Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1534: Muốn nghe đề nghị của tôi hay không? (1)

Một bên khác, Bạch Tiểu Thăng mang theo Grace đi trong hành lang, Bạch Tiểu Thăng đi không chậm, Grace vẫn theo sát sau lưng, ánh mắt rơi trên bóng lưng của hắn.

Trải qua việc được Bạch Tiểu Thăng cứu lần đó, trong tâm lý Grace thủy chung vẫn luôn dành cho Bạch Tiểu Thăng sự tin tưởng lớn lao, tin tưởng rằng hắn có thể nói được làm được, hôm nay sẽ có thể mang Rhine trở về. Cho dù là sau đó, Henry và Jihane, hai người đứng đầu cục quản lý y dược và vệ sinh của thành phố đồng thời xuất hiện, thậm chí ngay cả Berman cũng đều tới rồi, nàng vẫn một mực tin tưởng Bạch Tiểu Thăng có thể ứng phó.

Nhưng mà, kết quả chính là tàn khốc như vậy, lúc này xem như Bạch Tiểu Thăng đã "thất bại tan tác mà quay về".

Nói thật, một khắc này, tâm trạng của Grace không ngừng rơi xuống.

Thế nhưng không đợi trong lòng nàng nảy sinh uể oải, Bạch Tiểu Thăng bỗng dưng nói với nàng rằng, hiện tại phải tiến hành "kế hoạch B".

Grace sững sờ vì kinh ngạc, dưới chân bất giác dừng lại, thấy Bạch Tiểu Thăng càng đi càng xa mới vội vàng đuổi theo, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được hỏi thăm:



- Chúng ta còn có B kế hoạch nữa à?

Trên thực tế, ngay cả "kế hoạch A" là cái gì nàng cũng không biết rõ. . .

- Có chứ.



Bạch Tiểu Thăng quay đầu lại, vừa nhìn về phía Grace, vừa mỉm cười thần bí nói với nàng:



- Vốn dĩ tôi cũng không nguyện ý sử dụng thủ đoạn này, chỉ tại bọn họ không chịu nghe khuyên bảo! Vậy thì cũng không thể trách tôi được!

Những lời Bạch Tiểu Thăng nói khiến cho Grace không khỏi ngây ngốc, càng nghe càng không hiểu gì.

- Tóm lại, trước tiên cô cũng đừng hỏi nhiều cứ đi theo tôi là được.



Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Tuy rằng tính tình của nàng vốn hơi nôn nóng vội vàng nhưng Bạch Tiểu Thăng đã bảo không nên hỏi, thì Grace cũng biết điều không hỏi thêm gì nữa.

Grace theo chân Bạch Tiểu Thăng rời khỏi tòa nhà văn phòng thành phố, băng qua đường cái, lại đi dọc theo con phố một đoạn, trong lòng còn rất tò mò, bước chân Bạch Tiểu Thăng không ngừng, cứ đi về phía trước như thể rất quen thuộc với bên này, đây là muốn mang nàng đi đâu vậy?

Có Hồng Liên ở trong đầu, Bạch Tiểu Thăng muốn tìm kiếm bản đồ quả thực dễ như trở bàn tay, huống hồ nơi hiện tại hắn muốn đến lại không xa mấy.

- Đến đây, đi theo tôi.



Bạch Tiểu Thăng dẫn Grace đến trước một tòa kiến trúc dáng vẻ sâm nghiêm, khí thế bức người, đoạn trực tiếp đi vào trong.

Grace ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tòa nhà, không khỏi kinh ngạc, hô lên:



- Nơi này. . . không phải là cao ốc tòa thị chính sao?

Văn phòng làm việc của thị trưởng!

Bạch Tiểu Thăng mang nàng tới chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ thật đúng là muốn tiến hành khiếu nại với thị trưởng sao?

Không thể thực hiện được!

Còn nữa, không có hẹn trước, chỉ sợ là không thể gặp thị trưởng thành phố Haru được.

Grace mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đã đi vào trong, lật đật đuổi theo, vội vàng hạ thấp giọng nói với hắn:



- Này, anh chờ tôi một chút !

Đợi đuổi kịp Bạch Tiểu Thăng rồi, Grace lại thấp giọng nói ra lo lắng của nàng.

- Yên tâm đi, tôi tự có tính toán, cô chỉ cần đi theo là được.



Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng với nàng, chỉ dùng một câu nói lập tức đánh bay tất cả lo lắng của nàng.

Grace nguyên bản còn muốn nói thêm gì, nhưng nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười ấm áp đầy vẻ tự tin như thế, lời đến bên miệng không tự chủ được nuốt trở vào.

Mặc kệ kết quả của chuyến đi này như thế nào, nàng đều nguyện ý đi cùng với Bạch Tiểu Thăng một chuyến. . .

Hai người tiến vào cao ốc tòa thị chính, một đường đi đến trước quầy tiếp tân ở đại sảnh.

Đứng phía sau quầy tiếp tân tòa thị chính Haru, đều thuần một sắc mỹ nữ, ai nấy đều nở nụ cười ngọt ngào, thái độ cũng vô cùng tốt.

- Thưa tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ngài?



Một vị mỹ nữ trông thấy Bạch Tiểu Thăng đi đến lập tức mỉm cười hỏi.

- Tôi muốn gặp thị trưởng.



Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ rất khách khí.

- Ồ, ngài có hẹn trước không ạ?



Mỹ nữ lại lần nữa hỏi.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp lắc đầu, mỉm cười trả lời:



- Không có.

Bạch Tiểu Thăng nói một cách dứt khoát như thế, "lẽ thẳng khí hùng" đến vậy, khiến Grace đứng phía sau nghe được cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Vị mỹ nữ kia vốn dĩ muốn lấy sổ ghi chép ra tra, chợt nghe thấy Bạch Tiểu Thăng trả lời như vậy, nhất thời sửng sốt, lập tức dùng thái độ khá lịch sự nói với Bạch Tiểu Thăng:



- Thành thật xin lỗi, thưa tiên sinh, nếu ngài chưa hẹn trước thì không thể gặp được thị trưởng tiên sinh đâu ạ. Không bằng như thế này, xin ngài cho biết thân phận và nội dung sự việc, nếu như hợp yêu cầu thì tôi sẽ giúp ngài hẹn trước, thời gian đại khái phải chờ hai tuần sau. . .

- Tôi không thể đợi lâu vậy được, hiện tại tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với thị trưởng Gordon.



Bạch Tiểu Thăng cắt ngang lời của mỹ nữ, dùng ngữ điệu chân thành, mỉm cười nói với nàng.

Grace nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, không khỏi cảm thấy từng trận vô lực, vốn dĩ còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng có con đường giao thiệp đặc biệt gì đó, thì ra chỉ là cứng rắn muốn gặp mặt mà thôi.

Như vầy có thể gặp được mới là lạ ấy!

Nụ cười của vị mỹ nữ kia hơi trầm xuống, giang tay ra, dường như muốn nói không thể giúp được Bạch Tiểu Thăng.

- Xin hãy mời chủ quản của cô tới, tôi muốn nói chuyện với y.



Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tiên sinh, nếu ngài cứ như vậy tôi sẽ gọi bảo an đấy!



Mỹ nữ cho rằng Bạch Tiểu Thăng tới quấy rối, nhất thời sa sầm nét mặt.

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc một thân chính trang, trên ngực có gắn một cái thẻ thân phận đi tới, nhìn nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi lại nhìn về phía vị mỹ nữ kia, cất giọng hỏi:



- Sao vậy?

- Lorene tiểu thư, người này kiên trì yêu cầu gặp thị trưởng nhưng lại không có hẹn trước!



Mỹ nữ đáp.

Người phụ nữ trung niên tên Lorene kia nghe vậy liền nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, mặt không cảm xúc hỏi:



- Là như vậy phải không, tiên sinh?!

- Cũng không sai biệt lắm.



Bạch Tiểu Thăng cười nói, lập tức giơ tay đưa qua một vật, trước khi Lorene kịp lên tiếng lần nữa, nói tiếp:



- Xin hãy đem cái này giao cho thị trưởng, tôi tin tưởng sau khi nhìn thấy ngài nhất định sẽ gặp tôi một lần.

Lorene cau mày lại, nhìn thấy vật mà Bạch Tiểu Thăng đưa tới chính là một món đồ có màu vàng óng, to nhỏ cỡ đồng tiền xu.

Lorene đưa tay lấy tới, chỉ cảm thấy cầm vào tay rất nặng, lập tức biết phẩm chất không bình thường, ít nhất cũng làm bằng vàng.

Nàng lại nhìn kỹ, chỉ cảm thấy mặt ngoài huy chương cực kỳ tinh xảo, không ngờ ở giữa lại là đồ án chuyên dụng của vương thất!

Grace đứng sau lưng Bạch Tiểu Thăng, không thể thấy rõ Bạch Tiểu Thăng đưa vật gì cho đối phương, đang muốn nghểnh cổ lên nhìn kỹ hơn một chút, lại phát hiện sắc mặt vị Lorene kia bỗng nhiên biến đổi, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi.

- Đó là thứ gì mà lại khiến người ta giật mình như vậy?



Trong lúc còn đang kinh ngạc, Grace bỗng nhìn thấy Lorene dùng hai tay nâng món đồ trả lại, nói với Bạch Tiểu Thăng bằng ngữ khí cực kỳ cung kính:



- Xin mời tiên sinh đi theo tôi! Tôi dẫn ngài đi gặp thị trưởng Gordon!

Tình huống gì thế này?

Mắt thấy thái độ của vị chủ quản kia, Grace nhất thời trừng lớn hai mắt, trong đôi con ngươi đầy vẻ không thể tin nổi.

Vị mỹ nữ ở quầy tiếp tân kia cũng trợn mắt thật to, miệng há ra thành hình chữ "o" đến nổi sắp nhét vừa một quả trứng gà rồi.

- Làm phiền rồi.



Bạch Tiểu Thăng nhận lại huy chương, cười một tiếng với Lorene, giơ tay gọi Grace đi theo.

Kỳ thực, bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy thật kinh ngạc khi vị chủ quản kia có thể nhận biết huy chương này.

Xem ra, thứ này sử dụng có tính nhanh gọn và tiện lợi rất cao, không nhất định phải tìm đại nhân vật mới có thể dùng.

Tuy rằng thành phố Haru hoàn toàn khác với thành phố Renton, nhưng dù sao cũng cùng chung một quốc gia, chỗ thành phố Haru căn bản chính là một khối thuộc địa.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng biết được tin tức này, trong lòng nhất thời rộng mở.

Henry và Jihane không phải đứng bên phía Berman, không sợ uy hiếp à.

Vậy lần này, mời thị trưởng Gordon ra tay, tin rằng vị thị trưởng Gordon kia nhất định sẽ không cự tuyệt !

- Nên biết rằng chỉ là một cái chủ quản nho nhỏ cũng nhận ra tấm huy chương này, nếu như lúc ấy ta cũng trực tiếp đưa cho hai người Henry và Jihane nhìn xem, có phải cũng dùng tốt giống như vầy không nhỉ.



Trong lòng Bạch Tiểu Thăng không khỏi nghĩ đến vấn đề này, sau đó lại âm thầm lắc đầu:



- Quên đi, đến đều đến rồi!

Bạch Tiểu Thăng và Grace đi theo Lorene, từ thang máy chuyên dụng lên lầu, một đường đi thẳng tới văn phòng thị trưởng.

Trên đường, Grace chung quy vẫn nhịn không được muốn hỏi Bạch Tiểu Thăng một chút, thứ hắn lấy ra rốt cuộc là cái gì mà lại có tác dụng như thế!

Thế nhưng từ đầu đến cuối Grace đều không có cơ hội mở miệng.

Rốt cục, bọn họ đến ngoài cửa văn phòng làm việc của thị trưởng.

- Còn xin mượn dùng huân chương của ngài, tôi phải đưa cho thị trưởng Gordon nhìn một chút.



Lorene nói với vẻ vô cùng khách khí.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, lấy huân chương ra đưa cho nàng.

Sau khi Lorene nhận lấy, cười cười, giơ tay gõ cửa văn phòng thị trưởng, sau khi nhận được sự đồng ý, lập tức đẩy cửa đi vào.

Chờ vừa đóng cửa, Grace nhịn không được đè thấp âm thanh vội vàng hỏi:



- Đó là cái gì vậy, sao lại có hiệu quả dữ thế?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cũng không giấu diếm, xích lại gần một chút báo cho Grace:



- Đó là huân chương kim kỵ sĩ của vương thất!

Grace nháy mắt mấy cái, dường như không nghe thấy rõ, lắp bắp lặp lại:



- Anh nói, vương thất. . . Huân chương kim kỵ sĩ!

Bạch Tiểu Thăng cười với nàng gật gật đầu.

Grace bỗng nhiên yên lặng, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến, sau đó, cửa văn phòng thị trưởng bỗng nhiên bị kéo ra, một người đàn ông trung niên dáng người chắc nịch cường tráng, với quả đầu hơi hói, bộ ria cắt tỉa gọn gàng, khí thế rất mạnh, xuất hiện ở trước mặt hai người Bạch Tiểu Thăng.

- Vị tiên sinh này, ngài chính là người nắm giữ huân chương này à?



Đối phương có vẻ hơi kích động, dò xét Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống, khách khí hỏi thăm.

Tuy rằng Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi nhưng đã cùng đẳng cấp với Thorne, chấp chưởng trăm nghìn xí nghiệp cỡ lớn và vừa của khu Đại Trung Hoa tập đoàn Chấn Bắc, còn tiểu xí nghiệp thì nhiều như cá diếc sang sông, chức vị cao là cách tốt nhất để ma luyện ra một thân khí tràng của một người.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng chưa mở miệng, đối phương đã căn cứ vào khí chất trên người hắn, xác định hắn không tầm thường.

- Không sai, huân chương này là của tôi.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lễ độ trả lời, sau đó cũng khách khí hỏi lại:



- Còn ngài chính là Gordon tiên sinh chăng?

- Vâng, tôi chính là Gordon thị trưởng của thành phố Haru!



Gordon mỉm cười trả lại huân chương cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhận lấy cất kỹ.

- Mời vào bên trong!

Mặc dù thị trưởng Gordon là bậc cha chú nhưng Bạch Tiểu Thăng nắm giữ trong tay huân chương vương thất kim kỵ sĩ, vậy thì chính là bạn của vương thất, hắn cũng không dám thất lễ !

Bạn cần đăng nhập để bình luận