Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1551: Hai ta đã thanh toán xong! (1)

Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư đang bị bắt trói cũng nhìn thấy mấy người Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có chút rung động

- Chạy đi, mau đi gọi người tới!

Đổng Thiên Tú liều mạng kêu to lên nhưng ngay lập tức lại bị ăn thêm một đấm nữa.

Ánh mắt của Trần Phi Ngư lại sáng ngời, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Không nói cái khác, cô luôn cảm thấy Lôi Nghênh không hề thua kém bản thân mình chút nào, hoàn toàn có khả năng cứu bọn cô.

- Tôi nhìn mà tức anh ách đây này, tôi lên trước nha?

Lôi Nghênh dò hỏi ý kiến của Bạch Tiểu Thăng

Bạch Tiểu Thăng gật đầu

Lôi Nghênh không nói hai lời lập tức chạy vọt lại chỗ đám người kia

Lấy khổ người của anh ta, một khi đã bắt đầu chạy nhanh thì trông y hệt như một chiếc xe tăng ra trận vậy

- Đập chết thằng này cho tao!

Sáu tên đàn ông đứng đối diện kia chỉ có hai tên ở lại canh chừng Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư, còn bốn tên kia đều chạy đến đón đầu Lôi Nghênh

Lôi Nghênh trực tiếp dẫn dắt bốn tên đó qua một bên, bắt đầu tay đấm chân đá.

- Vi Vi, em đứng yên ở trong này đi, anh đi cứu người đã.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói, sau đó bước chân không nhanh không chậm mà đi về phía Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư.

Đừng nói Lôi Nghênh, đến cả Bạch Tiểu Thăng nhìn mà cũng một bụng lửa giận! Dám động tới bạn của hắn hả? Vậy thì cứ đứng đó chờ chết đi!

Lôi Nghênh một thân một mình nghênh chiến bốn người, hoàn toàn không hề sợ hãi. Cho dù có nhiều hơn gấp hai lần thì hắn cũng không để trong mắt.

Trong bốn người muốn thu thập Lôi Nghênh, đầu tàu gương mẫu xông lên phía trước nhất là một người đàn ông dáng vẻ cao to vạm vỡ xấp xỉ như Lôi Nghênh, cơ bắp rắn chắc, vẻ mặt dữ tợn, trông vô cùng dọa người.

Hai người trước hết tiếp xúc, cái người cao to kia tay cầm côn không ngừng vung vẫy, nhắm thẳng đầu Lôi Nghênh quất mạnh xuống.

Đây cũng là một kẻ hung hãn, một gậy này vừa xuống, đánh bể nát cục gạch cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu như thật sự đánh vào đầu người ta, nhẹ thì da tróc thịt bong, nặng thì nứt xương bể đầu cũng không có gì lạ.



Lôi Nghênh mắt thấy cây côn nện tới, không hoảng hốt chút nào, thậm chí cũng không vội vàng né tránh, thẳng đến một khắc cuối cùng, hắn mới hơi nghiêng người, vừa vặn tránh thoát đi.

Cùng lúc đó, tay phải Lôi Nghênh xoay tròn, bàn tay to như cái quạt hương bồ đổ ập xuống lập tức cho đối phương một cái tát vào mặt.

"Bốp" một cái bạt tai, đánh ra còn đặc biệt vang.

Cái gã to con kia trực tiếp xoay tại chỗ hai vòng, trong miệng máu phun thành vòi phun tung toé trên không trung, còn có một thứ gì đó giống như cục đá bay thẳng lên mặt đồng bạn gã.

Người bạn kia của gã vừa vặn đưa tay bắt lại, vừa nhìn lập tức sửng sốt.

Chính là một chiếc răng hàm!

Gã thứ hai vọt tới trước mặt Lôi Nghênh, cũng giống như gã đầu tiên bị một tát trực tiếp đập bay ra ngoài, miệng phun đầy máu.

Ngay sau đó, là người thứ ba.

Cái người nhặt được chiếc răng hàm kia, xem như là người thứ tư, cũng giống như ba người trước bị đánh đến mắt đầy sao, cảm giác nửa hàm răng trong miệng đều lung lay.

Thứ tát bọn họ nào có phải là tay người, rõ ràng chính là một cái tay gấu!

Lôi Nghênh cũng chỉ tát cho mỗi người một cái, cũng không tiếp tục truy kích, mà chỉ duỗi một ngón trỏ tráng kiện ra, hướng về phía bọn họ ngoắc ngoắc, mặt không chút thay đổi nói bằng giọng điệu lạnh như băng,



- Trở lại!

- Trở lại bà ngoại mày!

Người đàn ông vạm vỡ bị đánh bay lúc đầu, vẻ mặt hung lệ, ánh mắt đầy tơ máu, trong miệng vừa phun máu vừa mắng. Hắn đưa tay, rút ra một cây đao hồ điệp từ bên hông. Một giây kế tiếp, đao kia giống như là bỗng chốc sống vậy, tung bay nở rộ trong tay hắn, cuối cùng biến thành một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, hoặc là nói, nó đã hóa thân thành một con "độc xà" khát máu đang chờ đợi con mồi.

Thế nhưng con "rắn" kia còn chưa kịp múa lên, còn chưa kịp dùng răng nanh mở ra một cái lỗ máu trên cơ thể Lôi Nghênh, đã bị Lôi Nghênh một phát đoạt đi qua.

Người đàn ông vạm vỡ nhất thời choáng váng, kinh ngạc nhìn tay mình chằm chằm, trên mặt dường như chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất,



- Đao của tao đâu?

Lôi Nghênh cũng không thèm nhìn tới hắn, tiện tay tung đao hồ điệp về phía sau, chuôi đao kia chuẩn xác cắm vào khe hở bên ngoài tường đỏ mấy thước, một nửa lưỡi đao đều cấm vào, thân đao rung động không ngớt.

- Mày dám chơi đao ở trước mặt tao à? Tao cho phép mày chơi đao sao!



Lôi Nghênh vung mạnh một cái tay khác vả vào mồm gã đàn ông to lớn thứ hai, đánh cho hắn lần nữa phải phun máu ra.

Bên cạnh, ba người kia lại nhân cơ hội đồng loạt lao lên, muốn đồng thời giáp công Lôi Nghênh, ý định đẩy hắn vào tình cảnh song quyền nan địch tứ thủ, bị loạn côn đánh ngã.

Đáng tiếc là, bọn họ đã đánh giá Lôi Nghênh quá thấp, hơn nữa còn đánh giá bản thân mình quá cao.

Lôi Nghênh lại một lần nữa quất tới một bạt tay thật mạnh, tát cho đám người kia phải kêu cha gọi mẹ, cả khuôn mặt đều mập lên một vòng.

- Tới đây, chúng ta tiếp tục, hảo hảo vui đùa một chút!



Lôi Nghênh nói.

Rốt cuộc bốn người kia không dám tiếp tục kiêu ngạo nữa, lúc này khuôn mặt đều đầy vẻ hoảng sợ, trong đôi mắt bọn họ không hẹn mà cùng hiện ra một câu nói —



- Ngươi là ma quỷ à?

Hai nam một nữ bắt giữ Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư, thấy cảnh ngộ bốn người kia gặp phải, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt khó có thể tin.

Bốn người đánh một người còn có thể bị người ta đánh thành chó?

Đôi mắt Trần Phi Ngư sáng ngời.

Nàng biết rằng Lôi Nghênh không đơn giản, nhưng không nghĩ tới hắn lại lợi hại đến vậy!

Đổi lại là chính mình, có lẽ cũng có thể nhẹ nhõm đánh ngã bốn người kia, nhưng hoàn toàn không thể thực hiện một cách thành thạo điêu luyện như hạ bút thành văn vậy được.

Xem ra chỉ cần Lôi Nghênh ở đây thì mình và Đổng Thiên Tú sẽ không sao nữa!

Trần Phi Ngư hơi yên tâm một chút, lúc này trong lòng vừa buông lỏng cảm giác đau đớn trên đùi nhất thời tăng lên gấp bội.

Trần Phi Ngư đau đến mức nhịn không được phải hít sâu một hơi, nhìn người phụ nữ bên cạnh không những lừa gạt mình còn đạp cho mình một chân, nhất thời cơn tức giận trong lòng lập tức bùng lên hừng hực cháy lan ra ngoài.

Có lòng tốt giúp đỡ người ai dè lại bị người ta mưu hại, nàng nhất quyết không thể nhịn cơn tức này được.

Nữ nhân kia hoàn toàn không hề chú ý đến lửa giận của Trần Phi Ngư, tất cả sức chú ý đều bị bên kia hấp dẫn.

Thậm chí người đàn ông bắt giữ Trần Phi Ngư và Đổng Thiên Tú cùng với ả cũng giống y như vậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn bên kia.

Một bên, Đổng Thiên Tú chợt cười to, cất cao giọng hô,



- Đáng đánh, anh Lôi hãy thêm chút sức nữa, đánh bọn họ thật tàn nhẫn vào!

- Mày, con mẹ nó nói cái gì thế!



Gã đàn ông vạm vỡ bắt lấy Đổng Thiên Tú bên cạnh vừa nghe thế lập tức nổi giận, hung ác chỉ vào hắn bảo,



- Mày có ngon thì lập lại lần nữa coi!

- Tôi à, tôi nói cái gì. . .



Đổng Thiên Tú thoáng cái ngậm miệng, đưa mắt nhìn gã, cái dáng vẻ quyết chí tiến lên, khí khái chẳng sợ hãi điều chi vừa mới nãy, nhất thời bỗng dưng biến mất chỉ còn lại vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Khí chất này vừa biến hóa, khiến cho người đàn ông vạm vỡ kia cũng phải lau mắt mà nhìn.

- Dùng hai người này áp chế, bắt tên kia dừng tay lại! Nếu cứ đánh nữa thì mấy người Lưu lão tứ sẽ hoàn toàn phế đi mất!



Người phụ nữ lừa Trần Phi Ngư lên tiếng.

Câu nhắc nhở ấy thật là tốt, hai người đàn ông cao to vạm vỡ bên cạnh lập tức làm theo.

- Ngươi, ngươi làm gì!



Thế nhưng một người trong đó, đột nhiên lại nhìn về một hướng khác mà quát lên.

Bọn họ chỉ lo nhìn bốn gã đồng bọn đánh nhau với người to con kia, lại bỏ quên một người khác đang đến gần.

Một câu này vừa thốt ra nhất thời làm cho mấy người đàn ông và cả người phụ nữ kia đồng loạt nhìn sang.

Thậm chí, Đổng Thiên Tú và Trần Phi Ngư cũng không hẹn mà cùng nhìn sang.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng cách bọn họ cùng lắm cũng chỉ mười bước là cùng, từng bước chân đều lặng yên không một tiếng động, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào.

- Cái thằng mặt trắng nhỏ đó tới cứu hai người này đấy!

Người phụ nữ kia nhất thời kêu lên.

Hai người đàn ông nọ đồng thời quan sát Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không mập mạp cũng không cường tráng, nếu so sánh với đám người quá khổ bọn họ thì quả thực là "yếu đuối mong manh"!

- Cứu người? Tao thấy nó tự đem mình dâng lên mới đúng!



Một gã đồng bạn bên cạnh người phụ nữ bỗng nhiên nhe răng cười đứng lên.

- Thằng nhóc này cứ để tao đi đối phó!

Gã đàn ông vừa nói chuyện vừa đi thẳng tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Người phụ nữ kia hai mắt cũng sáng ngời.

Bên kia, bốn người đánh một đang lâm vào tình trạng khó khăn! Trước mắt, thằng nhóc này hẳn là đồng bạn của tên to con kia, nếu như bắt lấy hắn sẽ có thêm một con tin nữa!

Huống hồ, xem ra dáng vẻ tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) vừa không cao to lại chẳng cường tráng, so với Đổng Thiên Tú bị bọn họ bắt lấy cũng không kém bao nhiêu!

Đều chỉ là thế hệ thanh niên nhiệt huyết dễ nóng đầu, thích thể hiện mà thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận