Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1090: Xin giúp đỡ cũng không nổi



Tỉnh Thượng Vân, khu thành cổ của thành phố Cao Vân, nghe nói đã có lịch sử hơn hai trăm năm, đến nay vẫn còn giữ lại rất nhiều kiến trúc cổ.

Càng có nhiều cửa hàng đã mở hàng trăm năm.

Ẩm Nguyệt Lâu cũng là một trong số đó.

Ẩm Nguyệt Lâu, mới nghe qua tên gọi thì giống như là một điểm cảnh đẹp, nhưng trên thực tế thì nó đúng là một cái tiệm ăn đã có danh tiếng từ nhiều năm nay.

Nghe nói tiệm ăn bắt đầu tồn tại từ cuối thời Minh đến giờ, chủ yếu kinh doanh món ăn từ Hoài Dương.

Thức ăn của tiệm này được chế tác tinh tế, phong cách tao nhã, trong cửa hiệu có thịt cua hầm viên, cá thủy tinh mực sóc, cá mực pha lê dài mềm, đậu phụ Văn Tư, ba bộ vịt. Các phương thức chế biến món ăn này nghe nói là theo phương pháp đặc biệt của các đầu bếp bậc thầy, tay nghề hơn xa đồng nghiệp, vì lẽ đó rất là nổi tiếng.

Hôm nay Ẩm Nguyệt Lâu được tập đoàn Đại Trình bao trọn toàn bộ.

Trước mắt Thượng Văn Thư đang bận rộn bày trí ở chỗ này.

Nhà họ Trương đồng ý ngồi xuống đàm phán là chuyện tốt.

Chỉ có điều người đại biểu cho nhà họ Trương lần này đến đây lại là vị đại thiếu gia nhà họ Trương, vẽ chuyện đúng là không phải thêm một loại.

Ba ngày trước, đối phương cho thư ký liên hệ với bên này, còn đưa đến một danh sách.

Trên danh sách này, chẳng những xác định nơi này là địa điểm ăn trưa cũng là nơi diễn ra hội đàm, mà những chuyện to chuyện nhỏ cả chuyện không liên quan còn yêu cầu thêm rất nhiều thứ.

Từ món ăn, rượu, bộ đồ ăn, âm nhạc, thậm chí cả phong cách trang trí cũng có yêu cầu luôn.

Những thứ này Thượng Văn Thư đều chịu nhịn, thậm chí cùng ngày cũng tự mình đi qua đây để kiểm tra lại cho chắc chắn êm xuôi.

Xem có đạt được đến yêu cầu kia hay không.

Thật là hết cách rồi, ai bảo bên mình chủ động muốn cầu hòa, thì đành phải khoan dung với một chút yêu cầu của đối phương thôi, cho dù đó có là yêu cầu quá đáng vô lý.

- Vị đại thiếu gia nhà họ Trương này cũng thật là biết hưởng thụ, anh nhìn một cái đi, yêu cầu cả đến một chút nguyên liệu nấu món ăn chính cũng có! Nếu như chúng ta tìm ra nơi sản xuất không đúng với yêu cầu của hắn, chẳng lẽ hắn đúng là có thể ăn rồi phát hiện ra sao?

Bên cạnh Thượng Văn Thư có một người phụ nữ thành thục xinh đẹp, trên tay của chị gái này cầm cái danh sách, sau khi xem xong thì hừ lạnh, nói một câu chứa đầy thái độ châm chọc.

Vị mỹ nữ này chính là Triệu Thiên Trạch.

Có thể nói nàng cũng tính là “đồng môn” với Bạch Tiểu Thăng.

Lúc trước nàng cùng với Bạch Tiểu Thăng một đường tham gia tuyển chọn, ít nhiều cũng được Bạch Tiểu Thăng chiếu cố cho, cuối cùng cũng được đi tổng bộ như ước nguyện.

Tuy nhiên trước mắt, Triệu Thiên Trạch vẫn chỉ là một trợ lý sự vụ, nhưng cũng khá là tốt, vui vẻ sung sướng.

Cũng có một chút nổi danh ở bộ sự vụ.

Có thể đoán được đợi một thời gian nữa thôi việc Triệu Thiên Trạch được thăng chức lên sự vụ quan cũng không phải khó khăn gì.

Bạch Tiểu Thăng là bạn cũ của nàng nhưng từ lúc về tổng bộ lại không hề thấy nàng ở đó.

Nguyên nhân là hơn nửa năm trở về đây Triệu Thiên Trạch chăm chỉ cần mẫn đi ra ngoài làm việc ở vùng phía Tây khoảng mấy tháng.

Không dễ gì kết thúc công việc ở ngoài đó, đang trên đường về tổng bộ thì lại được điều đến chỗ này.

Ở trên có mệnh lệnh điều động nàng đến chỗ này điều tra tình huống và hỗ trợ xử lý những vấn đề gặp phải.

Nhưng mà sau khi đến bên này được cùng Thượng Văn Thư hiểu rõ tình huống rồi Triệu Thiên Trạch mới kinh ngạc phát hiện ra.

Căn bản một mình nàng chỉ là trợ lý sự vụ nhỏ bé không thể nào giải quyết nổi vấn đề ở chỗ này.

Rắc rối ở nơi này như là một mạch nước ngầm, một vòng xoáy lớn lao, sơ sẩy một cái mà bị cuốn vào trong đó thì khó có thể tự bảo vệ.

Triệu Thiên Trạch không phải người ngu ngốc, sau khi làm rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, trời vừa sáng liền gửi báo cáo trình bày lên trên, muốn xin tổng bộ phái thêm người đến đây hoặc là giúp bản thân dứt ra khỏi vòng xoáy nơi đây.

Có điều, lời đáp lại từ tổng bộ bên kia lại là, nàng cứ tiếp tục đóng giữ ở lại đó mà quan sát.

Lặp đi lặp lại nhiều lần thì mệnh lệnh của cấp trên càng ngày càng cứng rắn, Triệu Thiên Trạch cũng xem như là rõ ràng.

Trong này có vấn đề!

Hoặc là Thượng Văn Thư đắc tội ai đó ở bên trên tổng bộ nên người ta muốn hại chết hắn đi.

Đương nhiên, nàng được chứng kiến thủ đoạn làm người của Thượng Văn Thư rồi nên Triệu Thiên Trạch lập tức phủ nhận ngay cái phán đoán này.

Nếu nói Thượng Văn Thư đắc tội ai đó ở bên trên tổng bộ hay là nảy sinh mối thù sống chết thì đánh chết nàng cũng không tin!

Cái người Thượng Văn Thư này quản lý công việc bên dưới như tật phong tấn lôi (ý nói nhanh chóng hiệu quả như gió to chớp giật), hơn nữa quyết sách đều phù hợp và chính xác, lại hiền lành đối với người bên dưới.

Đối với bề trên thì hắn lại càng cẩn thận cung kính, thái độ vô cùng khiêm tốn.

Nói một câu Thượng Văn Thư làm người cực tốt.

Nhân vật như vậy sao có thể phạm phải sai lầm gì để mà cấp trên ghi thù hắn chứ.

Nhưng mà thực tế lại đúng là như vậy, bên trên đã nói rõ giống như có mắt không thấy có tai như điếc, còn tuyên bố rõ ràng Thượng Văn Thư tự mình đi mà giải quyết cái vấn đề rắc rối gần như không thể xử lý kia.

Như là bị vứt bỏ, bị lãng quên đi vậy.

Triệu Thiên Trạch cảm thấy người đáng thương nhất vẫn chính là nàng, vô duyên vô cớ bị rơi vào một cái hố như này, một mạch ăn xui xẻo mà!

Này nếu mà có bị đùa chơi cho chết thì cũng được thôi như là tuyết rơi tháng sáu.

Đợi một quãng thời gian ở chỗ này, sau khi Triệu Thiên Trạch cùng với Thượng Văn Thư đã quen thuộc nhau bắt đầu nói chuyện bóng gió với nhau một phen.

Ai ngờ, Thượng Văn Thư vô cùng thẳng thắn ngả bài ra muôn vàn buồn bực phiền muộn của bản thân.

Bản thân Thượng Văn Thư cũng cảm thấy oan ức và chẳng thể nào hiểu nổi, căn bản là không rõ vì lý nào lại bị thủ trưởng “vứt bỏ” như thế.

Chính là chết thì cũng cũng phải để người ta biết mình chết vì cái gì mới phải chứ!

Đáng tiếc là không ai trả lời cho hắn cái vấn đề này.

Trong lúc nhất thời, Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch xem nhau như là đồng minh lúc hoạn nạn, thật sự đã xem nhau như người một nhà.

Bây giờ lại nghe thấy Triệu Thiên Trạch châm biếm cái vị đại thiếu gia nhà họ Trương kia thì Thượng Văn Thư lại liên tục cười khổ.

- Triệu tiểu thư, cô vẫn nên thu hồi lòng hiếu kỳ của cô đi, trước mắt đang lúc loạn lạc có thể chú ý chiều theo yêu cầu của thiếu gia nhà họ Trương không được sao.

- Nói một câu dễ nghe chút, trước mắt hai người chúng ta là châu chấu buộc chung một sợi dây thừng, tuyệt đối ngàn vạn lần đừng tìm phiền phức cho mọi người nha. Nhịn một chút đi, ai kêu chúng ta tứ cố vô thân chứ!

Máy hát vừa mở, Thượng Văn Thư lập tức không ngừng hát được, dường như cảm thấy mình mà lại không được thổ lộ ra nữa thì chỉ có nước nghẹn ức mà chết.

- Tôi là cái người phụ trách sản nghiệp tỉnh này, nghe nói là được toàn quyền đi phụ trách sản nghiệp của cả một tỉnh, nhưng mà thật ra chẳng có nhiều quyền hạn như thế, muốn triệu tập tất cả tài nguyên, muốn liều lĩnh sống chết với nhà họ Trương một lần cũng là có tâm nhưng vô lực, vì cần phải được cấp trên phê duyệt tầng này tầng nọ, nói cho cùng là vì không đủ quyền hạn.

- Trước mắt rõ ràng bên trên đang có người …

Cuối cùng Thượng Văn Thư không hề nói đến nửa câu cuối cùng mà chỉ thở dài thườn thượt.

- Quên đi, người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, chỉ cần cẩn thận từng tí từng tí một, cuối cùng qua được cửa ải khó là được.

- Châm ngôn nói thật hay, đại nạn không chết tất có hậu phúc, chỉ cần chịu đựng vượt qua hiện tại, tương lai bao giờ cũng có hy vọng.

Việc đã đến nước này, Thượng Văn Thư vẫn còn lạc quan như vậy, càng có tâm tư đi an ủi người khác.

Tâm tính như thế cũng coi như thật tuyệt vời!

Triệu Thiên Trạch hơi thở, gật gù đồng tình.

Sau đó, Triệu Thiên Trạch có do dự một chút nhưng vẫn là nói ra.

- Thượng tiên sinh, thật ra ở bên tổng bộ kia không phải là tôi không có người quen!

Thượng Văn Thư đưa mắt sang nhìn nàng, hiểu rõ ý tứ trong lời nói này của nàng.

Cầu xin viện trợ?

Thượng Văn Thư khẽ lắc đầu cười khổ.

Bên trên đã có người có thể ngăn cản báo cáo cầu xin viện trợ của một người phụ trách sản nghiệp tỉnh như hắn, đồng thời từ đầu đến cuối chỉ điều một trợ lý sự vụ nhỏ bé đến đây, vậy thì đây là đại biểu cho việc gì -- người đó không phải là nhân vật tầm thường đâu!

Đến tột cùng là nhân vật lớn đến đâu, có đang mưu đồ gì ở nơi đó?

Tâm lý của Thượng Văn Thư đều không có chắc chắn.

Hắn chỉ biết là sự vụ quan tầm thường sợ là sẽ không làm được!

Sự vụ quan làm không nổi, lên trên nữa, đại sự vụ quan…

Thượng Văn Thư không dám nghĩ.

Trên thực tế, hắn không chỉ hướng lên tổng bộ cầu xin viện trợ, mà cùng thời gian đó báo cáo toàn bộ quá trình cho người phụ trách sản nghiệp khu vực.

Đáng tiếc, vị người phụ trách khu vực kia, thậm chí phần lớn người phụ trách khu vực đều đang ở rất xa bên nước ngoài, tham gia “hoạt động khảo sát học hỏi toàn cầu” trong vòng một năm của tập đoàn Chấn Bắc tổ chức, cũng chính là đi đến công ty thuộc tập đoàn ở lục địa khác quan sát học tập, căn bản là không rảnh để chú ý.

Thượng Văn Thư cũng đành từ bỏ ý định.

Trước mắt, Triệu Thiên Trạch được điều đến đây chỉ có cấp bậc trợ lý sự vụ nhỏ bé, người quen của nàng sợ là nhiều lắm cũng chỉ là một vị sự vụ quan.

Dính vào cái vũng nước đục này sao?

Thượng Văn Thự cảm thấy căn bản đây là một chuyện vô bổ.

- Thượng tiên sinh, ông có chỗ không biết, người bạn này của tôi mặc dù chỉ là sự vụ quan, nhưng hắn rất đặc biệt, hơn nữa hắn còn quen biết đại sự vụ quan!

Lúc Triệu Thiên Trạch đề cập đến thì đôi mắt sáng ngời lên.

Nàng cũng rời khỏi tổng bộ hơn nửa năm, vừa định trở về thì lại phải đi đến đây, mà nàng chỉ là trợ lý sự vụ nhỏ bé có quyền hạn thấp nhất nên không có tư cách thường trú ở mạng nội bộ của tập đoàn.

Vì vậy Triệu Thiên Trạch không biết được rằng--

Vị sự vụ quan nàng nói kia bây giờ đã là đại sự vụ quan!

Hai tháng gần đây còn thật sự làm một trận oanh động!

Thậm chí còn dám vuốt râu hùm trên đầu đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh!

Thượng Văn Thư chần chờ một chút rồi cười khổ nói.

- Không nói dối cô Triệu tiểu thư, tôi cũng quen biết một vị sự vụ quan khác rất đặc biệt, tôi tin tưởng hắn cũng sẵn sàng giúp tôi. Nhưng mà chuyện này, thật sự là ngay cả chính tôi đều không có hiểu rõ, chỉ cảm thấy không hiểu ra thì chỉ có rơi vào đầm lầy… Coi như cầu xin cứu viện, coi như mỗi người chúng ta đều cho rằng bạn bè của mình quen biết có nội tình thì thật sự có thể được sao!

Triệu Thiên Trạch suy nghĩ một chút, ánh mắt cũng trở nên buồn bã.

Hai người cứ im lặng không nói gì nữa, đều buồn bã trong lòng.

Bọn hắn lại không biết, người bạn mà họ nói căn bản lại đúng là một người.

Hơn nữa người đó cũng đang chạy đến đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận