Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1045: Sự tình năm đó



- Bạch tiên sinh, đây chính là bản hợp đồng tốt nhất của chúng tôi định ra, mời ngài xem qua. Trầm Dụ sải nhanh bước chân đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, vừa nở nụ cười chính trực vừa đưa qua bản hợp đồng.

Ở phía sau hắn còn dẫn theo theo hai người mặc âu phục màu đen phẳng phiu tay xách theo túi vali hồ sơ, thần sắc vô cùng cung kính.

- Đây là Tiểu Trương chuyên viên pháp lý của công ty chúng tôi, còn Tiểu Lưu là chuyên viên quản lý tài vụ nữa, bọn hắn sẽ giúp ngài giải đáp những vấn đề trong đó.

Trầm Dụ nở nụ cười, giới thiệu hai người kia cho Bạch Tiểu Thăng.

Thái độ của hai người nhân viên kia rất là cung kính, khom người thăm hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng đáp lễ nở nụ cười với bọn hắn, gật gật đầu.

Cầm qua bản hợp đồng, Bạch Tiểu Thăng đọc nhanh như gió, lướt qua một lần, sau đó lại tiếp nhận cây bút ký tên, bá khí ký tên của mình vào đó.

- Tôi đã xem qua, không có vấn đề gì.

Làm xong hết thảy, Bạch Tiểu Thăng cười cười cầm hai phần hợp đồng, đưa một bản cho Trầm Dụ.

Trầm Dụ khẽ giật mình, không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng lại đọc nhanh và sảng khoái ký tên như vậy.

- Đa tạ Bạch tiên sinh đã tín nhiệm.

Hắn lập tức cười nói,

Dưới cái nhìn của Trầm Dụ, thái độ của Bạch Tiểu Thăng hời hợt qua loa như vậy, chỉ lật xem một lượt, nội dung còn không thấy cụ thể thế nào, hiển nhiên là có độ tín nhiệm rất cao đối với hạng mục này của công ty.

Thật tình hắn không biết, phong cách này của Bạch Tiểu Thăng đã có từ trước tới giờ.

Nhờ có sự phụ trợ của Hồng Liên, hắn chỉ cần đảo qua một lần, thì nội dung tin tức sẽ được khắc sâu vào trong não.

Và dĩ nhiên Hồng Liên chỉ cần vài phút liền có thể tìm ra những bẫy rập những thiếu sót cùng lỗ thủng của bản hợp đồng này.

Mà nội dung bên trong của bản hợp đồng này, ngược lại thật sự là không có bất kỳ vấn đề gì.

Xem ra, Trầm Dụ đối với đại sự vụ quan rất là kiêng kị.

Không muốn ở trong bản hợp đồng này làm chút mưu mẹo nào để tự tìm phiền phức cho mình.

Ở một bên, hai vợ chồng Bạch Minh Hành mắt thấy con trai đối đầu với bản hợp đồng giá trị bạc triệu như thế lại đọc qua loa như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Lâm Vi Vi nhìn thấy phản ứng của hai vợ chồng, lặng lẽ đi qua, cúi đầu thấp giọng giải thích cho nhị lão một phen.

Một năm qua, Bạch Tiểu Thăng gần như xem qua hợp đồng không có mấy chục thì cũng hơn mấy trăm lần.

Về tốc độ tìm kiếm vấn đề ở bên trong, sợ rằng ngay cả luật sư chuyên nghiệp nhất vẫn còn kém xa.

Đối với vấn đề này, Lâm Vi Vi rất có lòng tin ở hắn.

Trải qua sự giải thích của nàng, thần sắc của hai vợ chồng Bạch Minh Hành mới khôi phục như thường.

Một bên khác, Sở Nguyệt ngược lại cảm thấy Bạch Tiểu Thăng có thân phận siêu phàm, bằng hữu đều là lão đại trong giới kinh doanh.

Ngay cả ông chủ Trầm Dụ một đường đi theo cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.

Giở chút mưu mô trên hợp đồng, chuyện này tuyệt đối không nên làm.

Nàng nghĩ như vậy kỳ thực cũng không sai.

- Vi Vi, em đi làm một chút thủ tục, thuận tiện đem khoản tiền đặt cọc chuyển qua. Dùng thẻ số hai. Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi mỉm cười, đặc biệt căn dặn.

Lâm Vi Vi hiểu ý, lập tức đi qua, cùng với hai người kia đi làm thủ tục.

Thẻ số hai trong lời nói của Bạch Tiểu Thăng không liên quan gì đến tấm thẻ ngân hàng của tập đoàn Chấn Bắc, mà là một tấm thẻ ngân hàng khác.

Tấm thẻ kia là do Trịnh Đông Tĩnh lấy Lục gia làm đường tắt đích thân làm, đồng dạng còn được gọi là thẻ vàng phổ thông tầm cỡ thế giới..

Trịnh Đông Tĩnh có công ty thuộc tầm cỡ quốc tế, phân cho Bạch Tiểu Thăng một số lượng lớn cổ phiếu, hầu hết đa phần trong đó là tiền cổ tức, rót vào trong công ty Tôn Bạch Trí Thắng sử dụng, một bộ phận nhỏ sẽ được chuyển vào bên trong tấm thẻ này.

Đến tiếp sau công ty Tôn Bạch Trí Thắng, thậm chí ngay cả lợi nhuận của công ty Tuyết Liên Vạn Hòa cũng vậy, sau khi trừ đi khoản chi tiêu của công ty, mở rộng, đem một phần nhỏ tài chính chuyển tới tấm thẻ này, cung cấp cho ông chủ Bạch Tiểu Thăng này sử dụng.

Hiện tại, tuy nói chỉ có một bộ phận nhỏ tiền tài chảy vào.

Nhưng cũng có một trăm triệu.

Thẻ này dùng để giao nộp hơn mười triệu tiền nhà cũng đầy đủ.

Thời điểm Lâm Vi Vi cùng hai nhân viên pháp lý và tài vụ của tập đoàn Bắc Tự đi làm các thủ tục và đóng tiền theo quy trình, Bạch Tiểu Thăng tùy ý cùng Trầm Dụ đàm tiếu một phen.

Song phương nói chuyện với nhau rất ăn ý, đương nhiên không có trò chuyện chủ đề nào liên quan đến tập đoàn Chấn Bắc.

Chờ Lâm Vi Vi mang theo văn kiện hồ sơ tương ứng trở về, Bạch Tiểu Thăng liền đặt chén trà xuống, đứng dậy cáo từ.

Trầm Dụ cũng tỏ thái độ tượng trưng muốn giữ lại nói chuyện một chút, nhưng cũng an bài xe đưa gia đình Bạch gia rời đi.

Thuận tiện, còn đem xe lăn đưa cho Lý Thu Vân.

So sánh với mối làm ăn hơn mười triệu, điểm "Tặng phẩm nhỏ" ấy cũng thực sự không tính là gì.

Hai vợ chồng Bạch Minh Hành cũng không từ chối quá mức.

Mắt thấy mấy người của Bạch gia ngồi xe đi xa, Trầm Dụ vẫn còn đứng ở cửa của trung tâm tiếp thị, bên trong ánh mắt sáng tối chập chờn.

Sau đó, hắn vội vàng trở về bên trong hạng mục, tựa hồ vội vã đi làm cái sự tình gì khác.

Trên đường đi, hai vợ chồng Bạch Minh Hành hỏi giá nhà cùng với thủ tục mua bán.

Chuyện này dù sao cũng không có gì để giấu diếm, nên Bạch Tiểu Thăng nói thẳng.

Bởi vì có mấy ông chủ lớn trong giới kinh doanh của thành phố Trung Kinh giúp đỡ trả giá, còn đích thân ở đình viện Kinh Tự định nhà, cho nên Trầm Dụ đã dùng chiết khấu tối đa trong hợp đồng, giá vốn, mười triệu.

