em Auger khốn kiếp kia nói ra phải không? Vốn dĩ bọn họ nên hộ tống ta, nhưng bởi vì uống rượu bị cảnh sát tra xét! Hại một đoạn đường sau cùng này ta chỉ có thể cuốc bộ mà thôi! Đáng chết, nhất định là các ngươi tìm người theo chân bọn họ uống rượu, dụ hai cái tên khốn kiếp kia nói ra có đúng hay không?

Người đàn ông mặt đen không thừa nhận, cũng không phản bác, chỉ ha hả cười một tiếng.

Mắt thấy đã nói hết mọi thứ ra rồi mà ba người Bạch Tiểu Thăng vẫn tỏ vẻ thờ ơ, bộ dạng căn bản không có ý kiến gì, Daisy mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông mặt đen đã có mấy phần phiền muộn.

Đều nói người Hoa giàu đến chảy mỡ, xuất ngoại càn quét hàng hóa, mua hoàng kim châu báu giống như mua rau cải trắng vậy, xem ra là thực sự. . .

Bọn họ thật có tiền. . .

Người đàn ông mặt đen bỗng nhiên có chút hâm mộ.

Bây giờ, Daisy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục phát hỏa,



- Sau khi trở về, ta nhất định sẽ báo cáo chuyện này lại cho chủ nhân! Mời hắn trừng phạt nghiêm khắc an hem Auger!

Sau đó, Daisy lại trừng mắt nhìn đám người đàn ông mặt đen,



- Ta đã nói rồi, mặc kệ là vật gì, đây là chủ nhân bảo ta mang đến cho bạn của ngài ấy, các ngươi cũng biết chủ nhân nhà ta là ai! Các ngươi muốn cướp cái này thì nhất định các ngươi sẽ gặp phiền phức lớn!

Đối mặt với sự uy hiếp của Daisy, người đàn ông mặt đen kia lại cười lạnh.

- Nếu đồ vật thực sự vào trong tay chúng ta, đến lúc đó, ai có thể làm chứng cho cô, là chúng ta đoạt, mà không phải cô tự mình đưa cho chúng ta! Anh trai cô nợ chúng ta nhiều tiền như vậy, cô trả không nổi, đương nhiên phải nảy sinh ý đồ xấu.



Người đàn ông mặt đen lười biếng lên tiếng.

- Ngươi!



Daisy bị bị những lời đổi trắng thay đen của đối phương làm cho tức giận quá trời.

Có điều, nếu như thật sự thành kết quả như vậy thì dường như mình thực sự là trăm miệng khó cãi!

Dù sao, không có bất kỳ ai làm chứng cho mình cả.

- Hơn nữa, đến lúc đó anh em chúng ta ẩn nấp một đoạn thời gian, tình thế vừa qua, thì còn có quan hệ gì với chúng ta nữa đâu chứ?



Người đàn ông mặt đen hán tử cười nhạt nói tiếp,



- Cuối cùng đồ vật cũng là do cô làm mất, vậy chính cô đền thôi, ngược lại ta nghe nói chủ nhân của cô giàu nứt đố đổ vách, làm người rất dễ nói chuyện, dường như còn đối xử không tệ với cô nữa. . .

- Ngươi câm miệng!



Daisy tức giận quát lên.

Lúc này người của hai phe còn đối chọi gay gắt hơn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng thật là không còn gì để nói.

Nếu như đây là sự kiện mang tính hung ác như bình thường thì dễ làm rồi, chỉ cần đuổi người xấu đi rồi đưa tiểu cô nương lên Taxi là bọn họ đã hoàn thành "nhiệm vụ". Bỗng dưng làm chuyện tốt, cũng thư thái trong dạ. Có thể cảm giác thế nào, chuyện này như là cái vũng bùn, như là cái hố, lại như một bút khó đi. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận