Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 488: Nhất định phải vượt qua bọn họ!



Báo cáo rất thành công mà, làm sao có thể có tin tức xấu được.

Quý Minh Dương nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười một tiếng.

- Đầu tiên tôi sẽ nói ra tin tức tốt trước đi, tin tức tốt là. . . Rất thành công, các lãnh đạo đều rất hài lòng. Đặc biệt là bộ trưởng Phiền, ngài ấy có ấn tượng rất tốt với cậu! Vừa rồi còn ở trước mặt tôi khen cậu hơn nửa ngày đó.

Quý Minh Dương cũng rất vừa lòng đối với biểu hiện hôm nay của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Tin tức xấu. . .

Quý Minh Dương khe khẽ thở dài,

- Vừa rồi bộ trưởng Phiền có đề cập với tôi, mấy người của thị trưởng Tô Xu thành phố Lang Bắc đã quyết định đệ trình phần báo cáo của giai đoạn thứ hai rồi, thời gian là cuối tháng này, còn có không đến ba tuần a!

Truyền Thông Thiên Chinh đã quyết định nội dung đệ trình trong giai đoạn thứ hai!

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu,

- Giai đoạn đệ trình thứ nhất của bọn họ đã sớm hơn chúng ta ước chừng mười ngày, nên giai đoạn thứ hai có tiến hành sớm hơn thì cũng không phải là sự tình đáng kinh ngạc gì.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại có chút không hiểu hỏi lại,

- Đây là tin tức xấu mà ngài nói sao?

Chuyện này cũng không phải rất tệ a.

- Vấn đề là ở chỗ công ty chúng ta cùng bọn họ trùng lặp trên mặt tính chất, đó là tính chất truyền thông! Về nguyên tắc, mỗi một ngành nghề trong tỉnh thì chỉ có một công ty kiểu mẫu, vậy nên chuyện này sẽ tạo thành kết quả gì chứ. Nếu như bên trong các thành phố khác đều chọn lựa chín cái công ty kiểu mẫu không cùng ngành nghề, mà chúng ta lại có mấy công ty cùng tính chất ngành nghề đồng thời thông qua xét duyệt, thế thì làm sao có thể đánh giá ai kiểu mẫu chứ?

Quý Minh Dương hỏi lại.

Ở giả thuyết này, đầu tiên là giả định các công ty đệ trình của thành phố khác, ở trên mặt tính chất thì hoàn toàn không có sự trùng điệp!

Tuy rất cực đoan, nhưng cũng có tồn tại khả năng này.

- Vậy thì xem nhà nào sẽ tạo được lợi nhuận và thuế cao hơn thôi.

Trương Manh không nhịn được xen vào.

- Nếu chỉ bằng vào lợi nhuận và thuế thì tôi cảm thấy hai công ty này đều có thể tiến vào mười công ty kiểu mẫu cấp tỉnh, còn lại mấy cái công ty bên kia công trạng cũng không cao, đá ra ngoài không được sao?

Quý Minh Dương thở dài,

- Không có đơn giản như vậy! Lợi nhuận và thuế chỉ là cái thứ nhất mà thôi, còn phải sáng tạo ra cái mới, độ trưởng thành, lực ảnh hưởng đối với ngành nghề. Trình độ coi trọng của các lãnh đạo đối với mấy cái này cũng không thua gì lợi nhuận và thuế đâu!

- Tới trước được trước!

Bạch Tiểu Thăng đang trầm ngâm không nói bỗng nhiên mở miệng.

Trương Manh ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút qua kính chiếu hậu.

Quý Minh Dương cười khổ,

- Cách nói khác biệt, nhưng mà ý tứ thì không sai biệt lắm. Bộ trưởng Phiền có nói cho tôi biết, trong tỉnh cũng có ý tứ này. Trong hai công ty, nhà nào hoàn thành toàn bộ xét duyệt trước thì nhà đó sẽ xếp phía trước. Một khi gặp phải vấn đề danh ngạch thì nhà nào qua chung thẩm trước liền sẽ thắng được.

- Ngoài ý muốn, cái gì là ngoài ý muốn?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Trừ phi mười ba công ty của các thành phố khác có ba nhà thực chất không đạt đủ tiêu chuẩn dẫn đến việc chỉ còn lại mười nhà, khi đó mới cho phép hai công ty truyền thông đồng thời tiến vào danh sách mười công ty kiểu mẫu, nhưng mà cậu thấy khả năng này lớn bao nhiêu.

Quý Minh Dương thở dài nói.

Bạch Tiểu Thăng im lặng.

- Để cho ổn thoả chúng ta nhất định phải đuổi kịp họ, không, phải là hoàn thành báo cáo trước truyền thông Thiên Chinh của thành phố Lang Bắc!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

- Mấu chốt là chúng ta có thể vượt qua bọn họ sao, tiến độ của bọn họ sớm hơn so với chúng ta chí ít mười ngày, mà ở giai đoạn thứ hai. . . Tiểu Thăng, các cậu có bao nhiêu phần nắm chắc!

Hai mắt Quý Minh Dương nhấp nháy nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không có lập tức hứa hẹn cái gì, mà ngược lại trầm ngâm một lát.

- Quý thị trưởng, chuyện này ngài cho tôi thời gian để quy hoạch lại một chút!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói,

- Kỳ thật, tôi cũng có nghĩ qua vấn đề tiến độ, nếu như làm từng bước thì chúng ta chỉ có thể ở đằng sau của Truyền Thông Thiên Chinh, như ngài đã nói, lần thứ nhất xét duyệt thì có một điểm là vấn đề ấn tượng, nhưng kỳ thật tôi cảm thấy nếu như cứ một đường ở đằng sau bọn họ thì cái điểm ấn tượng này của chúng ta sẽ kém càng nhiều! Còn nữa, ngài có đề cập qua trong tỉnh khả năng sẽ tránh để các công ty cùng tính chất làm công ty kiểu mẫu, lúc ấy tôi liền nghĩ chúng ta kém cũng không chỉ là điểm ấn tượng, mà rất có thể đến cuối cùng là danh ngạch!

Bạch Tiểu Thăng đã nghĩ đến điểm này rồi sao.

Lời này khiến cho Quý Minh Dương gật đầu, hắn rất vui mừng nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Được, giao chuyện này cho cậu tôi rất yên tâm!

- Tiểu Thăng a, kỳ thật tôi một mực có chín thành tin tưởng đối với cậu, nhưng vẫn có một điểm mà tôi lo lắng. Tuổi của cậu quá nhỏ, kinh nghiệm lịch duyệt khả năng sẽ thiếu một chút. Sợ cậu lúc đối mặt với lãnh đạo sẽ khẩn trương lo nghĩ, đối với việc cân nhắc vấn đề sẽ có khiếm khuyết, đó cũng là những lo lắng mà tôi không nói ra miệng. Nhưng mà hôm nay tôi thấy biểu hiện của cậu khi đối mặt với lãnh đạo, nghe thấy suy nghĩ của cậu đối với chuyện này. Tôi đã yên tâm rồi, cậu có đủ khả năng để đảm đương chuyện này!

Quý Minh Dương thản nhiên nói.

Trương Manh cũng cười một tiếng. Qua lần báo cáo này, hắn cũng rất khâm phục đối với Bạch Tiểu Thăng. Thân là thư ký của thị trưởng, người để hắn khâm phục có thể nói ít càng thêm ít, đặc biệt là người trẻ tuổi như Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn cười nói.

- Ngài quá khen, tôi từng nói qua sẽ cầm xuống cái danh ngạch này thì sẽ nhất định cầm xuống được!

Bạch Tiểu Thăng thần sắc kiên quyết.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng cũng lâm vào trầm tư, Quý Minh Dương ở bên không có quấy rầy hắn.

Trở lại Trung Kinh thì sắc trời đã tối, Quý Minh Dương bảo Trương Manh lái xe đưa Bạch Tiểu Thăng về chỗ ở.

Khiến một vị thị trưởng tự mình đưa về nhà cũng coi như là vinh quang lớn lao, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng giống như đang có chút mạch suy nghĩ trong đầu nên vội vàng cáo biệt cùng Quý Minh Dương, thậm chí ngay cả một lời khách sáo như mời ông ta đi lên nhà ngồi đều không có, chỉ một thân một mình rời đi.

- Tên gia hỏa này cũng là một người cuồng công việc a. Chỉ cần hơi sốt ruột là ngay cả ngài cũng cho không để ý đến.

Trương Manh không nhịn được trách cứ một chút, kỳ thật hắn cũng là đang thay Bạch Tiểu Thăng giải vây, sợ Quý Minh Dương không vui.

- Lúc đầu tôi còn muốn mời cậu ta ăn bữa tối, nhưng như này thì cũng thôi đi, chúng ta về khu chính phủ của thành phố.

Quý Minh Dương nói đùa một câu, hắn làm sao có thể bởi vì chuyện nhỏ này mà tức giận chứ.

Bạch Tiểu Thăng vừa về đến nhà liền trực tiếp ngồi vào trước bàn máy vi tính, bật máy lên, mở đèn bàn, làm cho chính mình ở vào bên trong trạng thái yên tĩnh.

Đối mặt với văn kiện, Bạch Tiểu Thăng gõ vào các loại phương án đã suy nghĩ được.

Chờ lúc hắn lấy lại tinh thần thì đã qua hai giờ, bên trong văn kiện tràn đầy mấy ngàn chữ.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi đọc lại sau đó chải vuốt một lượt, cắt xóa giảm lược, bỏ thô lấy tinh, sau đó lại dùng số hiệu thể hiện, định dùng cái này để chỉnh lý ý nghĩ của mình.

Muốn vượt qua tiến độ của Truyền Thông Thiên Chinh thì không thể dùng những thủ đoạn thông thường được, nhất định phải dùng kỳ chiêu kiếm tẩu thiên phong!

Có chút ý nghĩ là không thực tế, có chút thì áp dụng khó khăn, có chút lại quá đơn giản, nhưng mà dự đoán ra hiệu quả cũng sẽ không quá tốt.

Chẳng những muốn chọn lựa, mà còn phải chọn lựa phương án tốt nhất.

Còn nữa, chuyện này dù sao cũng không đơn thuần là việc đọ sức giữa hai công ty.

Mà là sự tranh phong giữa hai cái thành phố!

Thành phố Lang Bắc mặc kệ là ở phương diện kinh tế hay là phương diện khác, cũng không kém hơn thành phố Trung Kinh là bao.

Thật sự thì mấy năm này thành phố Lang Bắc vẫn một mực đè ép Trung Kinh.

- Một khi bài của chúng ta đánh ra ngoài thì tin chắc vị thị trưởng Tô Xu kia sẽ không ngồi nhìn mà không để ý đến! Thành phố Lang Bắc bọn họ chắc chắn sẽ lập tức nhảy vào, cho nên, một khi xuất thủ thì nhất định phải làm thị trưởng Quý Minh Dương đến trong tỉnh trình báo để lấy được điểm ấn tượng trước!

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm một câu.

Cuối cùng tất cả cũng coi như hoàn thành, Bạch Tiểu Thăng thở dài ra một hơi đồng thời cảm thấy bụng mình đói đến mức kêu vang.

Dù sao, hiện giờ cũng rất muộn rồi!

Bạch Tiểu Thăng gọi thức ăn đến, chờ đợi một chút thì điện thoại di động vang lên.

Mới đầu hắn còn tưởng là người đưa thức ăn đến, nhưng sau khi nghe thì lại là một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.

- Bạch Tiểu Thăng đó sao, tôi là Ariel a!

Bạn cần đăng nhập để bình luận