Danh xưng một căn nhà giá trị bốn mươi năm mươi triệu, mà hiện tại chỉ cần hơn mười triệu liền mua được.

Cái giá chiết khấu này, quả thực khiến người khác líu lưỡi.

Hai vợ chồng Bạch Minh Hành cũng giật mình không thôi.

Đương nhiên, hai vợ chồng cũng rất cao hứng.

Đến ngoài cửa tiểu khu, mấy người gia đình họ Bạch xuống xe, đi bộ về nhà của mình.

- Anh Tiểu Thăng, cái vị tên Trầm Dụ kia, hắn vậy mà đã từng làm sự vụ quan à?

Trên đường đi bộ về, Lâm Vi Vi bỗng nhiên hỏi.

- Ừm, anh cũng đã gửi tin tức, để cho người ta điều tra một chút tiểu sử của hắn.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Sự tình liên quan tới Hồng Liên lại không tiện để nói, cho nên Bạch Tiểu Thăng sử dụng cái thuyết pháp này để thay thế.

- Hai người trẻ tuổi các con trò chuyện công việc, chuyện này hai lão già chúng ta không tiện nghe, chúng ta đi trước đây ha ha.

Không đợi Lâm Vi Vi mở miệng, Bạch Minh Hành cười nói.

Sự tình liên quan đến công việc, rất có thể là bí mật thương mại này nọ.

Dựa vào cá tính của Bạch Minh Hành, hắn lựa chọn tránh đi để khỏi bị hiềm nghi.

- Vậy được rồi, vậy cha và mẹ về nhà trước đi.

Đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cười.

Bạch Minh Hành tiến nhanh cước bộ đẩy Lý Thu Vân đi trước.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi thì chậm rãi đi ở phía sau.

- Cái vị Trầm Dụ kia, ba năm trước đây chính là một vị sự vụ quan, đáng tiếc lúc ấy bởi vì vấn đề tài vụ, bị một vị sự vụ quan khác nhìn chằm chằm theo dõi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Sau đó, Trầm Dụ liền bị giải trừ chức vụ à?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Sự tình nào có đơn giản như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười, tiếp tục nói.

- Sự vụ quan, giống như là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, đây là một chức vụ không nhỏ đâu.

- Chúng ta trải qua một sự kiện lớn như là chuyện của hai anh em Trần Cửu Thiên vậy, đó là do Hạ lão đốc thúc, đây là công việc đặc thù được đặc biệt phê chuẩn, không phải đi theo một quá trình bình thường.

- Mà anh là một vị sự vụ quan kiểu mới, cũng là một tồn tại thực sự được Hạ lão thiết lập vì mục đích quấy động Bộ Sự Vụ, cho nên lúc ấy chúng ta điều tra người khác, theo ý tứ cũng là công việc đặc thù cần xử lý, nên quá trình diễn ra rất nhanh.

- Nhưng trên thực tế, đồng dạng nếu như sự vụ quan xảy ra vấn đề, thì cũng phải trải qua quá trình đưa lên bằng chứng, hỏi thăm, kiểm tra đối chiếu tư liệu các loại, một loạt các quá trình.

Bạch Tiểu Thăng nói

- Cái vị Trầm Dụ kia, thật sự cũng coi như lợi hại, sau khi bị đồng nghiệp đưa ra vấn đề trách cứ, nhưng vẫn làm việc bình thường một năm, không có bị vị sự vụ quan kia kéo xuống.

- Sau đó, mới bị một vị sự vụ quan khác xuất thủ, trong vòng một tháng đem hắn đẩy vào tuyệt cảnh, lúc ấy mới khiến cho hắn bị ép thừa nhận vấn đề, bị giải trừ chức vụ.

Bạch Tiểu Thăng dường như có chút cảm khái.

Lâm Vi Vi nhịn không được mà gật đầu.

Thì ra là thế, vị Trầm Dụ này vậy mà là một thành phần bại hoại bị tập đoàn xóa tên khỏi tổ chức.

- Nói tới vị sự vụ quan về sau tham gia vào sự việc đó, chắc hẳn em không xa lạ gì.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

Anh mắt Lâm Vi Vi trở nên ngạc nhiên.

- Đúng vậy, chính là sự vụ quan kiểu mẫu, Lâm Ngọc. Đương thời, đây chính là một sự kiện nổi tiếng của Bộ sự vụ.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

- Cũng chính từ sự kiện kia về sau, con đường thăng tiến của Lâm Ngọc thế như chẻ tre, phong sinh thủy khởi.

- Như trước đó, còn có thể có người cùng tranh chấp với hắn, nhưng mà càng về sau công trạng của hắn càng ngày càng không có người có thể so sánh, lúc ấy Lâm Ngọc thật sự ngồi vững vàng ở vị trí kiểu mẫu.

- A, cái vị Trầm Dụ này thế mà là bàn đạp làm nên thành tựu của Lâm Ngọc sự vụ quan à.

Lâm Vi Vi cười nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, chỉ có điều hiện tại còn đang trầm tư.

- Anh Tiểu Thăng, anh đang nghĩ gì thế ?

Lâm Vi Vi thấy thế, ngạc nhiên hỏi.

- Không có gì. . .

Bạch Tiểu Thăng nhún nhún vai.

- Anh chỉ hiếu kỳ, vị Trầm Dụ này là vì tiền, không tiếc đi sai một bước, về sau để tránh bị bỏ tù, đã nộp lại toàn bộ lợi ích không chính đáng. . . Coi như toàn bộ nộp lên, vậy cũng không bao nhiêu tiền. Tập đoàn thấy hắn không có công lao thì cũng có khổ lao, nên không có khởi tố vấn đề.

- Anh rất muốn biết rõ ràng, tại sao về sau hắn lại rời khỏi tập đoàn, nhanh chóng thành lập một công ty bất động sản, mà trong vòng ba năm, lại có thể kinh doanh nhanh chóng đến như vậy.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Ánh mắt của Lâm Vi Vi ngay lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên.

- Anh chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Người ta đã rời khỏi tập đoàn, cùng với anh không có quan hệ, cũng không tới phiên chúng ta đi thăm dò hắn.

Bạch Tiểu Thăng sau đó lại cười nói.

Mà nguồn gốc Trầm Dụ đối với đại sự vụ quan sinh ra e ngại, chính là do bị Lâm Ngọc xét xử sao?

Cái đáp án này tựa hồ hợp lý, nhưng lại có vẻ không quá đầy đủ.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu một cái.

Hai bên song phương nước sông không phạm nước giếng, cho nên không đáng phải suy nghĩ nhiều.

- Mặc kệ nó, dù sao nếu như hắn vượt quá giới hạn, tự có pháp luật trừng phạt.

Lâm Vi Vi cười nói.

Bạch Tiểu Thăng vừa gật đầu biểu thị đồng ý, thì điện thoại di động vang lên.

- Hạ lão?

Bạch Tiểu Thăng nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, kinh ngạc nói.

Lão gia tử gần đây cũng rất bận rộn, nếu như không có sự tình gì khẩn cấp, cũng sẽ liên hệ, tuyệt đối không gọi điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng kết nối điện thoại.

Bên kia đầu dây, truyền đến âm thanh của Hạ Hầu Khải.

m thanh của lão đầu tử lộ ra mấy phần nghiêm túc.

- Tiểu Thăng, không có gì vội vàng chứ. Tôi có chuyện cần cậu đi một chuyến.

Bạch Tiểu Thăng lập tức sững sờ.

Có chuyện gì quan trọng?

Vậy mà cần điều động đến đại sự vụ quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận